Khi Tịch Lục từ trên tàu hỏa xuống, là sáu giờ sáng, tối qua ngồi tàu hỏa mười hai giờ, vừa tỉnh dậy đã từ thành phố D đến thành phố A, cậu nhìn đồng hồ, ngày mười tám.

Ừm, tốt vô cùng, Tịch Lục nhìn quần áo trên người mình, cậu mặc áo khoác thể thao cậu cho là đẹp nhất, sợi tổng hợp không thấm nước màu đen cùng màu trắng hợp lại mà thành, tuy rằng không đắt, nhưng đây là bộ đẹp nhất Tịch Lục mua gần đây, đương nhiên là cậu tự cho là vậy, bên dưới mặc quần bò, đeo cặp lớn màu đen.

Lúc Tịch Lục đi đến cửa kính, không tự chủ đi qua lắc lư một chút, nhìn nhìn bộ dáng của mình, ừm, cũng không tệ lắm.

Kiểu tóc ngủ một giấc không có rối, tuy rằng chỉ mấy sợi tóc phất pha phất phơ kia cũng đã như vậy, nhưng Tịch Lục thỉnh thoảng vẫn sẽ phá lệ chú ý hình tượng của mình.

Tịch Lục ngước mắt lên, nhìn toàn bộ thành phố A, cậu đi mấy tháng, Hồ Hán Tam[1] anh lại trở lại rồi.

[1]Hồ Hán Tam: một nhân vật kinh điển trong một bộ phim cách mạng Trung Quốc, khi nhắc đến Hồ Hán Tam người ta sẽ nghĩ ngay đến câu kinh điển: “Hồ Hán Tam tôi lại trở về rồi đây!”

Tịch Lục lấy ra một bộ hình mình và Chân Tần cùng nhau chụp mấy ngày hôm trước, hiệu quả in ra, chính cậu cũng kinh ngạc giật mình, Chân Tần nhìn ảnh chụp, lại nhìn bản thân Tịch Lục, cuối cùng thở dài một hơi.

Tịch Lục vẫn không nghiên cứu ra được một tiếng kia của Chân Tần có chút nặng nề là vì sao, cho đến lúc sắp đi, Chân Tần nói một câu: “Đừng cho bạn của ông xem hình.”

Tịch Lục đúc một chồng ảnh chụp trong balo, vốn là định cho Trần Giới xem một chút, để cho cô biết mình cũng có một mặt chói mắt men lì như vậy, bị Chân Tần nói như vậy, cậu không khỏi thiếu tự tin, bèn hỏi: “Vì sao?”

Chân Tần thở dài một hơi, trả lời: “Suy cho cùng ảnh chụp là tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc, đối lập mãnh liệt tôi có thể chịu được không có nghĩa người ta cũng có thể chịu được.” Vừa nói xong, trong nháy mắt cậu ta đã chạy đến chỗ cách mười mét, áo khoác màu trắng lấp lánh kia trong đám người như nước chảy không ngừng ở nhà ga có vẻ cực kỳ chói mắt, quả thực có thể nói sáng mù mắt người qua đường mà, cộng thêm cái kính râm to đùng kia, vậy mà làm cho mấy nữ sinh nhỏ bàn tán nửa ngày, cuối cùng có đứa gan lớn đi lên xin kí tên.

Lông mày Chân Tần cũng sắp bay lên rồi.

Viết tên của mình như gà bới, đối phương cũng mặc kệ rốt cuộc là ai, cầm chữ kí vui vẻ một trận, làm cho Tịch Lục không kìm lòng nổi lắc lắc đầu, thở dài một hơi.

Tịch Lục không có đuổi theo đánh Chân Tần, bởi vì cậu đã lên tàu.

Đúng rồi, vì sao cậu có thể một mình trở về thành phố A? Hơn nữa Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên có thể đồng ý, chuyện này còn cần phải nói đến từ mấy ngày hôm trước.

Tịch Lục đã sớm có ý tưởng về thành phố A, nhưng lấy lý luận của Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương, loại thiếu niên thiếu não như Tịch Lục ra ngoài tuyệt đối sẽ bị lừa, đi trên đường cũng sẽ bị người khác bắt cóc, dạo phố cũng sẽ bị vấp đá ngã, tóm lại một câu, Tịch Lục ở trong mắt bọn họ chính là ngu ngốc đơn thuần.

Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, tuyệt đối sẽ không cho phép cậu tự mình về thành phố A một mình?

Tạm không nói đến ngày mười tám là thứ sáu, vừa lúc còn phải đi học, Tịch Lục một mình hành động đã làm cho Lục Quyên Quyên yêu con như mạng đủ kinh hồn táng đảm rồi.

