Có lẽ người bên cạnh sẽ chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Bộ Chiêm Phong, chính là nhất thời sợ hãi thán phục mà thôi.

Nhưng từ trong câu nói kia của Bộ Chiêm Phong, Hạ Trì Uyển cũng đã đọc lên dã tâm trong lòng hắn!

Đúng vậy, nàng là thiên kim của tướng phủ, không phải thứ râu ria nữ nhi cửa nhỏ nhà nghèo!

Bộ Chiêm Phong nhìn người đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhã nhặn lịch sự giống như một bức tranh mỹ nữ, Hạ Trì Uyển, trong lòng tán thưởng không thôi.

Giữa hoa viên trăm hoa đua nở, có nữ tử này làm nền, vậy mà không hề đáng xem, ngược lại trở thành phông nền bài trí cho nữ tử.

Khuôn mặt nữ tử nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc, hai con ngươi long lanh, nhưng lúm đồng tiền rực rỡ mới chính là cảnh đẹp nhất trong vườn.

Bộ Chiêm Phong cảm thán lần nữa, trên đời sao có mỹ nữ thập toàn thập mỹ như thế này, nếu như nữ nhi này chính là đích nữ, sợ là người muốn kết hôn với nàng, đều phải tranh giành đến vỡ đầu.

Nhưng chính vì thiên kim tướng phủ này chỉ là một thứ nữ, hắn nạp làm thiếp cũng là có thể, nếu như cưới làm chính thất, thì thôi quên đi.

Có điều là Bộ Chiêm Phong cũng tinh tường, mình bây giờ tối đa chỉ là một thư sinh áo vải, nào có bổn sự này, lấy thiên kim tướng phủ làm phu nhân, cho dù thiếp cũng khó có khả năng.

Nhưng mà không sao cả, đợi sau khi thi Hương xong, hắn tất nhiên có cơ hội này!

Một kẻ hàn sinh nho nhỏ, hết sức lông bông như thế, lại cảm thấy thứ nữ tướng phủ, chỉ xứng làm thiếp của hắn, nếu như Hạ Trì Uyển biết được suy nghĩ của Bộ Chiêm Phong lúc này, nhất định sẽ cười nhạo không ngừng.

Đồ không biết tự lượng sức mình!

"Nhị tỷ đã ở đây rồi sao." Hạ Tử Hiên thấy Hạ Trì Uyển đã ở trong vườn, không thế nào không chào hỏi Hạ Trì Uyển một tiếng.

Trong thời khắc dịch đậu mùa đang nguy ngập như thế, cũng chỉ có Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung, càng ngày càng xuân phong đắc ý.

Số người tử vong bởi dịch đậu mùa lần này, trước mắt vẫn chưa có nhiều, người chết càng ít, như vậy công lao của Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung sẽ càng lớn.

Chính vì như thế, cho nên ở trong viện của Hạ Phù Dung, mỗi ngày đều có ngự y trong nội cung đến hầu hạ.

Mà Hạ Bá Nhiên đối với Hạ Tử Hiên cũng càng ngày càng để ý, phảng phất đã đem Hạ Tử Hiên trở thành người thừa kế tướng phủ trong tương lai để mà bồi dưỡng.

Có thể nói, chẳng những ở trong tướng phủ, mà toàn bộ kinh thành, danh tiếng lớn nhất, không phải giới tài tử phong lưu năm nay, mà là Hạ Tử Hiên mới đúng.

Cho nên hôm nay Hạ Tử Hiên mới có thể cuồng vọng như vậy, mang những thư sinh thi Hương về nhà tiếp đãi, nghiễm nhiên quên mất thân phận của chính mình.

"Thì ra thứ tỷ ở đây sao." Đối mặt Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung đang cực kỳ đắc ý, Hạ Trì Uyển chỉ là ngoảnh mặt lại nhàn nhạt cười.

"Thứ tỷ?" Mọi người nghe thấy xưng hô của Hạ Trì Uyển đối với với Hạ Phù Dung, đều sững sờ.

Tử Hiên huynh cùng Hạ đại thiên kim, không phải đích xuất sao?

Hạ Tử Hiên trên mặt cứng đờ, sắc mặt Hạ Phù Dung càng thêm khó coi, có một loại cảm giác chật vật giống như bị Hạ Trì Uyển cởi quần áo ra trước mặt mọi người.

"Cánh tay của thứ tỷ còn chưa khỏi hẳn, lẽ ra nên ở trong phòng nghỉ ngơi thật nhiều mới đúng. Nếu không, phụ thân lại lo lắng."

Sau khi Hạ Trì Uyển hủy đi bệ đỡ của Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung, thì không muốn lại dây dưa với những người này nữa, liền mang theo nha hoàn của mình rời đi.

Hạ Tử Hiên nheo mắt lại, chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Trì Uyển, lạnh lùng cười nhẹ một tiếng.

Bộ Chiêm Phong khẽ cúi đầu, ai cũng không biết lúc này Bộ Chiêm Phong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

, trèo càng cao, ngã càng đau.

Trong triều mọi người đều cảm thấy, dịch đậu mùa lần này, công thần lớn nhất, không phải Hạ Tử Hiên thì không còn ai khác, ai biết, rất nhanh, kinh đô, thậm chí là toàn bộ Đại Chu quốc, sẽ nhấc lên một hồi phong ba không nhỏ.

Phong ba lần này, suýt nữa làm hại Hạ Tử Hiên ở kinh thành không có nơi nào để sống yên ổn!