Tịch Lục không có nghĩ tới Trần Giới sẽ đến, buổi sáng lúc cậu hỗ trợ Lục Quyên Quyên thu dọn trong nhà xong, đứng ở trên ban công, ngửa mặt tươi đẹp mà ưu thương, cậu còn đang trong sự kiện Trần Giới cúp điện thoại của mình, thật lâu không thể tiêu tan.

Cậu suy nghĩ cả đêm, thật sự là không nghĩ ra được, vì sao thái độ của Trần Giới lại như vậy?

Aiz.

Tịch Lục ngẩng mặt, dùng góc 45° để nhìn bầu trời bên ngoài, nghe nói như vậy sẽ làm cho người càng thêm tươi đẹp mà ưu thương hơn, đang hi vọng có người có thể chụp một tấm ảnh, sau đó cậu gửi cho Trần Giới, để cho Trần Giới nhìn thấy tâm tình bi thương của mình.

Đắm chìm trong tâm tình tự bi tự thương, Tịch Lục nghe thấy tiếng chuông reo bên ngoài, có chút khó chịu đi ra ngoài, hỏi: “Ai đấy?”

“Là mình, Trần Giới.” Thanh âm hơi mang theo lành lạnh, giống như là trong ngày hè rơi chút mưa nhỏ.

Tịch Lục sửng sốt, nhưng không có mở cửa ngay.

Cậu có chút không biết làm sao, Trần Giới tại sao tới đây… Hơn nữa, ngày hôm qua Trần Giới lại cúp điện thoại của cậu, làm cho tâm tình của cậu bây giờ trực tiếp là buồn vui đan xen, ngũ vị tạp trần.

Vừa sợ nhìn thấy Trần Giới, lại muốn gặp được cô, cảm xúc mâu thuẫn như vậy, vào lúc Trần Giới mở miệng, hết thảy đều biến mất hầu như không còn rồi.

Trần Giới nói: “Tịch Lục…”

Trong lòng Tịch Lục mềm nhũn, cậu mở cửa, nhìn thấy Trần Giới đứng ở ngoài cửa, gương mặt trắng nõn và mái tóc màu đen của cô luôn là cho người ta một loại đối lập rõ ràng, đôi mắt kia lúc nhìn người, bạn không tìm rõ được cảm xúc, cô chính là một người như vậy, người vô luận như thế nào Tịch Lục cũng không thể hiểu.

Thật ra Tịch Lục cũng nghĩ tới một vấn đề.

Cậu sau khi sống lại, vì sao lại có thể thích một người như Trần Giới?

Đáp án này, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm thấy.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, bạn đều không chiếm được đáp án, nói chẳng hạn như loại yêu thích không có nguồn gốc của cậu đối với Trần Giới.

Có người từng nói, bạn thích một người, là bởi vì trên người người kia có thứ bạn không có, bạn mơ ước một điểm nào đó trên người cô ấy, cho nên Tịch Lục đang nghĩ mình ước mơ cái gì của Trần Giới?

Khuôn mặt ư? Quả thật rất xinh đẹp.

Học tập ư? Ừm, mình và cô ấy vừa so sánh chính là cặn bã.

Năng khiếu ư? Trần Giới quả thật có chỗ hơn người.

Tịch Lục càng nghĩ càng cảm thấy, Trần Giới sao lợi hại như vậy, mình sao lại kém như thế?

Nhưng những thứ này đều không phải nguyên nhân, Tịch Lục ngẫm nghĩ, trong đầu cũng chỉ có bộ dáng của Trần Giới và thanh âm lúc cô nói chuyện, cùng với lúc cô rũ mắt xuống, nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt tròn trịa ấy.

Tịch Lục nghĩ, trước khi cậu sống lại chưa từng thích ai, không nghĩ tới sau khi sống lại lại thích Trần Giới như ma xui quỷ khiến, cậu có thể hiểu mỗi một lần trái tim của thân thể này đập mạnh đều sẽ bởi vì Trần Giới mà đập cấp tốc.

