Sáng sớm hôm sau, lão cung nữ hôm qua lại tới đây phân phó nhiệm vụ, lúc đi qua Tang Chi còn cố ý lạnh mặt hừ một tiếng, Tang Chi cũng chẳng chút để tâm. Hôm nay nàng không phải giặt quần áo nữa, mà là đi chuyển than. Tử Cấm Thành rộng lớn bao la, việc đi đưa than tới các cung luôn là việc tốn sức vô cùng, mệt mỏi hơn giặt đồ nhiều.

Tang Chi than thở trong lòng, sợ bản thân không trụ được. Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, nàng không có quyền lựa chọn.

Đang còn đứng đợi chuyến tiếp theo tới, lại chợt thấy Tam Cô đi ngang qua đây. Tang Chi nhanh bước tiến tới, "Tam Cô, chuyện hôm qua... cảm ơn ngươi." Nàng nhỏ giọng, ngữ điệu rất dịu dàng.

Tam Cô đang ôm một chậu gỗ đầy y phục bẩn, ngẩn người một lát mới nhớ ra chuyện hôm qua, liền cười lên, "Cô nương, là ngươi đấy à! Không sao, đừng khách khí!"

Tang Chi cũng cười lên, sườn mặt có một vết đen, hẳn là do than. Tam Cô nhìn thấy, bật cười, "Thế nào? Hôm nay được phân đi chuyển than rồi?"

"Là do lão tỷ tỷ phân phó." Người ở ngoại viện đều gọi người kia là lão tỷ tỷ, mặc dù nàng chẳng hề già.

"Ôi chao." Tam Cô cảm thán, "Không ngờ được lão tỷ tỷ lại đối đối với ngươi như vậy đấy."

"Đối tốt với ta?" Tang Chi kinh ngạc.

"Đúng thế đấy." Tam Cô hạ giọng, nói nhỏ, "Vào mùa đông rồi, giặt áo nhiều, tay ngươi sẽ thảm vô cùng, ai cũng ước được đi chuyển than đấy thôi. Mệt mỏi thì đúng là mệt mỏi, nhưng ít nhất không phải chịu đau. Đợi đến khi trời vào đông hẳn ngươi sẽ hiểu thôi!"

Nhất thời, cõi lòng Tang Chi vừa ấm áp vừa chua xót. Sau lại thấy lão cung nữ kia, lúc này nàng mới thật sự thấy cảm kích, nhưng rồi cũng coi như mình không biết chuyện này.

Thời gian cứ thế trôi đi, một ngày qua một ngày, việc này cũng lui về dĩ vãng. Ước chừng phải đến năm ngày sau, lão cung nữ ấy bỗng nhiên gọi Tang Chi lại, hỏi, "Ngươi tên Tang Chi phải không?"

"Hồi đại tỷ tỷ, đúng là vậy."

"Nghe nói ngươi từng hầu hạ Hoàng hậu?" Lão cung nữ nhìn Tang Chi, ánh mắt dò xét.

Tang Chi dừng một khắc, hơi cúi đầu, "Vâng."

"Còn từng hậu hạ ở Thừa Càn cung? Ngươi chính là người bọn họ hay nói đấy à?"

Tang Chi hơi mím môi, chỉ nói, "Đúng vậy." Nàng khẽ nhíu mày, tự nhủ, dám gọi Hoàng hậu là Hoàng hậu, thế mà chẳng dám gọi Đổng Ngạc phi là Hoàng quý phi, chỉ dám gọi Thừa Càn cung. Quả thật, uy nghiêm của Trung cung thế có lẽ vẫn chỉ là ba phần thực, bảy phần danh.

Ánh mắt lão cung nữ sáng lên, nhưng không biểu hiện quá rõ, lại ho một tiếng, "Vậy ngươi... ngươi đã gặp Hoàng thượng chưa?"

"Đã gặp." Tang Chi vừa đáp đã thấy lão cung nữ kích động, "Hoàng thượng... thánh nhan của Hoàng thượng thế nào?"

Tang Chi chưa kịp trả lời đã thấy nàng kia trầm mặt xuống, "Thánh nhan thế nào cũng đâu có liên quan gì tới ta chứ... Là ta mộng tưởng hão huyền, hôm nay đã vừa già vừa xấu..." Nàng lập tức ủ dột.

