Dựa theo trường học yêu cầu, bốn người trong ký túc xá tìm được chỗ của khoa mình, đã có không ít người mặc chỉnh tề đứng ở nơi đó, Chân Tần ở bên cạnh hưng phấn nói: “Tịch Lục, tôi cảm thấy được hương vị của thanh xuân, có hay không!!!”

Tịch Lục xoa xoa trán, nói: “Tôi lại ngửi thấy một mùi cứt trâu.”

Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Hương vị của thanh xuân có nhiều kiểu nhiều loại, có lẽ đối với Tịch Lục ông mà nói, chính là mùi phân trâu, mà đối với tôi mà nói chính là mùi dâu tây.”

Tịch Lục: “… Câm miệng.”

Hồ Nghị vẫn thích một mình hành động như cũ, một mình ngồi ở trên mặt cỏ, lấy di động ra lại không biết đang chơi cái gì, mà Mã Quốc Dương thì lại yên lặng ở bên cạnh Tịch Lục và Chân Tần.

Hai người đứng chung một chỗ giống như là vật phát sáng, mang mũ lính mặc đồ rằn ri, dáng người cao gầy khí chất xuất chúng, rõ ràng đến mức có thể chú ý đến ngay cái nhìn đầu tiên.

Mã Quốc Dương có chút không được tự nhiên núp ở sau hai thân thể, bởi vì hai người kia, mình cũng bị không ít người nhìn chằm chằm, tuy rằng cậu ta muốn điệu thấp một chút, cơ mà tựa hồ chỉ cần có hai người kia là chẳng còn cách nào.

Chân Tần tự mình chạy tới chào hỏi làm quen với người khác, Tịch Lục cùng Mã Quốc Dương đứng chung một chỗ, trò chuyện câu được câu không.

Bên cạnh Kris vây quanh mấy nữ sinh, chiều cao của cô ở trong đám nữ sinh cũng tính là cao, mặc đồ rằn ri, tóc buộc lên cao cao, ngũ quan tinh xảo, cộng thêm bề ngoài con lai, không thể không nói, đúng là một người đẹp.

Cũng không có ít người tới trước tiếp cận, Kris đều từ chối vô cùng kỹ xảo.

Mã Quốc Dương nói với Tịch Lục: “A, cô Kris kia, có phải nữ sinh cùng quay quảng cáo chocolate, với hai người Tịch Lục Chân Tần các cậu hay không?”

Tịch Lục gật gật đầu, trả lời: “Ừm, phải.”

Trong mắt Mã Quốc Dương mang theo chút hâm mộ, nói: “Quay quảng cáo, có thể kiếm được rất nhiều nhỉ, chẳng qua đại khái đối phương sẽ không tìm loại như tôi đâu nhỉ.”

Tịch Lục nhìn cậu ta, nói: “Không có, lúc ấy chỉ là bởi vì nhờ phúc của Chân Tần, tôi mới có thể chụp hình, đây chỉ là vấn đề thời cơ, sau này sẽ có cơ hội.”

Mã Quốc Dương gật gật đầu.

Dù sao cũng là khoa biểu diễn, phần lớn đều là trai xinh gái đẹp, đứng chung một chỗ cũng là sướng mắt cực kỳ.

Sau khi huấn luyện viên tới, sắp xếp đội hình, Tịch Lục thân cao, Chân Tần lại kém cậu bảy tám xăng ti mét, cho nên hai người tách ra, Chân Tần rối rắm đầy mặt, nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, ông luyến tiếc tôi, đúng không?”

Tịch Lục yên lặng nhìn cậu ta một cái, nói: “Huấn luyện viên lại nhìn ông kìa, mau tới vị trí của ông đi.”

Chân Tần cúi đầu, lặng lẽ đi.

Tịch Lục đứng ở hàng cuối cùng, vị trí thứ hai đếm ngược, đứng bên cạnh nam sinh ước chừng một mét chín, Tịch Lục một mét tám lăm, đứng ở bên cạnh cậu ta, không khỏi cảm thấy có một loại cảm giác bị áp bách.