Ngay như bây giờ Trần Giới ngồi ở chỗ đó, cô vươn tay nhận lấy nước trà mình đưa tới, sợi tóc màu đen rơi ở đầu vai, động tác rất nhỏ này cũng có thể làm cho nội tâm Tịch Lục cuồng loạn không ngừng.

Tịch Lục đứng đó, nhưng không có mở miệng, Lục Quyên Quyên nằm ở trong phòng nghỉ trưa, trong nhà yên tĩnh đến phảng phất như có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

“Bao giờ đi?” Trần Giới nhìn Tịch Lục, ngón tay cô quấn quanh ở trên cốc thủy tinh màu nâu, ngón tay như búp măng và móng tay tròn trịa cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

Tịch Lục cúi đầu, trả lời: “Chủ nhật.”

Trần Giới ngẩn người, cô nở nụ cười, chỉ là nụ cười thoạt nhìn cũng không phải là để tâm bao nhiêu, cô nói: “Hôm nay đã thứ năm rồi.”

Tịch Lục cũng gượng lên một nụ cười, trả lời: “Đúng vậy, còn có ba ngày.”

Trần Giới nhìn chén nước, nhẹ nhàng nói: “Muốn đi đâu?”

Tịch Lục nói: “Thành phố D.”

Trần Giới nhếch môi lên, con ngươi điểm xuyết màu mực nhàn nhạt, khẽ rũ mi xuống, cô nói: “Nơi ấy rất tốt, phồn vinh hơn thành phố A rất nhiều, có thể đi ra ngoài thấy bộ mặt thành phố rồi, Tịch Lục.”

Tiếng cô càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng, bạn thậm chí còn cho rằng câu nói kia như chưa hề được Trần Giới nói ra khỏi miệng.

Tịch Lục xiết chặt nắm tay, đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Trần Giới, mình sẽ không quên cậu.”

Trần Giới cười cười, nhếch môi lên, nói: “Nhớ phải trở về, đến lúc đó chúng ta còn phải tụ tập cùng nhau, Tịch Lục, trước đây cậu đã nói chúng ta sẽ làm bạn cả đời, mình vẫn chưa quên.”

“Giang Ninh đi trước rồi, cậu cũng muốn đi, mình sẽ không đi, mình sẽ sống ở đây, chờ các cậu trở về.”

Tịch Lục cúi đầu, trong lòng đột nhiên bắt đầu đau xót, tình cảm không thuộc về cậu giống như là núi lửa bộc phát, chảy ra từ từ, tràn đầy cả hốc mắt.

Không biết là ai nói ở bên tai ——

“Tịch Lục, Giang Ninh, Trần Giới, cho dù là không học chung tiểu học, cuối tuần cũng phải chơi cùng nhau, cho dù là có bạn tốt, cũng không thể quên quan hệ của chúng ta mới là thân thiết nhất.”

Giọng trẻ con có chút non nớt.

Là ai?

Tịch Lục xiết chặt hai tay, cậu nhìn Trần Giới, nói: “Vô luận thế nào, mình sẽ trở lại, cho dù là đi thành phố D, mình cũng sẽ trở về, Trần Giới, cậu không cần đợi quá lâu đâu.”

Ánh mắt Tịch Lục rất sáng, lúc bạn nhìn thấy cậu, luôn sẽ cảm thấy có một loại cảm giác sức sống bừng bừng.

Hốc mắt Trần Giới hơi đỏ lên, rủ mắt xuống, không thấy rõ mặt cô lắm, khẽ nhếch môi cười, nói: “Được.”

Được, vỏn vẹn một chữ làm cho thân thể Tịch Lục bắt đầu hơi hơi run run lên.

Trần Giới nói sẽ chờ mình, chờ mình đó!

Tịch Lục cao hứng muốn bay lên rồi!

Cậu chạy tới WC, đầu tiên là lấy nước vẩy lên mặt một chút, để cho mình bình tĩnh lại, sau đó lại là nhảy nhót tại chỗ mấy lần, mới làm bộ như bình tĩnh đi ra.

