Người đó đã đi xa.

Lương Bạch Ngọc cảm thán: "Thế gian này mà lại xuất hiện một phế vật có thân hình tốt như vậy sao, thật khiến người khác mở mang tầm mắt."

"Cũng chỉ có vóc dáng thôi." Nhóc xấu xa chửi đổng, "Anh ta không xứng đáng là Alpha, sự tồn tại của anh ta là sỉ nhục các đồng loại của mình."

Lương Bạch Ngọc ho khan, khó hiểu nhìn sang cậu.

"Tôi cũng không thèm nói đâu." Nhóc xấu xa "hứ" một tiếng, "Nhắc tới là thấy bực mình, chị của tôi bị anh ta tẩy não, suốt ngày đòi dọn đồ lên núi sống với anh ta."

Lương Bạch Ngọc vén tóc qua một bên: "Ở trên núi à, hèn chi..." Hèn chi từ lúc về làng tới giờ anh mới thấy.

"Anh đừng có..." Nhóc xấu xa đang tính nói tiếp thì bỗng im bặt đi.

Sau bức gạch cao bằng nửa người kia có người đang núp ló, tầm mắt chiếu vào mông Lương Bạch Ngọc quét tới quét lui.

"Bà cô kia nhìn cái gì đó!". Nhóc xấu xa vứt cành cây về phía đó, tư thế uy phong không hề sợ bất cứ Alpha nào, chợt cậu ý thức được nếu mình đứng ra bênh vực cho nhân vật chính trong các tin đồn nóng bỏng trong thôn thì sẽ trở thành trò cười mất, cậu quay mặt lại trừng Lương Bạch Ngọc, mắng: "Bây giờ là tháng mấy rồi mà anh mặc đồ mỏng manh chả khác gì gái điếm vậy hả, không sợ bị người ta lôi vô khe núi hiếp một trận chắc?"

Lương Bạch Ngọc vẫn mặc chiếc áo sơ mi hoa mỏng như mọi ngày, sắc mặt bất biến, cúi đầu lại gần tai Omega nói: "Tôi sợ nóng, nhiệt độ cao là chết đấy."

"Làm màu! Tôi thấy anh muốn mời mấy người đàn ông khác vào phòng thì có!" Nhóc xấu xa nửa chữ cũng không tin, mỉa mai anh.

"A..." Lương Bạch Ngọc bóp nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu niên, ánh nhìn nhẹ nhàng như tơ, "Cưng đúng là một Omega thông minh."

Nhóc xấu xa nhìn anh nhập vai mà trong lòng tràn đầy xấu hổ, đỏ mặt thở phì phò chạy.

Lương Bạch Ngọc mua thuốc xong thì về nhà nghỉ ngơi sớm, anh thấy một giấc mơ.

Trong mơ mặt trời sáng chói, anh thì đang chạy trốn trong núi. Núi kia sâu cực kì, chạy thế nào cũng không tới đích. Chạy mãi chạy mãi, bóng cây từ bốn phía cánh rừng bắt đầu kéo dài một cách quỷ dị, chúng uốn éo, gắt gao ghì chặt chân anh, kéo anh vào nơi rừng núi sâu thẳm.

"Tiểu Ngọc, về nhà ăn cơm tối..."

Có âm thanh mơ hồ phát ra bên ngoài núi, phảng phất ở bên tai, tiếng kêu to đầy lo lắng, "Tiểu Ngọc!"

"Tiểu Ngọc? Con chạy đi đâu rồi?"

"Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc..."

"A ——"

"Tiểu Ngọc!!"

Lương Bạch Ngọc đột nhiên thức giấc, sắc mặt tái nhợt, anh nhắm chặt đôi mắt đỏ lừ của mình lại rồi mở ra, mái tóc ướt đẫm mô hôi thấm vào chiếc gối thêu hình uyên ương kiểu cũ, hoảng hốt cả buổi trời, con ngươi mới dần lấy lại ánh sáng.

Hiện tại bên ngoài là hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu lên khung cửa sổ cũ kĩ tựa như những vệt máu.