Tịch Lục nghĩ tới nghĩ lui, cầm hơn một trăm đồng tiền còn dư lại, liền trực tiếp đi mua vé tàu, dù sao bất kể thế nào, sinh nhật của Trần Giới, cậu cũng phải trở về.

Advertisement

00:00

Bước ngoặt xoay chuyển xuất hiện vào ngày mười sáu, chủ nhiệm lớp của Tịch Lục đột nhiên cho thi thử một lần, ngoài miệng nói, để nghiệm chứng một chút tình hình học tập của bọn họ mấy tháng này, sau đó ai thi kém sẽ dạy lại trọng điểm, những lời này, nói thật sự, sau khi Tịch Lục nghe xong, cũng biết là nói với cậu và Trương Lỗi Dã.

Đừng nhìn chủ nhiệm lớp này trông rất ôn hòa, bộ dáng cười híp mắt, nhưng Tịch Lục cũng không phải người ngu, qua thời gian này, nếu như nói ngay từ đầu cảm thấy cô giáo không thích mình là trực giác, như vậy tiếp sau đã nhất nhất nghiệm chứng rồi.

Chủ nhiệm lớp tựa hồ vô cùng không thích cậu và Trương Lỗi Dã.

Nguyên nhân Tịch Lục hiểu, đoán chừng cũng là bởi vì mình và Trương Lỗi Dã là dùng tiền vào lớp mũi nhọn.

Trường này, có chế độ mỗi lớp học có tỉ lệ xuất sắc càng cao, chủ nhiệm lớp sẽ có phần thưởng định mức nhất định, nói cách khác Tịch Lục và Trương Lỗi Dã thêm vào, sẽ kéo tỉ lệ xuất sắc của lớp xuống.

Về phần, tỉ lệ xuất sắc là căn cứ vào điểm trung bình của tất cả học sinh trong lớp mũi nhọn.

Tịch Lục đi tới nơi này, còn tính là điệu thấp, cho nên tỉ lệ bị chủ nhiệm lớp kiếm chuyện rất ít, cũng chỉ là có mấy lần bởi vì không trả lời được câu hỏi, chép sách mấy lần.

Mà Trương Lỗi Dã lại khác, rất phách lối, trong nhà có tiền, có đôi khi giáo viên nói gì cũng sẽ vặn lại, còn có thể lôi thân thích ra dọa giáo viên.

Chủ nhiệm lớp thường tìm cậu ta rầy rà, đương nhiên tự bản thân cậu ta cũng có vấn đề, cũng không trách được chủ nhiệm lớp.

Tịch Lục nghĩ, có thể hiểu được chủ nhiệm lớp, cho nên lúc không có việc gì làm, cậu sẽ làm đề luyện tập, chính mình cố gắng là được, nếu thật sự là quá kém, bị chủ nhiệm lớp đào thải đến lớp bình thường, cậu cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Sau khi phát bài thi, Tịch Lục cầm bút lên bắt đầu viết, cậu có thể cảm giác được tầm mắt của chủ nhiệm lớp vẫn như có như không dừng ở trên người mình, cậu không thẹn với lương tâm, gặp đề khó cố hết sức của mình có thể làm được mấy câu thì mấy câu.

Sau khi làm xong, nhìn thấy đã có người lục tục nộp bài thi, cậu lại kiểm tra hai lần rồi đi lên nộp.

Sau khi thi xong, Tịch Lục gục lên bàn chuẩn bị thừa dịp mười phút nghỉ giữa giờ ngủ lấy một lúc, Trương Lỗi Dã lại lớn tiếng nói chuyện cùng với những người bên cạnh.

“Trương Lỗi Dã, thi thế nào?”

Trương Lỗi Dã có chút khinh thường lườm trắng mắt, trả lời: “Tôi chỉ làm đề trắc nghiệm rồi nộp luôn.”

“Mẹ kiếp, ông cũng quá hung đi.”

Trương Lỗi Dã có chút tự hào hừ hừ, lỗ mũi phổng to, nói: “Đây có cái gì chứ, chẳng lẽ sợ mụ, không phải chỉ là giáo viên thôi sao, có thể làm gì tôi, cái gì chứ, tôi cũng không tin tôi không mắc lỗi mụ có thể đuổi tôi ra khỏi lớp.”

Giọng điệu liều lĩnh này, làm cho Tịch Lục cũng không nhịn được chôn đầu lên cánh tay cười.

Cái gì là nhị thế tổ[2], đây chính là nhị thế tổ điển hình, Tịch Lục cảm thấy mình trước kia vừa so sánh với Trương Lỗi Dã, trực tiếp là tiết tấu học trò gặp sư phụ.

[2]Nhị thế tổ: Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế(https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A7n_Nh%E1%BB%8B_Th%E1%BA%BF#cite_note-11). Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Còn may, cậu được sống lại.