Lục Quyên Quyên vậy mà đã dậy rồi, đang nói chuyện gì đó với Trần Giới, lúc nhìn thấy Tịch Lục, Lục Quyên Quyên liền nói: “Tịch Lục, Trần Giới tới, vậy mà con không gọi mẹ!” Nói xong, bà liền dùng ánh mắt “mẹ biết ngay chút tâm tư nhỏ kia của con” nhìn qua lại Tịch Lục hai cái.

Tịch Lục bằng vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, lúc mẹ ngủ trưa không phải là không cho phép người khác ầm ĩ mẹ sao?”

Lục Quyên Quyên nhìn thoáng qua Trần Giới nói: “Lúc nào mẹ nói thế, đừng kéo, mẹ hiểu, trong đầu con nghĩ những gì mẹ có thể không biết?”

Tịch Lục: “… Mẹ, mẹ thật là đủ rồi.”

Lục Quyên Quyên quay đầu hỏi Trần Giới: “Trần Giới à, Tịch Lục có có thừa dịp lúc cô ngủ, đối với con…”

“Mẹ!!!!!!!!!!” Tịch Lục một phát bắt lấy tay Lục Quyên Quyên.

Lục Quyên Quyên móc móc lỗ tai, lé mắt nhìn nhìn Tịch Lục nói: “Được rồi, mẹ biết rồi, con đừng kéo tiếng hét như mổ lợn đó rống mẹ.”

Trần Giới ở bên cạnh cười nhìn Tịch Lục và Lục Quyên Quyên.

Tịch Lục đỏ mặt lên, cảm thấy chút bầu không khí tốt đẹp kia của mình và Trần Giới hoàn toàn bị Lục Quyên Quyên phá hỏng rồi.

Lục Quyên Quyên vừa đến, Tịch Lục liền không có cơ hội nói chuyện với Trần Giới, có mấy lần muốn nói xen vào, lập tức lại bị tiếng Lục Quyên Quyên át đi.

Tịch Lục muốn khóc mà không thể, vất vả lắm mới để ra cơ hội một mình chung đụng, bởi vì Lục Quyên Quyên mà không còn rồi.

Rơi vào đường cùng, Tịch Lục cầm khăn lau lên đi đến một bên, vừa lau bàn vừa nhìn Lục Quyên Quyên và Trần Giới.

Cho đến khi, Trần Giới rời đi, Tịch Lục cũng chỉ nói được hai câu bình thường với cô.

“Trần Giới, tạm biệt.”

“Mình nghỉ sẽ trở lại.”

Sau đó, thì không có rồi.

Lục Quyên Quyên nhìn bộ dạng ỉu xìu của Tịch Lục, cười rộ lên, nói: “Nhìn cái dạng này của con kìa.”

Tịch Lục ai oán nhìn Lục Quyên Quyên.

Lục Quyên Quyên một tí ý nghĩ áy náy cũng không có, cười gọi điện thoại cho bạn tiếp tục nấu cháo điện thoại.

Tịch Lục cắn khăn tay, đù má, không chừng đây là một lần cuối cùng nhìn thấy Trần Giới trước khi cậu chuyển nhà, mẹ, vì sao mẹ phải tàn nhẫn như vậy vì sao!

Nhưng Lục Quyên Quyên cũng không thèm đếm xỉa tới cậu, tiếp tục ôm điện thoại nấu cháo, cười đến là vui vẻ.

Lúc làm xong hết thảy công việc, đã là thứ bảy rồi, toàn bộ căn nhà trừ giường và tủ không có mang đi, đã trống trơn.

Tịch Nam Phương đem bán nhà ra ngoài, bởi vì khu vực tốt, hơn nữa nhà cửa lắp đặt thiết bị cũng không tệ, giá cả coi như là hợp lý.