~v~

Bệnh đỡ hơn thì phải sửa nhà tiếp.

Lương Bạch Ngọc bắt đầu một đợt thử nghiệm mới, anh đang trộn bùn đỏ ở trong sân thì bất chợt cánh cổng bị đẩy ra.

Là ông Lý, ông ta nhắc nhở Lương Bạch Ngọc đổ bã thuốc xa xa chút, đừng đỗ ở trước cửa. Thái độ cây ngay không sợ chết đứng, ra lệnh như đúng rồi.

Lương Bạch Ngọc cầm xẻng đào bùn đỏ: "Tôi đổ trước nhà của mình cũng không được sao?"

"Trước nhà cái gì, đều là đất đai trong thôn, ông đây hay đi tới đi lui mắc công giẫm lung tung!"Khuôn mặt ông Lý bày rõ sự chán ghét, cọ đôi giày bằng vải dệt thủ công lên thềm cửa, làm như vi khuẩn bám đầy chân vậy.

"Không muốn đạp..." Lương Bạch Ngọc lia mắt tới bã thuốc ở thềm cửa, "thì đi đường vòng."

"Hơn nữa tôi cũng đâu có đổ tràn lan ở giữa đường, ai có mắt thì tự biết tránh chứ." Anh bày ra bộ dạng khó hiểu.

Ông Lý mở to hai mắt, dọa nạt: "Tôi không cho đổ nữa, cậu nghe hay không?!"

Lương Bạch Ngọc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhíu mày: "Ông à, không nên bắt nạt người khác như vậy đâu, tôi đâu có ở nhà một mình, ba mẹ tôi vẫn đang nhìn ông đấy."

Nói xong cậu hơi cúi người, trong tay cầm cái xẻng chỉ về hướng nhà chính. Hai cái bài vị được bày chỉnh tề trên bàn thờ.

Khuôn mặt già nua của ông Lý vặn vẹo hệt như ăn c*t bị nghẹn, thân hình gầy guộc run rẩy, ngón tay khô khốc bám chặt lên cổng, sắp ngất đi.

"Ông à, ông không sao chứ?" Khuôn mặt Lương Bạch Ngọc lo lắng, vờ muốn đỡ ông.

Ông Lý bỏ chân ra khỏi thềm, hất tay loạng choạng rời đi.

Cổng sân bị đập vang lên âm thanh loảng xoảng.

"Già khú đế rồi mà lực tay không nhỏ, phong thủy thôn này tốt thế, người già sống thọ ghê, có vẻ đáng sống." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm vài câu, phát hiện ra thuốc dán trên cổ tay dính đầy bùn đất, dơ dáy, anh chỉ sơ sài lau đi rồi trộn bùn tiếp.

Mây bay ở chân trời, một đàn chim sẻ bụ bẫm vươn đôi cánh nhỏ lượn ngang qua, tụm năm tụm bảy sà xuống đậu trên bức tường. Không ai xua đuổi nên chúng bắt đầu cất tiếng kêu gọi đồng bọn, rủ nhau đáp lên cái cây trụi lá kia, mày đứng ở đó tao đứng ở đây, vô cùng náo nhiệt.

Một câu kinh kịch yếu ớt vang lên. Không nghe rõ ràng cho lắm, chỉ nghe được thanh điệu bay bổng lên xuống, duyên dáng đan xen sầu muộn, tựa như ngâm nga một khúc ngân dài.

"Quác — quác — quác —"

Ban trưa, gà trống ưỡn ngực ngẩng cao đầu, móng vuốt tao nhã giẫm lên đống rơm, cái đuôi to đen bóng vểnh lên cao, cất tiếng gáy oai vệ vang cả bầu trời.

Gà mái bay lên trước cửa nhà chính, chổng cái phao câu lên.

Nếu Lương Bạch Ngọc mà không phản ứng nhanh thì cái thứ ô uế kia đã rơi vào giày da của anh.

"Hai vị tổ tông của tôi đói rồi phải không, cho ăn ngay đây." Lương Bạch Ngọc chậm rãi xoay người, nhìn đống bùn dưới đất, than, "Phí cả nửa ngày trời."

