"Sao cơ, ngươi đường đường là di nương của tướng phủ, cũng tin trên đời này có yêu nghiệt quấy phá?" Cầu thần bái phật chỉ là cầu được an lòng, nếu như van cầu bái lạy mà có tác dụng, như vậy thư sinh cần gì phải cực khổ mười năm học tập đèn sách đây.

"Lão gia, cũng không phải là ý tứ này. Ngài là nam tử có thể không tin, nhưng những phụ nhụ (phụ nữ và trẻ con) chúng ta chính là kinh hãi không thôi. Nếu như không có chuyện gì thì tốt, để cho đạo sĩ kia nói mấy câu may mắn, cũng khiến cho người trong phủ được yên lòng. Nếu thật sự có vấn đề gì, thì chính là sớm cầu bái, để cho trong phủ khôi phục thái bình mới tốt."

Vừa nói, khóe mắt Thu di nương vừa nặn ra mấy giọt nước mắt.

"Thấy Nhị thiếu gia như vậy, trong lòng thiếp vô cùng đau đớn."

Thu di nương ánh mắt ướt át dịu dàng cứ như vậy mà nhìn Hạ Bá Nhiên, "Lão gia, cho dù ngài không tin, nhưng vì Nhị thiếu gia, cũng nên tận lực thử một lần đi?"

Đứa nhỏ còn non nớt gặp phải bệnh đậu mùa, thế nhưng chính là một lần dạo quỷ môn quan đó.

Nghĩ đến Hạ Tử Kỳ, Hạ Bá Nhiên cuối cùng gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Thu di nương vốn đang che khăn tay khóc khẽ, mắt chợt lóe sáng, đón, vội vã bảo người đem vị đạo sĩ kia mời đến đây.

Đạo sĩ vừa thấy được Hạ Bá Nhiên, vẫn chưa hướng Hạ Bá Nhiên hành lễ, mà là bốn phía tìm kiếm, như thể ở trong tướng phủ cảm thấy một chút khí tức khác lạ.

"Tướng gia, xin thứ cho bần đạo nói thẳng, quý phủ gần đây có phải là gia trạch không yên, lục cầm không vượng?" Đạo sĩ bấm ngón tay tính toán một chút, sắc mặt ngưng trọng nói.

Hạ Bá Nhiên không có trả lời, nhưng là Thu di trả lời thay.

"Đại sư nói quả thật không sai, vài ngày trước đó lão gia nhà ta đột nhiên ăn nhầm độc thảo, cho đến hôm nay những vết đỏ đều chưa biến mất hết đâu."

Thu di nương gật đầu, liên tục nói phải.

"Hôm nay Nhị thiếu gia nhà ta đột nhiên lại bị đậu mùa, sốt cao không giảm, lão gia nhà ta càng là ưu sầu hết sức. Đại sư, theo ý kiến của ngài, phiền nhiễu trong tướng phủ đây đều là tai họa sao?"

"Bần đạo bấm ngón tay tính toán, phát hiện quý phủ gần đây nhất định là xảy ra việc liên quan đến cường đạo trộm cướp. Ác tặc trên người dính đầy sát khí, người dương khí không nặng mà đến gần, ắt gặp tai nạn."

Đạo sĩ híp mắt, vẻ mặt điệu bộ bí hiểm.

"Đại sư có thể nói thẳng ra hay không?"

Thu di nương sợ Hạ Bá Nhiên mất kiên nhẫn, vội vàng thúc giục đạo sĩ kia, đừng có lảm nhảm lung tung nữa, khoe khoang một chút mới tốt.

Nhận được ám chỉ của Thu di nương, đạo sĩ kia mới đi vào chủ đề chính.

"Quý phủ có vị nữ tử sinh vào tháng âm năm âm, bởi vì bị lây nhiễm sát khí, mệnh cách bị đổi thành khắc phụ khắc mẫu, khắc thân khắc hữu. Phàm là những người cùng nàng thân cận, toàn bộ sẽ gặp bất hạnh, mầm tai vạ nảy sinh không ngờ. Nhẹ thì gặp phải rủi ro tai hoạ, nặng thì phơi thây đầu đường!"

Đạo sĩ chậm rãi nói, nước miếng tung bay.

"Tai họa xuất hiện gần đây, nhất định là cùng với sát tinh này liên quan chặt chẽ. Bần đạo không đành lòng nhìn tướng gia gặp phải tai kiếp mà không biết, cố tình mạo hiểm làm chuyện nghịch thiên, dù bị tổn hại tuổi thọ, cũng nhất định phải bảo vệ tướng gia một hồi."

"Vậy, sát tinh này rốt cuộc là người như thế nào?"

Thu di nương vẻ mặt sốt ruột mà nhìn đạo sĩ kia, hận không thể lập tức đem sát tinh bắt đến đây.

"Nếu như bần đạo tính toán không sai, hẳn là ở phương hướng này."

Đạo sĩ giơ một ngón tay, liền đem mũi nhọn hướng tới một phương hướng, chính là hướng sân viện của Hạ Trì Uyển.

Đạo sĩ nói xong một hồi, trong lòng Hạ Bá Nhiên liền chấn động, Thu di nương lại ở một bên thêm mắm thêm muối, Hạ Trì Uyển cái danh sát tinh này, thế là bị nhận định từ đây!

"Lão gia, tuy nói ngày ấy đầu bếp đem cỏ xích thiệt bỏ lầm vào trong canh. Nhưng canh đó vốn là... Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ là tướng gia thay nhị tiểu thư cản một kích đi? Như vậy sát tinh này..."

Thu di nương nói đến đây, đạo sĩ kia tự nhiên tiếp lời.

"Đúng là như vậy!"