Lục Quyên Quyên cầm sổ tiết kiệm, nhìn lại nhìn, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Hồi đó lúc mua, cũng chỉ mấy chục vạn, bây giờ trong nháy mắt… đã trở thành nhiều như vậy rồi…”

Tịch Nam Phương biết Lục Quyên Quyên khó chịu, ông chỉ là không lên tiếng, cầm điếu thuốc hút.

Trước chuyển nhà một ngày, không có ai tâm tình dễ chịu.

Tịch Lục nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi một cú điện thoại cho Trứng Lùn.

Trứng Lùn đang xem phim mát, mới vừa từ trên tay người khác lấy được hạt giống đầy kích thích, sau khi tải xuống, hưng trí bừng bừng mà xem, xem đến đúng lúc đang hưng phấn, liền nhận được điện thoại của Tịch Lục, cậu ta có chút không nhịn được nói: “Tịch Lục, ông nội mày đang xem phim mát đấy, có việc thì nói nhanh lên.”

Tịch Lục cũng dứt khoát, cậu nói: “Vậy mày xem đi, tao chỉ là nói một tiếng, ngày mai tao chuyển nhà, học kỳ sau là chuyển trường luôn rồi.”

Trứng Lùn nhìn trong màn hình, người phụ nữ tới một độ khó cao, đại não vừa sung huyết, phía dưới cũng sung huyết ngay, chỉ thiếu nỗi dán mặt lên, cậu ta cũng không nghe kỹ đã trả lời: “À à, được, được, tao biết rồi, tao xem phim mát tiếp đây, bye bye.” Nói xong, cúp luôn điện thoại.

Cho đến đêm khuya vô cùng, Trứng Lùn hài lòng bỏ giấy trên mặt đất vào trong túi rác, tắm rửa xong, lúc nằm ở trên giường, mới nhớ tới một vụ Tịch Lục kia.

Tịch Lục vừa mới nói cái gì?

Trứng Lùn nghĩ nghĩ, thôi, hay là đợi sáng sớm ngày mai lại gọi điện thoại qua hỏi một câu đi.

Ôm gối đầu bên cạnh cọ cọ, Trứng Lùn lại gặp gỡ nữ thần của mình ở trong mộng rồi.

Rạng sáng lúc năm giờ, Tịch Lục bò từ trên giường dậy, sau đó lẳng lặng đi rửa mặt, sau khi chỉnh đốn xong hết thảy thì ra cửa.

Tịch Nam Phương sắp xếp chính là xe lửa hai giờ trưa mai, vừa bắt đầu lúc Tịch Nam Phương nói muốn lái xe đi, bị Tịch Lục phản đối mãnh liệt, cuối cùng bởi vì máy bay quá đắt, lựa chọn xe lửa.

Tịch Lục nhìn thấy trời bên ngoài có chút u ám, trên cây đã có chim bắt đầu kêu lên không ngừng.

Cậu cũng không biết mình muốn làm gì.

Đi gặp Trần Giới sao?

Cũng không phải, Tịch Lục chỉ là muốn đi nhìn thành phố này một chút, thành phố cậu sinh sống mười mấy năm, đã bao lâu, cậu hình như vẫn luôn chưa từng nhìn thật kỹ.

Thành phố nhỏ này hồi trước nghe nói là vùng giao tranh quân sự, bởi vì bốn mùa rõ ràng, mùa hè sẽ không quá nóng, mùa đông cũng sẽ không quá lạnh, tài nguyên phong phú, cho dù là hiện tại, cũng có không ít người đặc biệt đến đây dưỡng lão.

Lần đầu tiên Tịch Lục phát hiện, mình vậy mà luyến tiếc thành phố này như vậy.

Cậu từ thành nam đi đến thành bắc, lại từ thành đông đi đến thành tây, nội thành cũng không có lớn, cậu đi đến tất cả ngã tư đường, đường dành riêng cho người đi bộ, ngõ trung học, mua đồ bình thường thích ăn, cũng chỉ là dùng hết ba giờ, cuối cùng đi bộ đến trường học, đứng ở cổng trường học, trơ mắt nhìn trường học.