Anh chán ăn nên không muốn nấu cơm, chỉ bẻ hai lá cải trắng thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào chậu sứ.

Lương Bạch Ngọc về thôn, hành lý của anh rất đơn giản, đồ dùng cần thiết thì mua ở các tiệm tạp hóa nhỏ, còn lại thì thương lượng trao đổi với thôn dân. Dù tiền có hôi cỡ nào thì có mấy ai dám chê đâu. Rau, dưa, gạo và cả hai con gà anh mua giá cao từ nhà của nhóc xấu xa.

Gà một trống một mái. Trống ăn năm cũ, mái năm mới dùng.

Lương Bạch Ngọc bưng vào thêm thau nước, chia đều hai bên không thiên vị đứa nào, đứa nào cũng yêu cũng thương hết, xong xuôi, anh đá đá chậu sứ về hướng chúng: "Ăn đi."

Hai con gà chạy qua.

Lương Bạch Ngọc ngồi chồm hỗm xuống, muốn sờ thử con gà mái mỗi chiều đều đẻ trứng, chưa kịp chạm tay vào thì nó đã hỏng hốt bỏ chạy, hù con gà trống chạy theo.

Lương Bạch Ngọc ngỡ ngàng, không biết nên khóc hay cười, lắc đầu: "Sáng nay cho nó ăn ngon ăn nhiều lắm mà vẫn còn ngại, trở mặt nhanh vậy sao?"

"Được thôi."

Anh lặp lại: "Được thôi."

Buổi chiều Lương Bạch Ngọc ra ngoài, anh rẽ đường nhỏ lên núi, trên đường đi vắng vẻ không chạm mặt người nào hết.

Bao quanh thôn làng là một ngọn núi lớn, tên là núi Vĩnh Yêu. Ai mất cũng đều được chôn táng ở trong núi. Có mấy nấm mồ từ rất lâu rồi, không có hậu nhân dọn dẹp mỗi tiết Thanh minh nên dần dần bị khuất mất.

Trong núi bụi gai dày đặc, cỏ dại khắp nơi, Lương Bạch Ngọc đạp lên cành cây khô dưới đất, đế giày đè lên những quả thông nhỏ vương vãi dưới đất, anh thảnh thơi bước đi mà không đích đến. Ngõ cụt thì đổi hướng, cứ tiến về phía trước.

Không biết qua bao lâu, bụi cây rậm rạp bỏ ra sau, trước mắt là một vùng trời xanh thẳm, cúi nhìn xuống là khung cảnh những ngôi nhà và mảnh ruộng.

Anh tiến về phía trước.

Những mảnh gai nhỏ đâm vào quần áo, chọc vào da thịt, Lương Bạch Ngọc cẩn thận tỉ mỉ nhổ từng cái một.

Vứt hết.

Một cái cũng không tha.

Rút sạch sẽ, Lương Bạch Ngọc phủi quần áo, nhấc chân bước ra rừng cây, đi thêm một đoạn đường nữa, anh nhặt dưới đất mấy dây khoai lang không biết của nhà nào.

Sau đó đi dọc theo hướng này, tới một mảnh đất ở phía trước.

Mảnh sân đó đất bị xới tung lên, còn có vài cành cây nhỏ bị gãy nằm lung tung dưới ở dưới.

Có thứ gì đó hơi đo đỏ đang lấp ló trong ụ đất, ánh mắt Lương Bạch Ngọc sáng lên, sự quyến rũ trên khuôn mặt vơi đi không ít, để lộ ra nét trẻ con ngây thơ.

Kích động tới nổi môi trắng bạch ra.

Lương Bạch Ngọc chạy đến, ngồi xổm xuống, run rẩy đưa bàn tay đang dán thuốc đẩy ụ đất đó.

Một củ khoai lang xuất hiện, trên đầu có lỗ sâu đen thui, hình dáng xấu xí, bị chủ nhân mảnh đất này bỏ quên, hoặc là đã phát hiện nhưng thấy nó nhỏ quá nên không muốn nữa, nhổ ra ném đi luôn, để nó bị đất đắp lên.

