Kết cục của người điên kia không có thay đổi, như vậy nàng thì sao ?

Hạ Trì Uyển hơi híp mắt lại, mệnh của ta do ta không do trời!

Nếu như ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại một lần, nàng tuyệt đối sẽ không đi vào con đường giống như kiếp trước.

"Tiểu thư, Đại tướng quân lại phái người đến, nói là thân thể lão thái thái không khỏe, muốn gặp tiểu thư." Bão Cầm nói.

Hạ Trì Uyển nở nụ cười, xem ra ông ngoại và bà ngoại không nhìn nổi nữa, lúc này dù thế nào nàng cũng phải đi.

"Thạch Tâm, mang giúp ta bộ váy dài thạch lựu màu hồng đào lại đây." Lão nhân gia người thích nhìn y phục có màu sắc tươi sáng rạng rỡ, mà trong khi y phục của Hạ Trì Uyển phần lớn đều có màu nhạt.

Cho nên nàng chọn lấy một bộ y phục màu hồng đào, ăn mặc giống như đóa hoa nở rộ trên cành vào tháng năm, đặc biệt thơm tho xinh đẹp.

"Muội muội, ta cũng muốn tới nhà bà ngoại, ta với muội cùng nhau đi đi."

Nghe thấy người Đại Tướng quân phủ đến đón Hạ Trì Uyển đi, Hạ Phù Dung chịu đựng không nổi nữa, nhất định phải đi theo Hạ Trì Uyển cùng rời đi.

Nếu như tướng phủ không che chở được nàng, như vậy Đại Tướng quân phủ tất nhiên có thể che chở cho nàng.

Phải biết rằng, những thị vệ của Đại Tướng quân phủ kia, võ nghệ cao hơn nhiều so với thị vệ của tướng phủ.

Cho nên, Hạ Phù Dung "không so đo hiềm khích lúc trước" mà kéo tay Hạ Trì Uyển, muốn cùng theo đi.

"Thứ tỷ, tỷ chớ có hại ta, hiện tại ai dám đứng ở bên cạnh tỷ chứ, bây giờ phải xuất phủ đấy. Không sợ bị dân chúng ném trứng thối sao? Thứ tỷ xin hãy tha cho ta đi."

Hạ Trì Uyển hai mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt cười xinh đẹp.

"Uyển nhi, Phù nhi cũng nhớ Đại tướng quân mà, mang nàng cùng đi đi. Dù sao các ngươi ngồi trong xe ngựa, bọn họ không nhìn thấy đâu. Còn có, Tử Hiên cũng cùng nhau đi đi."

Thu di nương đi ra, cảm thấy để cho Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên đi Đại Tướng quân phủ lánh nạn là phương pháp xử lý hữu hiệu nhất lúc này.

Người của tướng phủ đều bị dân chúng chặn đường cả rồi, ngay cả lão gia mỗi ngày vào triều cũng cực kỳ khó khăn.

Chẳng những thanh danh của nhi nữ vô cùng quan trọng, mà thanh danh của nhi tử càng quan trọng hơn nhiều.

Nếu như thanh danh của nhi tử hỏng rồi, về sau con đường làm quan của nhi tử chẳng phải là sẽ gặp trắc trở hay sao?

"Thu di nương, ông ngoại nói rõ chỉ đón một mình ta, nếu như thứ tỷ và Đại đệ muốn đi, thì tự mình đi đi."

Hạ Trì Uyển lắc đầu, không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của Thu di nương.

Thu di nương quả thật cũng bị bức bách, vài ngày trước đó còn đỏ mắt nhìn nàng, hiện tại tình thế thay đổi, có thể hoàn toàn quên đi mọi chuyện trước kia.

Thu di nương cắn răng một cái, nếu như Phù nhi và Tử Hiên không đi phủ Đại Tướng quân được, Hạ Trì Uyển cũng đừng hòng đi.

Muốn thối, mọi người cùng nhau thối, Hạ Trì Uyển muốn chỉ lo thân mình sao, mơ tưởng!

"Tiểu thư, Đại tướng quân phái hạ quan tới đón người."

Đúng lúc này, người Đại Tướng quân phủ xuất hiện.

Một tư lệ giáo úy, mang theo mười binh lính, vậy mà lại đồng loạt xuất hiện trước mắt Thu di nương.

Khôi giáp lạnh như băng, tản ra khí tức trang nghiêm nhàn nhạt. Hai mắt màu đen lãnh liệt nhẹ nhàng nhíu lại, lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, không dám làm càn.

"Làm phiền rồi." Hạ Trì Uyển đương nhiên biết rõ giáo úy này là ai, người nam nhân này có thể là từng theo chân cậu ra sinh vào tử, do ông ngoại một tay dẫn dắt đấy.

Hạ Trì Uyển cười cười, trên đời này, chỉ có người một nhà của ông ngoại, mới thực sự quan tâm nàng.

Chỉ cần có ông ngoại, cái gì nàng cũng không cần lo lắng.

Cũng như vậy, đời này, nàng nhất định sẽ cố gắng bảo vệ Đại Tướng quân phủ thật tốt, tuyệt đối không để cho bi kịch đời trước phát sinh một lần nữa.

"Thu di nương, vậy ta đi trước đây. Thứ tỷ và Đại đệ, tự xử lý đi."

Hạ Trì Uyển đi theo sau lưng Nghiêm giáo úy, được binh sĩ bảo hộ, cứ như vậy mà đường đường chính chính rời khỏi tướng phủ.