Tang Chi có chút không thể nào tiếp thu được tình cảnh này, lại có chút lúng túng khó xử, nhưng rồi cuối cùng vẫn là sinh lòng thương cảm.

"Lúc ta còn trẻ quả thực là có nhan có sắc đấy! Ngày đó ta còn nghe có người khen, trong vòng mười dặm ta là cô nương đẹp nhất! Mọi người đều nói, ông trời ban cho một gương mặt, tốt hơn là nên trân trọng, nên tiến cung, sau này biết đâu có cơ hội bay lên làm phượng hoàng đầu cành. Vì thế mà ta... tới lúc được xuất cung, ta lại cố chấp ở lại." Lại lẩm bẩm, "Nhưng ai biết được, ta đã ở nơi ngoại viện này được mười năm, à không... mười một năm rồi."

Tang Chi lại lần nữa xót xa thay cho nàng, tự hỏi có biết bao thiếu nữ ôm mộng tưởng như vậy, có biết bao nữ tử đã chôn vùi thanh xuân mình dưới tường son Tử Cấm Thành này.

Chốn thâm cung, xưa nay vẫn là mồ táng cho phận hồng nhan.

"Mà ngày đó... ngày đó ngươi nói ta đẹp, có thật lòng không?" Ánh mắt nàng kia lại sáng lên, "Có thật ta vẫn đẹp không?"

"Tỷ tỷ xưa vốn đã là mỹ nhân, hôm nay sao có thể nào không đẹp được đây?" Chỉ có điều, tâm sinh tướng. Người này ôm buồn phiền oán hận trong lòng, cho nên ngũ quan luôn mang vẻ hung dữ đáng sợ.

Nhưng bây giờ lời này dường như khiến lão cung nữ vô cùng vui vẻ đấy.

Tang Chi nói tiếp, "Bất quá nếu tỷ tỷ để tâm hơn chút ít, nhất định sẽ còn đẹp hơn." Trên đời không có nữ nhân nào khước từ được sự hấp dẫn của mỹ mạo.

Nghe Tang Chi nói vậy, đôi mắt nào kia lấp lánh, "Thật không? Vậy ta phải làm thế nào?"

"Chỉ sợ tỷ tỷ không chịu nghe ta thôi." Tang Chi tỏ vẻ bí ẩn, "Cách này... là do ta nghe lén được từ chỗ cung nữ hầu hạ trong nội cung của Hoàng quý phi."

'Nội cung của Hoàng quý phi', sáu chữ này đối với bất kỳ cung nữ nào cũng có một thứ ma lực lớn vô cùng. Lúc này nàng kia chỉ thiếu điều muốn vái lạy Tang Chi, liền bắt lấy cổ tay gầy gò của nàng, "Hảo muội muội, mau mau nói cho ta nghe!"

"Rất đơn giản thôi, tỷ tỷ hãy noi theo Hoàng quý phi, làm thật nhiều việc thiện, giúp đỡ mọi người, giúp càng nhiều càng tốt." Tang Chi nghiêm túc chỉ cho nàng, lời nói ra nghe rất bình thản, sau đó còn có tâm tình chỉ cho nàng uống thật nhiều nước, ăn thật nhiều rau quả.

Lão cung nữ nhất nhất nghe theo lời Tang Chi, quả nhiên hơn nửa tháng sau nhận thấy lời nàng nói không phải ba hoa vẽ vời, mà thật sự có công hiệu đấy! Vui mừng quá đỗi, đôi khi còn được nghe Tang Chi kể chuyện vặt ở Thừa Càn cung. Quả thực cuộc sống của Tang Chi cũng đã không còn tệ như trước nữa, thậm chí đôi khi còn có thể tới chỗ nàng kia tắm rửa.

Đêm đã vào khuya, nội cung chìm vào sự an tĩnh tuyệt đối, chỉ nghe được tiếng bước chân của đội thị vệ tay xách đèn lồng đang đi tuần ngoài kia.

Tang Chi không thể ngủ nổi, lại suy nghĩ, đây mới chính là cuộc đời. Những chuyện đã qua đã thành ký ức, những chuyện tương lai thì chưa xảy đến, chỉ có chuyện đang xảy ra trước mắt mới là chuyện nàng có thể nắm trong lòng bàn tay mà thôi.

