Lời vừa phát ra, Vân Triển Bằng cùng lão thái thái sắc mặt càng thêm khó coi.

Hạ Bá Nhiên nhìn thấy lập tức biết mình nói sai rồi.

“Lão thân thật không biết Uyển nhi đã trải qua ngày tháng ở tướng phủ như thế nào, nhưng xem tình huống ngày hôm nay, tâm của lão thân thấy thật băng giá.”

Từ khi biết được Hạ Phù Dung có thể là sinh đủ tháng, Vân lão thái thái trở nên vô cùng hận Hạ Bá Nhiên.

Vân lão thái thái là người mạnh mẽ, trước đây Vân Triển Bằng vì muốn ôm mỹ nhân về đã tốn không ít sức lực. Vân lão thái xem không vừa mắt nhất chính là ba vợ bốn nàng hầu.

Công thêm Vân Triển Bằng cảm thấy, chỉ cần có tâm, một nữ nhân là cũng đủ rồi, không cần phải thú nhiều như vậy, tăng thêm phiền toái.

Cho đến khi di nương của Vân Thu Cầm không biết liêm sỉ trèo lên giường của Vân Triển Bằng. Có thể nói, đời này, đó là chuyện duy nhất Vân Triển Bằng cảm thấy có lỗi với lão thái thái. 

Di nương của Vân Thu Cầm dùng thủ đoạn, lúc trước Vân Triển Bằng cũng đã cùng Vân lão thái thái nói rõ, trong lúc đó hắn hoàn toàn mất đi tri giác, có hay không sủng ái qua nữ nhân kia hắn không có một chút ấn tượng nào.

Cho nên, hai vợ chồng hợp lại, nhưng sợ là hầu gái kia hạ dược Vân Triển Bằng.

Nhưng hầu gái kia đến lúc lộ bụng mới nói chuyện này ra, làm cho Vân Triển Bằng cùng lão thái thái trở tay không kịp.

Vân lão thái thái cũng không phải người nhân từ, liền muốn mạng của hầu gái này.

Nhưng là hầu gái này lại không biết dính phúc khí ở đâu, lại được Thích phi nương nương để mắt đến, đem theo vào cung hầu hạ một thời gian. 

Lúc hầu gái này trở về, Vân Thu Cầm đã bị sinh ra.

Hầu gái hầu hạ Thích phi nương nương có công, dù cho không thể làm bình thê nhưng một cái phú thiếp vẫn là trong tầm tay.

Cho nên, kỳ thật di nương của Vân Thu Cầm ở phủ đại tướng quân đại vị cũng không thấp.

Nhưng là toàn bộ Vân phủ, không ai muốn quan tâm tới các nàng.

Vân lão thái thái cuối cùng không thể cả đời một đôi một thế, nên chuyển toàn bộ hi vọng sang cho Vân Thiên Độ. Nào biết, Vân Thiên Độ gả cho Hạ Bá Nhiên, liền mang theo Vân Thu Cầm, lòng lão thái thái hận không thể nói được.

Hạ Phù Dung sinh ra, Vân lão thái thái càng không muốn nhìn mặt con rể Hạ Bá Nhiên.

Cũng may còn xuất hiện một Hạ Trì Uyển, nếu, lấy tính tình của Vân lão thái thái, nàng chẳng những không cho Vân Triển Bằng giúp đỡ tướng phủ, nàng thậm chí còn làm cho cha con Vân Triển Bằng, bằng mọi thủ đoạn khiến cho Hạ Bá Nhiên cùng tướng phủ, không có nổi một ngày thái bình.

Hiện tại, ngay cả ý muốn giết Hạ Bá Nhiên Vân thái thái cũng có.

Ngoại tôn bảo bối của nàng nhiễm phong hàn đã hai ngày, thế một chút Hạ Bá Nhiên cũng không biết?!

Nếu Hạ Bá Nhiên không cấp mặt mũi cho Hạ Trì Uyển, vạch trần Hạ Trì Uyển nói dối, tâm của Vân lão thái thái còn thấy dễ chịu hơn.

Hạ Trì Uyển bị bệnh ngất xỉu không phải dối trá, nhưng Hạ Bá Nhiên lại không cảm thấy cảm kích. Như thế chứng minh, ở trong tướng phủ, Hạ Bá Nhiên sơ sẩy Hạ Trì Uyển đến mức độ nào.

Vân lão thái thái đau lòng Hạ Trì Uyển, nếu không, cũng sẽ không vì Hạ Trì Uyển mà ra tay giúp đỡ tướng phủ.

Nhưng là, nàng mang Hạ Trì Uyển trở thành bảo bối mà đau sủng, nhưng Hạ Bá Nhiên lại đối xử với bảo bối của nàng làm nàng đau lòng.

“Xem ra tướng gia là quý nhân bận rộn, không thể quan tâm đến Uyển nhi. Tướng gia vì Đại chu quốc lao tâm lao lực, mặc dù ở đây đều là võ tướng, không thể vì tướng gia phân ưu, nhưng việc chiếu cố Uyển nhi, chút năng lực ấy, vẫn có.”