Cho dù Hạ Phù Dung có hành động thất đức, chuyện cũng không bị đồn đãi ra ngoài.

Nhưng mà người quyền quý chỉ cần có ý định thì không thể nào một chút tin tức cũng không nghe được.

Càng khỏi phải nói lúc đó ngoài những vị thư sinh kia ra còn có một vị Thái tử và một Hoàng tử.

Hạ Bá Nhiên có thể chặn miệng người bên ngoài, nhưng còn Thái tử và Hoàng tử?

Huống chi, không thể lúc nào cũng coi chừng mấy thư sinh kia, cũng không thể nào giết người diệt khẩu tất cả.

Vì thế, việc xấu của Hạ Phù Dung chưa đến mức bị tất cả mọi người trong kinh thành biết nhưng mà nếu muốn biết chuyện giữa Hạ Phù Dung và Chu Khải Lương thì không phải chuyện khó.

Hạ Trì Uyển đang hưng phấn chép kinh, ngòi bút sắc sảo, nét bút nghiêng sắc bén, lại hào phóng thoải mái.

Thu di nương mưu tính lâu như vậy, thậm chí đâm sau lưng vu oan cho nàng, bà ta muốn Hạ Phù Dung cho dù là làm thiếp cũng phải gả cho Bộ Chiêm Phong không phải là để cho Hạ Phù Dung có thể gả cho người gia thế cao, được hưởng vinh hoa phú quý sao?

Hôm nay nàng chặt đứt cơ hội trèo cao của Hạ Phù Dung, nàng cũng muốn nhìn một chút, Thu di nương và Hạ Phù Dung còn có thể oai phong được đến khi nào!

"Phụ thân, nữ nhi biến thành cái dạng này, nữ nhi không muốn sống nữa!"

Sau khi Hạ Phù Dung tỉnh lại, mặc dù biết chuyện của Chu Khải Lương đã được giải quyết rồi nhưng mà chuyện lại xảy ra ở trước mặt Thái tử và Thất Hoàng tử, Hạ Phù Dung có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Hạ Phù Dung vẫn muốn thành đích nữ, thay thế vị trí của Hạ Trì Uyển, trở thành Thái tử phi.

Bây giờ chuyện của Chu Khải Lương bị truyền ra, không cần biết là thật hay giả, Hạ Phù Dung biết Thái tử không thể cưới lấy nàng ta.

Không thể làm Thái tử phi, ngay cả Vương phi, Hạ Phù Dung cũng không thể làm tới.

Bởi vậy, Hạ Phù Dung chỉ cảm thấy thế giới của mình một mảnh u ám, không có một chút niềm hi vọng, còn không bằng dứt khoát chết đi.

"Phù nhi, không được nói bậy!"

Hạ Bá Nhiên nghiêm mặt, quát khẽ một tiếng, nhưng hai tay lại thương yêu khẽ ôm lấy Hạ Phù Dung, vỗ nhẹ lên bờ vai Hạ Phù Dung.

"Con vẫn là ái nữ của phụ thân, là trưởng nữ Tướng phủ, sao có thể coi thường mạng sống của mình như thế, thật không có tiền đồ."

Đối mặt với hôn sự sau này của Hạ Phù Dung, Hạ Bá Nhiên cũng hơi đau đầu.

"Thật ra thì trong khóa cống sinh năm nay, phụ thân thấy Bộ Chiêm Phong là người có triển vọng lớn"

Lời nói của Hạ Bá Nhiên rất rõ ràng, Hạ Phù Dung không thể trông mong vào thân phận nương nương và Vương phi. Nhưng vẫn có thể trông chờ vào chức phu nhân Trạng Nguyên.

Hạ Bá Nhiên rõ ràng là đang an ủi Hạ Phù Dung, nhưng Hạ Phù Dung nghe xong chỉ thấy càng thêm tuyệt vọng.

Phải nhớ được, trước kia cha nàng mặc dù không nói ra, nhưng đều có ý tứ sau này nàng không phải là nương nương thì cũng là Vương phi.

Lời nói vừa rồi của Hạ Bá Nhiên coi như là cầm đi tất cả hi vọng của Hạ Phù Dung.

Hai mắt Hạ Phù Dung khẽ đảo một cái, hôn mê lần nữa.

Khi Thạch Tâm đem tin tức này nói cho Hạ Trì Uyển, ánh mắt Hạ Trì Uyển càng sáng rực rỡ.

"Trèo càng cao, ngã càng đau."

Nếu không phải là Thu di nương một lòng muốn chiếm chỗ của mẹ nàng, trở thành chủ mẫu Tướng phủ, để cho Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên có thân phận con vợ lớn thì Hạ Phù Dung cũng sẽ không trở nên kiêu ngạo như vậy.

Đời trước, Hạ Phù Dung rõ ràng nói với nàng, nàng ta mang thai con của Bộ Chiêm Phong trước nàng.

Rốt cuộc là Hạ Phù Dung và Bộ Chiêm Phong có gian tình với nhau từ lúc nào?