Hơn nữa bộ dạng nam sinh này thuộc về loại vô cùng nam tính, trên người cảm giác cũng toàn là cơ bắp, cảm giác *, Tịch Lục đối với cậu ta có một loại cảm giác bội phục từ tận đáy lòng.

Cậu chính là cảm thấy loại này mới là thật có cảm giác nam tính.

Huấn luyện quân sự nha, hạng mục thứ nhất chính là đứng tư thế quân đội, mặt trời hôm nay so với mấy ngày trước đã xem như không quá nóng rồi, Tịch Lục đứng ở nơi đó, tầm mắt đặt ở trên ót một nữ sinh đứng trước mặt mình.

Màu tóc thuộc về loại hơi nhạt, nhìn ra được không phải là do con người nhuộm thành như vậy, tóc rất mảnh, cổ trắng nõn mà thon dài, tai nho nhỏ, tóc bị cuốn lên, mũ đội ở trên đầu.

Có một cơn gió thổi qua, lại có một mùi thơm thổi qua, hẳn là mùi dầu xả.

Tịch Lục nghĩ, nếu như là Trần Giới mà nói, tóc hẳn sẽ rất đen, màu tóc cô luôn rất khỏe mạnh, tóc cũng sẽ không mảnh như người này, làn da rất trắng, có thể xuyên qua cổ nhìn thấy mạch máu mảnh màu lam nhạt kia, phía sau vành tai trắng nõn giống như là một cái đĩnh bạc nhỏ, lúc cột tóc lên, lúc nào cũng sẽ có một ít sợi tóc rơi lả tả xuống, mỗi khi đến lúc này, Tịch Lục dường như muốn vươn tay, giúp cô buộc tóc lên.

Cậu hà một hơi, thật tốt mà, nam sinh đứng ở sau lưng Trần Giới.

Nếu như mình cố gắng một chút, không chừng sẽ có thể trở thành nam sinh kia.

Lúc đứng tư thế quân đội còn chưa được năm phút, đã nghe thấy huấn luyện viên quát: “Nam sinh thứ sáu hàng cuối cùng, đứng trong đội ngũ lại lộn xộn nữa, thì một mình đi ra, nếu động thì hô báo cáo!”

Chẳng được bao lâu, tiếng Chân Tần đã từ bên kia truyền lại đây: “Báo cáo.”

Tịch Lục nghĩ thầm, quả nhiên là cậu ta.

Não đại của Chân Tần quả thật không tệ, nhưng là phương diện thể năng, Tịch Lục coi như là có chút tự tin, thi kiểm tra thể dục thời trung học, trên cơ bản Chân Tần đều là xếp bét, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Mà Tịch Lục nhờ phúc rèn luyện lúc trước, thể năng so với trước đây mà nói đã có sự nhảy vọt về chất, thậm chí từng có kinh nghiệm dẫn đầu chạy một nghìn mét nam.

Hơn nữa vì để quay phim chụp ảnh đạt hiệu quả tốt, lúc nghỉ hè mỗi ngày cậu đều đúng giờ chạy bộ, cho nên huấn luyện quân sự đối với cậu mà nói, trừ hơi nắng một chút, vẫn có thể chịu được.

Không biết qua bao lâu, huấn luyện viên để cho hoạt động tự do mười phút, Tịch Lục đứng tại chỗ xoa xoa bả vai và cẳng chân của mình, Chân Tần lại chạy tới, thét: “Tịch Lục, tôi nói cho ông biết, huấn luyện viên kia tuyệt đối là nhìn chằm chằm vào tôi, một mực nhìn tôi, tôi động một cái, ánh mắt lão sẽ không được bình thường.”

Tịch Lục lạnh nhạt trả lời: “Nếu không phải số lần ông động quá nhiều, huấn luyện viên cũng sẽ không chú ý đến ông.”

