Những lời này là lần thứ hai Hạ Trì Uyển nghe được, trước kia nàng sẽ cảm thấy, Bộ Chiêm Phong là thật sự có ý tốt mới khuyên nàng.

Nhưng mà đời này, Hạ Trì Uyển đã biết rõ, Bộ Chiêm Phong chỉ là vì muốn mưu cầu phần thắng lớn nhất và mặt có lợi nhất cho chính hắn mà thôi.

"Bộ công tử nhắc tới như thế, nhân tiện ở đây ta cũng có một câu hay, hi vọng Bộ công tử nghe qua một chút."

Hạ Trì Uyển khóe miệng khẽ cong, bờ môi trắng nõn non mịn như cánh hoa, nhẵn bóng tươi sáng, rất là mê người.

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thi Hương sắp tới, Bộ công tử càng nên bỏ nhiều thời gian và công sức vào việc học mới tốt."

Bộ Chiêm Phong còn tưởng rằng, đời này hắn vẫn có thể đỗ trạng nguyên, *kim thiềm chiết quế như trước nữa hay sao.

(* kim thiềm chiết quế : Tục gọi cái bóng đen ở trong mặt trăng là cóc, là thỏ, là cây quế. Ở đời khoa cử, ai đỗ khoa hương gọi là thiềm cung chiết quế 蟾宮折桂 hay kim thiềm chiết quế (bẻ quế cung trăng) ( từ điển Thiều Chửu)

"Đa tạ Hạ cô nương quan tâm, tiểu sinh ghi nhớ trong lòng."

Nghe Hạ Trì Uyển nói xong, trên mặt Bộ Chiêm Phong tuy là vẫn tươi cười như cũ, chỉ là tâm trạng tốt lúc nãy hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

Bộ Chiêm Phong ghét nhất bị người khác nghi ngờ chất vấn, cho dù Hạ Trì Uyển là đích nữ con chính thất duy nhất thì như thế nào.

Lấy tính tình của tướng gia mà nói, tướng phủ này sớm muộn sẽ xuất hiện chủ mẫu thứ hai, đến lúc đó, tướng phủ làm sao còn chỗ cho Hạ Trì Uyển sống yên ổn.

Nếu như Hạ Trì Uyển phụ thuộc vào người một phòng của Hạ Tử Hiên kia, trái lại là còn có một tiểu di và đệ đệ để dựa vào.

Nhưng nếu như Hạ Trì Uyển vẫn chấp mê bất ngộ mà nói..., Bộ Chiêm Phong lại không cảm thấy, Hạ Trì Uyển sẽ được phong quang cả đời.

Bởi vì tuy rằng hiện tại phủ Đại Tướng quân cực kỳ hiển hách, nhưng mà Hoàng Thượng đã sớm kiêng kị phủ Đại tướng quân, một ngày kia, nhất định sẽ ra tay.

Vì vậy, Bộ Chiêm Phong nhìn Hạ Trì Uyển như nhìn người đã chết, cũng chỉ có bây giờ còn nở mày nở mặt mà thôi.

Bởi vì quan hệ tới chuyện hầm rượu và xưởng dấm, Hạ Bá Nhiên lấy lại quyền quản lý từ trong tay Hạ Trì Uyển.

Thu di nương đã phạm sai lầm, nên cũng không có tư cách quản lý tướng phủ, do đó tạm thời để cho người khác nhặt được tiện nghi (của hời, món bở).

Trịnh di nương được lợi từ tay Hạ Trì Uyển, lại kiêng nể Hạ Trì Uyển, cho nên Trịnh di nương vừa có quyền trong tay, liền đối đãi với Hạ Trì Uyển tốt đến mức quá đáng, vật gì tốt, đều mau chóng đưa cho Hạ Trì Uyển trước tiên.

Sau khi Hạ Vũ Hân nghe được tin tức này, hận không chịu nổi, dựa vào cái gì mà chuyện tốt này lại rơi xuống đầu Trịnh di nương chứ.

Nhìn Hạ Mạc Linh chỉ có một chút đầu óc như vậy thì đã biết Trịnh di nương cũng không có bao nhiêu thông minh.

Hạ Vũ Hân tất nhiên sẽ không cam lòng, vì vậy, liền lạch bạch chạy đi tìm Hạ Trì Uyển.

"Nhị tỷ." Hạ Vũ Hân cười híp mắt nhìn Hạ Trì Uyển, ngồi xuống bên cạnh Hạ Trì Uyển.

"Ngũ muội, muội đã đến rồi." Hạ Vũ Hân là nhân vật tiêu biểu cho câu vô sự không lên điện tam bảo, xem ra, lần này quyền quản lý rơi xuống trên đầu Trịnh di nương, khiến cho tiểu Ngũ chịu kích thích không nhỏ đi.

"Nhị tỷ không nên chê muội phiền phức nha, muội chỉ là đến đòi Nhị tỷ ly trà uống thôi."

Hạ Vũ Hân mặt mày hớn hở nhìn Hạ Trì Uyển, cực kỳ giống em bé vui mừng, chỉ là, không ai nhìn thấy được, trong bụng của em bé vui mừng này có một đống chất độc.

"Cái này có là gì, chỉ một ly trà, chẳng lẽ ta còn mời không nổi sao."

Hạ Trì Uyển cười cười, chủ động nhắc đến chuyện Hạ Vũ Hân đang quan tâm.

"Lại nói tiếp, ta mới phát hiện, hóa ra cảm tình giữa Thu di nương và Trịnh di nương dường như không tệ đâu nhé."

"Nhị tỷ, lời này là có ý gì?" Hạ Vũ Hân nghiêng đầu nhìn Hạ Trì Uyển.

"Nếu không phải là do Thu di nương đề cập đến, muội cho rằng hiện tại người quản lý tướng phủ, sẽ là Trịnh di nương sao?" Hạ Trì Uyển cười cười.

"Nhị tỷ chớ có gạt ta, Thu di nương làm sao có thể để cho Trịnh di nương quản gia được chứ?"

Thu di nương hận không thể khiến cho tất cả di nương trong tướng phủ đều chết hết mới tốt đó.