Làm cho bảo vệ gác cổng ở lại trông trường nhìn cậu như nhìn trộm, không ngừng theo dõi cậu.

Tịch Lục khịt khịt mũi, lưu luyến không rời rời đi.

Lại chạy tới cửa nhà Trần Giới, cắm điểm ngồi hai giờ, rồi bị điện thoại của Tịch Nam Phương gọi về, Tịch Lục tiếc nuối nhìn thoáng qua một tầng khu tập thể.

Đi chưa được mấy bước, xoay người cầm một đống đồ lớn trên tay chạy vào khu tập thể của Trần Giới, gõ cửa nhà Trần Giới.

Mở cửa là Hà Tình, nhìn thấy là cậu, ngẩn người, bèn nói: “Tịch Lục? Con đến rồi?”

Tịch Lục thở hổn hển khe khẽ, cậu nhìn Hà Tình nói: “Cô ơi, Trần Giới có ở đây không?”

Hà Tình nói: “Có, để cô gọi nó.”

Trần Giới mặc áo ngủ màu trắng, phần trên có hình thỏ, trên sống mũi mang theo gọng kính màu đen, lúc Tịch Lục nhìn thấy cô, đưa toàn bộ đồ trên tay cho cô, sống mũi cậu lấm tấm mồ hôi, cậu nói: “Trần Giới, mình đi đây, mình sẽ trở lại.”

Cậu để lại những lời này cùng một đống đồ lớn, rồi đi.

Hà Tình nhìn bóng lưng Tịch Lục, có chút buồn bực nói: “Thằng bé này làm sao thế?”

Trần Giới cúi đầu, nở nụ cười, cô nói với Hà Tình: “Mẹ, buổi trưa con sẽ đi tiễn Tịch Lục.”

Hà Tình gật gật đầu, có chút cảm khái nói: “Ừ, con đi đi, thật sự không nghĩ tới, sẽ đột nhiên như vậy… Aiz…”

Có lẽ, Tịch Lục cũng không biết, những thứ cậu mua kia, toàn bộ đều là đồ ăn vặt Trần Giới thích nhất, vô luận là đường kéo ông cụ bán ở trước cổng trường tiểu học, hay là trà sữa đầu ngõ trung học, toàn bộ đều là.

Khi Tịch Lục về nhà, đã là mười hai giờ trưa, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên mua một ít cơm, người một nhà ngồi ở trên ghế đẩu ăn cơm, sau khi ăn xong, Tịch Nam Phương nhìn đồng hồ, nói: “Còn kém hơn một giờ, bây giờ chúng ta đi luôn đi.”

Lục Quyên Quyên để đôi đũa trong tay xuống, nhìn nhìn ngôi nhà, sau đó gật gật đầu.

Ba người ai nấy tự cầm hành lý, đi ra khỏi nhà.

Lúc Tịch Nam Phương khóa cửa lại, viền mắt Lục Quyên Quyên lại đỏ, Tịch Lục lấy giấy ra đưa cho Lục Quyên Quyên, ba người đều không nói gì, chỉ là đi từ từ ra ngoài sân, bắt một chiếc xe.

Lúc Lục Quyên Quyên ngồi lên xe, vẫn cứ không tự chủ được quay đầu nhìn ngôi nhà, Tịch Lục ngồi ở ngoài cùng, ngước mắt lên cũng nhìn về phía phương hướng của nhà mình.

Xe di chuyển chầm chậm, cho đến biến mất trong tầm nhìn, mà tiếng nức nở của Lục Quyên Quyên cũng càng lúc càng lớn.

Tịch Lục vươn tay ôm chặt lấy bả vai Lục Quyên Quyên, không nói gì, chỉ là muốn để cho Lục Quyên Quyên dựa vào mình.

Lúc lôi kéo hành lý đến nhà ga, điện thoại của Tịch Lục vang lên, cậu nghe thấy thanh âm lười biếng của Trứng Lùn từ đầu bên kia truyền đến, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, cậu ta nói: “Tịch Lục, hôm qua mày nói với ta cái gì, tao không nghe thấy, mày lặp lại lần nữa đi?”

