"Anh tưởng anh có quyền lựa chọn thật à? Một thằng bố nuôi vô dụng, và thân phận người thừa kế, anh đoán xem Giản Thứ sẽ chọn cái nào?"

Đây là câu nói cuối cùng trước khi người phụ nữ đó bỏ đi.

Anh nhìn thấy ánh sáng điên cuồng thiêu đốt trong mắt cô ta, giống như mình trước kia vậy, ngây thơ cho rằng có thể thuần hoá người đàn ông mà mình yêu sâu đậm.

Đường Vũ Hàng không thật sự yêu ai, thứ gã cần chỉ là một niềm an ủi, trải nghiệm được người khác theo đuổi, sùng bái, cảm giác chinh phục được đứng trên đỉnh cao và quyết định tất thảy.

Giản Minh Chi bất lực dựa vào cửa, trong phòng còn tản mác mùi thuốc lá dành cho nữ thoang thoảng, tựa như đang nhắc nhở anh rằng, chỗ này đúng là mới tồn tại sự hăm doạ. Còn căn phòng mà anh hết lòng chăm sóc này chưa bao giờ là chốn về của anh.

Giản Thứ có bố đẻ của cậu, có tương lai tươi sáng và cuộc sống không có giới hạn. Còn Giản Minh Chi, đã mục nát trong cái lồng giam nơi thôn quê ấy từ lâu rồi.

Vài ngày sau, lúc Giản Minh Chi mang cơm cho Giản Thứ, anh uyển chuyển hỏi cậu rằng có phải cậu thật sự rất thích làm việc ở đây không?

"Không phải đại học con học kĩ thuật thông tin sao? Có phải vẫn nên tìm một công việc đúng ngành thì hơn không?"

Mặc dù quầng mắt Giản Thứ đen xì, nhưng cậu vẫn nở nụ cười toả nắng.

"Cảm ơn bố đã quan tâm, con rất thích làm việc ở đây. Giám đốc Đường cũng rất tin tưởng con, dạy con rất nhiều thứ, còn để con phụ trách một số công việc nòng cốt, phấn đấu hai mươi năm ở bên ngoài có khi chưa chắc đã được như vậy."

Giản Minh Chi chỉ cảm thấy một thứ tâm trạng mắc kẹt trong lồng ngực, như một mớ lông lộn xộn chặn kín đường hô hấp của anh, anh đưa cơm cho con trai rồi vội vã ra về.

Hai ngày nay Giản Thứ về muộn, Giản Minh Chi toàn ngủ trước, anh lăn lộn trên cái giường đôi trống rỗng, chợt hơi hoài niệm dáng vẻ rúc vào người mình cần được chở che của cậu con trai hồi còn bé.

Có một hôm mùa hè, ngoài trời nóng đến độ ve cũng chẳng còn sức mà kêu, điều hoà lại hỏng mất mấy ngày không đúng lúc. Giản Thứ vẫn dính chặt bên người Giản Minh Chi như thường mới chịu ngủ, rõ ràng là nóng đến mức cả người nhớp nháp đầy mồ hôi mà vẫn cong lưng ôm anh, quạt điện xoay vo vo, cả hai đều nóng tới độ không ngủ nổi, Giản Thứ cũng đã qua độ tuổi nghe chuyện cổ tích từ lâu rồi, Giản Minh Chi bèn nhắc đến biển Nice, một màu xanh nhìn không thấy bờ bến, đá cuội ở Angel Bay, và cả Pan-bagnat đậm mùi hành tây.

Biển Nice ở Pháp

Angel Bay ở New Zealand

Pan bagnat, món sandwich đặc sản ở vùng biển Nice

"Bố ơi, bố đi nhiều nơi quá."

Giản Minh Chi mỉm cười xoa đầu Giản Thứ, đầu cậu nhóc vã mồ hôi, nhưng vẫn dính chặt lấy anh. Giản Minh Chi không ghét bỏ, thậm chí còn thích cái cảm giác gần gũi không thoải mái này.

"Chờ con lớn, con sẽ đi nhiều nơi hơn cả bố nữa."

"Không đâu! Con đi cùng bố cơ! Bố đi đâu con sẽ đi đó!"

Giản Minh Chi búng sống mũi cao xinh xắn của con trai, "Vậy sau này con cưới vợ thì phải làm sao? Mang theo cả bố luôn à?"

"Không cưới vợ, không cần người khác, chỉ cần bố thôi!"

Lời trẻ thơ lúc đêm khuya giữa hè ngọt ngào đến tận đáy lòng, mười năm rồi, Giản Thứ đã trở thành sự chuộc tội cuối cùng của Giản Minh Chi, dù cho ngay từ lúc ban đầu anh đã biết rồi sẽ có một ngày, cả Giản Thứ cũng sẽ rời khỏi anh.

Sinh nhật hai mươi tuổi của Giản Thứ đến, Đường Vũ Hàng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cậu, còn tuyên bố với người ngoài rằng Giản Thứ là "phúc quý tử" của con cả nhà họ Đường, mới tìm về được hai năm nay, hiện đang đảm nhận chức vị quan trọng trong công ty Đường thị, còn tặng cho cậu 5% cổ phần công ty bằng tư cách cá nhân ngay ở đó, trị giá hàng trăm triệu tệ.

