Tổng kết lại một ngày không ngắn không dài, Cao Cường cảm thấy vận của mình hôm nay không được tốt cho lắm. Buổi sáng thì gặp phải một tên ác ôn dám ngang nhiên cướp đồ ăn của mình, còn tưởng mình cố tình gây chuyện để kiếm tiền. Cậu móc trong túi ra hai tờ một trăm ngàn, không nén được muốn chửi thề. Nghĩ tôi đây là ăn mày chắc? Bàn tay cậu rất muốn nhào nát số tiền đó nhưng suy đi tính lại cũng không có đủ can đảm, dù sao cũng là tiền. Giống như chưa đủ xui xẻo, hắn ta ấy thế lại học cùng lớp với cậu, không những thế còn ngang nhiên trở thành trung đội trưởng – cấp trên của cậu.

Một đời Cao Cường ăn ở hiền lành thế mà lại gặp phải loại chuyện xui xẻo này. Cậu dự định sau khi về sẽ tích cực ăn chay niệm Phật hơn.

Minh Thịnh nằm ở giường bên cạnh thấy Cao Cường lăn qua lăn lại lẩm bẩm chuyện gì đó liền tò mò muốn biết: "Cậu có điều bứt rứt?"

"Đầu đinh, cậu nghĩ xem chúng ta nên làm gì để trải qua 10 ngày ở nơi nhàm chán này? Tớ sắp chịu không nổi."

Chủ đề này thu hút được chú ý của Trung Hiếu. Hắn cũng không khác gì mấy, toàn thân phát ra sự chán nản đến tột cùng: "Tớ còn đang không biết mình đang sống ở thời đại nào nữa. Nhà vệ sinh và nhà tắm dùng chung thì dơ bẩn, wifi thì không có, 3G, 4G thì lúc có lúc không vô cùng yếu. Mấy thứ cơ bản như vậy không đáp ứng được chúng ta phải sống làm sao trong 10 ngày?"

Nhắc tới mới nhớ, chiều này Cao Cường đã phải chờ hơn nửa tiếng mới có nhà tắm trống. Chiều giờ cậu cũng không lên mạng được.

Minh Thịnh đáp: "Gì vậy, cố lên chứ. Đó cũng coi như là một thử thách để kiểm nghiệm khả năng giới hạn của bản thân. Cậu kêu ca cái gì, thanh niên thì phải cứng rắn lên." Nét mặt tràn đầy ánh sáng quyết tâm.

"Đầu đinh, cậu bớt lại giùm tớ." Cao Cường quả thực muốn ném cái gối qua trúng người cái tên Minh Thịnh này. Người lúc nào cũng lạc quan là tốt, nhưng trong một số trường hợp thì không nên chút nào.

Trung Hiếu nói tiếp: "Tớ xác định nhịn đi cầu 10 ngày."

Cao Cường không nhịn nổi cười phá lên, miễn cho bình luận, tên này cũng quá lầy rồi.

Một bạn nam khác cùng phòng cũng góp vui: "Mạng yếu như vậy, lại sống tập thể nhất cử nhất động đều có người biết, tớ phải quay tay thế nào đây?"

"Gáng nhịn đi người anh em. Quay tay nhiều có hại cho sức khỏe."

"Quay tay cũng có lợi cơ mà."

"Hại nhiều hơn lợi."

"À tớ có một bộ phim rất hay, cậu muốn xem chứ? Lấy giá mềm cho cậu thôi."

Cao Cường hét lên: "Các cậu im ngay, người ngoài nghe được còn tưởng phòng chúng ta là một động của những tên biến thái." Nghe mấy tên trong phòng hăng hái thảo luận về chủ đề này, cậu đột nhiên cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng nặng. Đường đường nhân cách thanh cao như mình lại phải ở chung với bọn hạ lưu như vậy. Cậu cũng không phải là muốn bài trừ, chỉ là mấy chủ đề nhạy cảm như vậy cũng phải biết chọn thời cơ và thời điểm nói.

Minh Thịnh cười cười: "Thôi nào, chẳng lẽ cậu không quay tay? Nói tớ biết, một ngày mấy lần. Đừng ngại, toàn anh em con trai với nhau." Cả đám cười ha hả.

Gân xanh nổi lên, Cao Cường tức đến phát điên: "Không thèm quan tâm đến bọn cậu nữa." Nói xong cậu lục trong va li đồ định tìm chiếc áo khoác mặc đi ra ngoài chơi nhưng lại phát hiện không có mang theo. Rõ ràng là đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi mà. Thế là cậu đành phải ra ngoài không áo khoác.