"Uyển nhi đâu rồi?" Lúc Đại tướng quân Vân Triển Bằng từ trong quân doanh trở lại, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Hạ Trì Uyển.

"Nha đầu Uyển nhi kia, còn không phải là trở về tướng phủ sao, cho dù ta có giữ thế nào cũng không chịu ở lại ."

Nói đến đây, lão thái thái có chút bực mình.

Bà cũng không biết tướng phủ kia có cái gì tốt, đáng để cho cháu gái phải lo lắng như vậy.

Nếu như không phải là vì tiến cung, e là cháu gái của bà cũng sẽ không đến phủ Đại Tướng quân rồi, nghĩ tới đây, lão thái thái khó chịu trong lòng.

"Uyển nhi là đứa nhỏ hiểu chuyện, bà chớ có nghĩ ngợi lung tung."

Vân Triển Bằng nặng nề thở dài một hơi, Thiên Độ vốn là đứa thông minh.

Không nghĩ tới, *thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam , Uyển nhi so với Thiên Độ càng thông minh hơn ba phần, ngay cả tình thế hiện tại của Vân gia cũng đều nhìn thấy rõ ràng.

* màu xanh có nguồn gốc từ màu lam nhưng lại vượt trội hơn màu lam, tương tự như trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.

Vân Triển Bằng có thể ngồi vào vị trí Đại tướng quân này, hơn nữa có thể kiên định vững chắc như một gốc thông già ở Đại Chu quốc, tự nhiên có bản lãnh của ông.

Vân Triển Bằng so với võ tướng bình thường hoàn toàn không giống nhau, binh pháp mưu lược, mọi thứ Vân Triển Bằng đều từng trải qua.

Vân gia ở Đại Chu quốc phong quang nổi bật đã quá lâu, lâu đến mức hoàng gia đối với Vân gia vô cùng kiêng nể cùng kinh sợ.

Cho dù lúc trước Thiên Độ gả cho tiểu tử Hạ Bá Nhiên kia, cũng không tiến cung, nữ Vân gia cũng không có một ai trở thành phi.

Nhưng mà những điều này cũng đều không đủ để tiêu trừ nghi ngờ của hoàng gia đối với Vân gia.

"Về sau Uyển nhi muốn làm gì, bà chớ có ngăn cản nó."

Vân Triển Bằng nghĩ nghĩ, lại nói một câu.

Chỉ cần là việc Uyển nhi muốn làm, thì ông sẽ sẵn lòng ủng hộ, huống chi, mọi chuyện Uyển nhi làm, cũng đều suy nghĩ cho Đại Tướng quân phủ.

"Đã biết, cũng không phải một mình ông đau lòng Uyển nhi, ta cũng đau lòng."

Lão thái thái hơi nhíu mày, nghĩ đến những thứ Hạ Trì Uyển tặng đi, lão thái thái thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

"Đau lòng cái gì, coi như là bỏ tiền tài ra mua bình an đi."

Vân Triển Bằng cười cười, tuy những thứ mà Uyển nhi đưa đi có hơi quá quý trọng một chút, chỉ là, họa phúc thường đến cùng nhau.

Nếu như thật sự có thể bình an, ông lại cảm thấy rất đáng giá.

"Tiểu thư, đến tướng phủ rồi." Thạch Tâm đỡ Hạ Trì Uyển đi vào trong tướng phủ, Hạ Trì Uyển về đến tận nơi, Nghiêm Khải Mông mới mang binh sĩ trở về.

Trở lại tướng phủ, Hạ Trì Uyển thấy không vui vẻ cho lắm, nếu như có thể lựa chọn mà nói..., nàng thà sống ở Đại Tướng quân phủ còn hơn.

Hạ Trì Uyển lập tức dặn Bão Cầm chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa.

Ngâm trong nước ấm, Hạ Trì Uyển thở phào nhẹ nhỏm, đem mấy cửa tiệm kia giao cho hoàng gia, cũng là để giải trừ một cái tai hoạ ngầm về sau.

Hạ Bá Nhiên vốn dĩ rất tức giận Hạ Trì Uyển vì đã rời khỏi tướng phủ vào lúc này, chạy đi nương nhờ Đại Tướng quân phủ.

Bất quá, việc Hạ Trì Uyển trở về, thật ra đã khiến Hạ Bá Nhiên nguôi giận không ít.

Kỳ quái chính là, ngày hôm sau, những dân chúng tụ tập gây rắc rối ở cửa tướng phủ, vậy mà toàn bộ đều không thấy đâu.

Càng lạ hơn là, ngày hôm nay vào triều, vốn dĩ Hoàng Thượng nhìn thấy Hạ Bá Nhiên, sắc mặt luôn vô cùng tối tăm phiền muộn.

Mới qua một buổi tối, Hoàng Thượng tựa hồ nghĩ ra biện pháp kỳ diệu gì, trên mặt lại trở nên giống như trời quang mây tạnh.

Kế tiếp, những lời hoàng đế nói, Hạ Bá Nhiên đều nghe mà choáng váng mặt mày, giống như nghe rõ, lại giống như không có nghe rõ.

Những lời Hoàng Thượng nói, từng chữ một thì Hạ Bá Nhiên đều nghe hiểu, nhưng mà đem những lời đó tập hợp lại với nhau, Hạ Bá Nhiên lại giống như hoàn toàn không hiểu.

Chẳng qua là, lúc tướng phủ nhận được thánh chỉ phong Hạ Trì Uyển làm Huyện Chủ ,Hạ Trì Uyển thật vui vẻ, còn Hạ Phù Dung thì tức phát khóc.

Lúc Hạ Tử Hiên nhìn thấy dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt của Hạ Trì Uyển, cảm thấy đặc biệt chói mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chờ cha quay trở lại tới thu thập ngươi!