Bên tai Tịch Lục truyền đến tiếng xe lửa “xình xịch”, cậu nói: “Lữ Giai Huy, tao phải chuyển nhà, chuyển trường rồi, có cơ hội chúng ta gặp lại sau nhé.”

Trứng Lùn còn có chút mơ hồ, cậu ta cười ha hả nói: “Tịch Lục? Đùa tao à?”

Tịch Lục chuyển điện thoại thành loa ngoài, tiếng người huyên náo từ bên cạnh truyền tới.

Cậu nói: “Tao không lừa mày.”

Trứng Lùn bò phắt từ trên giường dậy, giọng cậu ta có chút run rẩy, cậu ta nói: “Tịch Lục, mày đừng đùa, hôm nay không phải ngày cá tháng tư phải không?”

Tịch Lục thở dài một hơi, nói: “Ngày hôm qua không phải tao đã nói cho mày rồi, nhưng là mày còn không nghe.”

Trứng Lùn cả giận nói: “Lúc tao đang xem phim mát ghét nhất người khác quấy rầy tao, hơn nữa tiếng mày còn như mèo kêu có thể nghe thấy cái gì!”

Tịch Lục trả lời: “Vậy coi như tao không đúng.”

Trứng Lùn nói: “Bây giờ mày ở đâu, tao đi tìm mày, mẹ nó mày chờ!”

Tịch Lục nhìn đồng hồ, nói: “Xe lửa hai giờ, mày không đến kịp.”

“Đừng nói nhảm với tao, ở đâu nói nhanh một chút!”

Tịch Lục nói chỗ, Trứng Lùn đã cúp điện thoại rồi.

Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đã lên xe lửa trước, ông ngồi ở trên giường nằm, nhìn bên ngoài, cảm thấy có chút giống như là cảnh trong phim ảnh, chỉ là có chút thổn thức là không có người đến tiễn ông.

Lúc còn kém mấy phút nữa là xe lửa sẽ chạy, Tịch Lục nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên của cậu, cậu nghiêng đầu, liền nhìn thấy Trứng Lùn cùng Trần Giới từ nơi không xa chạy tới.

Tịch Lục lập tức bò từ trên giường dậy, nhưng hiện tại không thể đi xuống, cậu ở trước cửa sổ, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ.

Trứng Lùn hổn hển, tóc của cậu ta thoạt nhìn lộn xà lộn xộn, hiển nhiên là quá gấp gáp, cậu ta nói: “Tịch Lục! Cút ngay! Tiện nhân nhà mày! Mày còn có mặt mũi mà cười!”

Trần Giới nhìn Tịch Lục, nhếch môi lên, nói: “Nhớ phải trở về.”

Ánh mắt Tịch Lục lóe sáng, cậu nói: “Đương nhiên mình sẽ trở lại, mình sẽ gọi điện thoại cho các cậu, Trứng Lùn, chờ lúc tao thi được vào top mười của lớn, người đầu tiên tao gọi điện thoại cho là mày, Trần Giới! Chờ mình trở lại, nhất định sẽ đi tìm cậu!”

Trứng Lùn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến biến biến, ai muốn gặp mày, biến!”

Trần Giới nhìn cậu không nói gì.

Xe lửa từ từ chạy, Tịch Lục ra sức vẫy hai tay, cho đến lúc cũng không nhìn thấy bọn họ nữa, cậu mới ngồi xuống.

Cậu sẽ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng sẽ không quên bất cứ một người nào.

Đồng dạng, thành phố này, người ấy.

Sẽ gặp lại.

Tác giả có lời muốn nói: =-= Tết Trung thu vui vẻ, tôi đi học, gấp đôi thực sự có chút ăn không tiêu, có thể giữ vững mỗi ngày đã không dễ dàng rồi... Nếu có thời gian tôi nhất định sẽ nhiều hơn… Nhưng là tính khả thi không lớn, chương này dài một chút, yêu ta đi!