Chủ nhiệm lớp chỉ là thi ba môn ngữ văn, tiếng anh, toán học, hiệu suất rất cao, gần như là ngày hôm sau đã hoàn toàn sửa xong thành tích.

Cầm phiếu điểm, chủ nhiệm lớp đọc thành tích của từng người từng người, không có đứng hàng thứ, dựa theo mã số học sinh, Tịch Lục ở phía sau.

Tịch Lục gục ở trên bàn, nghe.

Thành tích ba môn của Trương Lỗi Dã cộng lại vậy mà mới hơn một trăm sáu mươi, hơn nữa còn là dưới tình huống mỗi môn tổng điểm một trăm năm mươi, lúc đọc đến thành tích của cậu ta, Tịch Lục cảm thấy chủ nhiệm lớp thậm chí đều là như đang cắn răng nói chuyện, có một loại cảm giác ước gì có thể bóp chết cậu ta.

Lúc đến lượt Chân Tần, Tịch Lục ngồi thẳng dậy.

Thanh âm của chủ nhiệm lớp vui vẻ hẳn lên, nói: “Chân Tần thi được không tệ, bốn trăm ba mươi hai điểm, đứng đầu lớp.”

Tịch Lục đứng phắt dậy, chỉ vào Chân Tần, nói: “Ông! Ông! Ông!”

Chân Tần vẻ ù ù cạc cạc nhìn Tịch Lục, chìa tay chỉ vào mình nói: “Tôi?”

Chủ nhiệm lớp mắng: “Tịch Lục, không có chuyện gì, ngồi xuống.”

Tịch Lục muốn khóc mà không thể rồi, dựa vào cái gì, những người này thoạt nhìn cả đám đều không học tập giỏi, vì sao đều là học bá, vì sao!!!

Cậu ngẩng mặt, trịnh trọng tự hỏi vấn đề, có nên tuyệt giao với Chân Tần hay không!

Học bá và học tra[2] là không có tương lai!

[3]Học tra: chỉ những đứa vừa lười vừa dốt, cặn bã học tập

Đợi đến khi mã số học sinh của Tịch Lục được báo ra, Tịch Lục vẫn không tự chủ khẩn trương lên, chủ nhiệm lớp dừng một chút, ngước mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, ba trăm sáu mươi hai điểm.”

Tịch Lục mở to mắt, có chút không thể tin được.

Thi được quá nát? Không, đối với loại học tra như cậu mà nói, là một lần thành tích tốt nhất trong lịch sử cuộc đời cậu.

Chân Tần quay đầu, nói: “Ông thi được cũng không tệ lắm mà, tối thiểu ở trong lớp cũng xếp thứ hai mươi.”

Tịch Lục giật mình gật gật đầu.

Chủ nhiệm lớp nhíu mày, gọi mấy đứa thi rất kém ra ngoài, không có Tịch Lục.

Trương Lỗi Dã là đứa thứ nhất bị gọi ra ngoại, lúc đứng dậy, nghiêng mắt dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn thoáng qua Tịch Lục, như là Tịch Lục phản bội cậu ta, làm Tịch Lục bị nhìn đến chẳng hiều ra sao cả.

Tịch Lục cầm bài thi, lúc trở về, trực tiếp cho Lục Quyên Quyên Tịch Nam Phương nhìn một cái, hai người vừa nhìn, vui mừng không kìm lại được, Tịch Lục bèn lấy vé tàu ra, sau đó nói kế hoạch dự định về thành phố A của mình.

Ngạc nhiên là, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên chỉ là nhìn đối phương một cái, sau đó nói một câu, nói: “Tàu ngày mười tám sao?”

Tịch Lục gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Quyên Quyên cúi đầu, nói: “Sinh nhật của Trần Giới mà.”

Mặt Tịch Lục đỏ lên.

Lại nghe thấy tiếng thở dài của Tịch Nam Phương, ông nói: “Muốn đi thì đi đi, đi sớm về sớm.”

Không nghĩ tới Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương dễ nói chuyện như vậy, Tịch Lục cảm động nước mắt lưng tròng, cậu hiểu lầm Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên rồi, thì ra bọn họ sáng suốt như vậy.

Tịch Lục ngẩng đầu lên, nghe thấy người chung quanh nói tiếng địa phương thành phố A, cậu lấy điện thoại di động ra, lật tìm được một mã số, bấm xuống.

Tác giả có lời muốn nói: ngượng ngùng =-= bởi vì bạn cùng phòng nói muốn chúc mừng nên đi ra ngoài ăn đồ, trở về sẽ trễ =-= cho nên đổi mới chậm, ngày mai như cũ mười hai giờ