Lương Bạch Ngọc đào củ khoai lang ra, thổi đất dính trên đó.

Bông có tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, Lương Bạch Ngọc ngẩng đầu, híp mắt, anh vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo của người đó, nhưng đã nhận ra bờ vai chắc như núi kia.

Người đàn ông không dừng bước, chỉ lách Lương Bạch Ngọc rồi đi ngang qua.

Lương Bạch Ngọc ngồi xổm dưới đất, tầm mắt rơi vào cánh tay dài săn chắc, rồi dời tới băng đỏ trên tay áo, bỗng mở miệng kêu: "Chú."

Xưng hô này rất phổ thông, chỉ có điều là do giọng điệu đặc sắc, âm cuối mềm mại khác xa với thôn làng bảo thủ.

"Ôi chao." Lương Bạch Ngọc ngồi dậy, trên giày da toàn là bùn, anh cũng không để ý tới, thản nhiên bước lại gần, lông mi đen nhánh khẽ chóp: "Chào chú, tôi là Lương Bạch Ngọc."

Người đàn ông trầm mặc.

Lương Bạch Ngọc cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Trần Phong." Người đàn ông trước mặt anh trả lời, giọng nói không hay lắm, hơi khàn và cục súc.

Lương Bạch Ngọc nhìn anh trong khoảng cách gần mới phát hiện người ta làm gì đã già tới mức "chú". Nhưng người ta cũng không sửa lại.

"Chú biết sửa nhà không? Nhà đất ấy." khi nãy Lương Bạch Ngọc vừa mới dán thuốc, giữa răng môi cũng hơi có mùi thuốc nhưng lại không khó nghe, đôi mắt anh không biết di truyền từ cha hay mẹ, nhìn xuống hoàn toàn không có cảm giác ngột ngạt, chỉ có đầy tình ý thành khẩn.

Khi anh dùng ánh nhìn ngưỡng mộ đó nhìn người khác, sẽ đem lại cho họ cảm giác thỏa mãn vô cùng, tựa như được anh toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Rất giống với hiện tại.

Ánh nhìn ngưỡng mộ đó khiến đôi môi hắn khô khốc, cúi đầu, kiểm tra bình nước quân dụng đang treo bên người.

"Không được ạ?" Lương Bạch Ngọc chà sát bùn trên tay, đuôi lông mày, khóe mắt hiện lên nét buồn bã, anh thở dài một hơi, quay đầu rời đi.

Phía xa xa là những mảnh ruộng, thôn dân ra sức cày cuốc còn những đứa nhỏ phấn khởi ở phía sau đào bùn bắt cá trạch. Ở xa không nghe được tiếng hoan hô của bọn nhỏ.

Chàng trai trẻ bước đi trên sườn núi, phối hợp với cảnh ruộng trông hệt như một bức tranh thủy mặc.

Có những hạt mưa bay li ti trong gió khiến bức tranh bị ngấm nước, sắp hỏng tới nơi.

"Biết."

Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, thân hình gầy gò của Lương Bạch Ngọc sững lại, lúc quay đầu lại trên khuôn mặt có ý cười, "Thật sao?!"

Trần Phong "Ừ" một tiếng, hai mắt rất có tinh thần, hạt mưa nhỏ rơi lên tai trái.

"Vậy chú giúp tôi sửa nhà được không?"

Lương Bạch Ngọc đưa tay hướng về người đàn ông, đầu ngón tay chạm vào trang phục quân đội, ngón tay chậm rãi nắm lấy cánh tay cường tráng của hắn, không dùng nhiều sức lực, tựa như lông chim.

Người đàn ông nhíu mày, muốn tránh.

Lúc này Lương Bạch Ngọc đã rút tay về, rũ mắt, nhẹ nhàng thôi gai nhỏ, mí mắt nhấc lên, ý cười mê hoặc lòng người: "Tôi trả tiền công cho chú."