腹遗子 Phúc quý tử: Con trai được sinh ra sau khi bố đẻ qua đời

Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, con cả nhà họ Đường chết yểu kiếm đâu ra "phúc quý tử", chỉ có điều nguồn gốc vị trí của Đường Vũ Hàng là bất chính, cậu con trai này của gã cũng vậy, hành động này chỉ là để tìm một lí do chính đáng để nâng đỡ con riêng của mình mà thôi.

Phu nhân nhà họ Đường vắng mặt càng khẳng định thêm phỏng đoán của mọi người. Nghe đồn cô ta lúc sinh con gái bị mất nhiều máu, từ đó không thể mang thai nữa, còn bị trầm cảm sau khi sinh, đã ly thân với giám đốc Đường từ lâu rồi. Còn có người nói, Đường Vũ Hàng căn bản chính là cưới giả, nghe đồn gã có một người tình đồng tính bí mật không công khai.

Đám người trong bữa tiệc mang mặt nạ giả dối, nâng chén chúc mừng Giản Thứ.

Giản Thứ bị chuốc rượu vang hết ly này đến ly khác đến độ choáng váng thần chí, các tiểu thư tầng lớp thượng lưu kéo tà váy tuyệt đẹp lấp lánh cũng đến chạm cốc, đối với đứa con riêng nhìn anh tuấn nhưng lai lịch không rõ ràng này, bọn họ nửa mong chờ nửa lấy lòng – Đường thị gần đây đã chìm sâu trong cuộc khủng hoảng tài chính khổng lồ, giá cổ phiếu sụt giảm liên tiếp, tuy vậy yếu trâu còn hơn khoẻ bò, nếu Giản Thứ có thể trèo lên, vậy cũng có thể coi như một cậu rể vàng.

Gạt văng đám con gái vướng víu không thôi đó, Giản Thứ về đến nhà đã mười một giờ rưỡi rồi.

Cậu uống say rồi, nhưng vẫn còn nhớ rõ rằng hàng năm đến sinh nhật bố cậu đều làm một chiếc bánh ga tô cho mình, để cậu ước một điều rồi nhìn cậu thổi tắt nến.

Từ trước đến giờ điều ước của cậu luôn là được ở bên Giản Minh Chi cả đời.

Giản Minh Chi đúng là đang đợi cậu ở nhà, cả bàn đồ ăn đã được anh cất vào tủ lạnh rồi. Điện thoại của Giản Thứ đã bị trợ lí của Đường Vũ Hàng cầm đi mất, căn bản không kịp thông báo cho Giản Minh Chi biết mình không về nhà ăn cơm. Trên bàn đặt một cái bánh ga tô sữa như bình thường, kiểu dáng rất đơn giản, trên lớp kem sữa mịn và dày được điểm xuyết bằng hoa quả tươi, Giản Thứ vừa nhìn liền biết là do anh làm.

Lúc Giản Minh Chi mở cửa ra liền nhìn thấy Giản Thứ mặc một bộ vest, tóc được cố định bằng gel, anh ngẩn người, lập tức bị vóc người cao lớn của cậu ôm trọn.

Mùi khói thuốc, mùi rượu, còn có cả mùi phấn son của phụ nữ.

"Bố à, rốt cuộc con cũng về kịp."

Giản Minh Chi sầm mặt chuẩn bị đĩa, nến, mặc cho Giản Thứ ngồi đó thao thao bất tuyệt về việc hôm nay Đường Vũ Hàng đã giới thiệu cho cậu những ai, tặng cậu bao nhiêu cổ phần, bịa đặt cho cậu thân phận gì.

"Giản Thứ, thổi nến đi."

Giản Minh Chi cắt đứt lời nói của cậu.

Giản Thứ hơi say, cậu mông lung ngước mắt lên, tửu lượng của cậu không được tốt, trước đây cùng lắm chỉ uống tí bia lúc họp lớp thôi, hôm nay lại uống rất nhiều rượu vang đỏ hoà cùng champagne. Cậu nhìn thời gian, mười một giờ năm mươi lăm phút, nên thổi nến và ước rồi, quá giờ điều ước sinh nhật sẽ không linh nghiệm nữa.

Ánh nến đong đưa, sáp chầm chậm chảy xuống dọc theo thân nến, phòng đã tắt đèn điện rồi, ánh sáng ấm áp làm Giản Minh Chi nom cực kì dịu dàng, trong mắt anh mang vẻ mềm mại, hai cánh môi xinh xắn óng ánh, như thể đang quyến rũ cậu.

Muốn hôn anh quá.

Cậu đúng là đã làm vậy, không phải trong mơ, không phải tưởng tượng, Giản Minh Chi cảm giác trước mắt bị bóng tối bao trùm, sau đó môi mình liền bị cái gì đó ướt át dán lên.

"Giản Minh Chi, em thích anh."

Ở bên anh bằng thân phận người yêu, đó là điều ước sinh nhật của em.