Chân Tần vươn tay sờ sờ mặt mình, nói: “Ôi trời ơi, may mà sáng hôm nay tôi thoa một ít kem chống nắng, bằng không nửa tháng trôi qua cái mặt này của tôi sẽ bị phế mất.”

Tịch Lục: “… Ông là nữ sinh sao?”

Chân Tần lườm Tịch Lục một cái, nói: “Ông biết cái gì, làm một ngôi sao thần tượng, gương mặt này thế nhưng là vô cùng đáng giá, tôi cũng không muốn cuối cùng làn da xảy ra vấn đề gì.”

Cậu ta nhìn nhìn Tịch Lục kỹ càng, không cam lòng nói: “Ông là thế quái nào, mặt ông sao không hề có cảm giác bị cháy nắng?”

Tịch Lục nói: “Lúc này mới bao lâu? Mặt tôi không có yếu ớt như vậy.”

Chân Tần kêu rên một tiếng, nói: “Nửa tháng sau, bảo tôi làm sao đi gặp Trương Giai đây, lỡ như bởi vì tôi biến dạng, cô ấy muốn chia tay với tôi thì làm thế nào?”

Tịch Lục: “… Thật sự ông không phải là nữ sinh sao?”

Chân Tần quay đầu, lao về phía chỗ đám bạn mình vừa mới quen, không muốn nói chuyện với Tịch Lục nữa.

Tịch Lục ngẩng đầu, lấy tay quạt quạt gió, nhìn thấy nữ sinh vốn đứng ở trước mặt mình đang nói chuyện với người khác, cậu bèn chú ý hơn mấy lần.

Đợi đến lúc nữ sinh kia quay đầu, Tịch Lục ngẩn người.

Tầm mắt Kris chạm vào Tịch Lục, sau đó kéo ra một nụ cười hoàn mỹ, cúi đầu cầm bình nước lên uống, cô có thể cảm giác được tầm mắt của các nam sinh xung quanh.

Giống như là lúc này, cô đang uống nước, lại phải để ý tư thế mình uống nước có đẹp hay không, uống quá nhiều mà nói, có thể không tốt lắm hay không?

Thật là cuộc đời khó chịu.

Cô vuốt vuốt chân mày, nghe thấy nữ sinh cùng ký túc xá với mình đang nói chuyện với mình, đối phương nói: “Kris, Tịch Lục và Chân Tần cậu đều quen biết sao?”

Kris gật gật đầu, nói: “Ừ.”

Nữ sinh kia trông không tệ, chỉ là trang điểm trên mặt hơi quá đậm, Kris biết buổi sáng cô ta dậy sớm hơn ai hết, sau đó bôi bôi vẽ vẽ gì đó ở trước gương suốt.

“A, mình rất muốn làm quen với bọn họ, cậu không cảm thấy quen biết với bọn họ mà nói, sau này sẽ rất thuận lợi sao? Hai người bọn họ không phải có nhân mạch trong giới sao?” Cô ta nói, trong lời nói làm cho người cảm thấy chói tai.

Kris nhìn cô ta một cái, trả lời: “Tôi không thân quen với bọn họ.”

Nữ sinh ‘a’ một tiếng, nói: “Sao lại như vậy? Lúc trước các cậu không phải quay quảng cáo cùng nhau sao? Mình thấy vừa rồi Chân Tần còn chào hỏi cậu mà.”

Kris có chút không nhịn được nhíu nhíu mày, tính Chân Tần chính là như vậy, chẳng lẽ cô không phát hiện vừa rồi cậu ta không chỉ có chào hỏi với tôi sao? Cậu ta còn chào hỏi với cả Giáp Ất Bính Đinh nữa đấy.

Chỉ là những lời này, cô không có nói ra khỏi miệng.

Cô chỉ có thể dối trá nói: “Có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

Trên mặt của đối phương lập tức treo lên nụ cười, nói với cô: “Kris, cậu thật tốt.”

Kris cúi đầu, cười cười.

Có lẽ thật là giả dối.