Nhất là ở nơi này. Nơi thâm cung, không thể hành động tùy hứng, không thể ăn xổi ở thì. Một lần lỡ bước sẽ phải dùng cả đời để trả giá. Tang Chi đã hiểu được rõ ràng, vô cùng rõ ràng – Nàng không còn có đường lui.

Từng bước thận trọng, nhất định phải sống cho tốt.

Nàng đang ở nơi này đoạn tuyệt với nhân tình nóng lạnh, tuyệt đối không biết rằng có cơn sóng dữ sắp ập tới chốn hậu cung.

---

Hoàng đế đưa theo Hoàng quý phi, Hoàng hậu theo hầu hạ Hoàng thái hậu, Tử Cấm Thành lúc này ngoài cung phi lục cung ra chỉ còn có Khác phi, Thục Huệ phi, và Trinh phi ở lại chủ sự. Ngoài dự đoán, yên bình chẳng kéo dài lâu.

Trời đã vào giữa tiết Tiểu Tuyết, theo như ấn lệ, lúc này các cung đã đều được phát than. Những năm qua Hoàng quý phi chủ sự, truyền người đi Vĩnh Thọ cung, đương nhiên dù không muốn nhưng cũng không ai dám không đi. Nhưng lúc này đây, Khác phi không dám sai bảo người của Thục Huệ phi, cũng chẳng dám sai khiến người của Trinh phi, chỉ có thể dùng người trong chính Cảnh Nhân cung của mình. Người của Cảnh Nhân cung trước đây chưa từng qua lại Vĩnh Thọ cung – mà ai muốn dính líu tới nơi này? Vả lại, Vĩnh Thọ cung ở xa Cảnh Nhân cung, mặc dù là đối diện nhau nhưng một bên là Đông lục cung, một bên là Tây lục cung, cách nhau cả khu vực Hậu tam cung rộng lớn vô cùng. Mùa đông trời tối sớm, đến khi người của Khác phi tìm được tới Vĩnh Thọ cung thì trăng cũng đã sắp lên tới trên đỉnh đầu.

Vĩnh Thọ cung xưa này lạnh lẽo im lìm, thái giám thủ vệ giờ này cũng canh gác lỏng lẻo. Bỗng nhiên thấy có gương mặt lạ lẫm chưa từng gặp, cũng không ngại mà nhanh chóng dẫn đường.

Vĩnh Thọ cung chỉ vỏn vẹn có bốn người – Tĩnh phi, Cẩm Tú, và hai tiểu cung nữ. Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là chính Phi tam phẩm vị, nhưng ai nấy đều biết vị thế của Vĩnh Thọ cung chỉ hơn lãnh cung một chút mà thôi. Nhìn số cung nữ là liền có thể biết, một cung có ba người – mà Cẩm Tú không thể tính, nàng là thiếp thân thị nữ của Tĩnh phi từ ngày nhập cung. Như vậy chỉ có hai người, mà hai cung nữ hầu hạ chính là đãi ngộ dành cho bậc Đáp ứng[1].

Đêm dài, canh cửa cho chủ tử xưa xay chỉ có Cẩm Tú, hai tiểu cung nữ đều đã đi ngủ rồi. Khi tiểu thái giám đưa cung nữ Cảnh Nhân cung tới, lúc này đã đều cửa đóng then cài. Tiểu cung nữ nhìn thấy thế gần như là rung rung nước mắt, khiến cho hắn không đành lòng, mới nhỏ giọng, "Không sao, Cẩm Tú cô cô vẫn thường gác đêm. Cô cô là người tốt, than cứ giao cho nàng là được, không cần phải quấy rầy đến Tĩnh phi nương nương."

Mà cung nữ đứng bên ngoài muốn run lên, sống chết cũng không dám gõ cửa. Tiểu thái giám thấy thế cũng sinh lòng thương cảm, nhưng rốt cuộc bản thân hắn cũng không dám tùy tiện gõ cửa, đành kéo cung nữ kia tới bên cửa sổ, đang muốn hạ giọng gọi người bên trong, chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ truyền từ trong phòng ra tới đây.

Một tiếng này khiến cho cả hai lặng người.

Hai người nín thở, lắng tai nghe, càng nghe được rõ ràng tiếng thở dốc, mơ hồ còn nghe được tiếng gọi đứt quãng, "Thanh... Thanh..."

Hai người bên ngoài chỉ biết trừng mắt mà nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào. Thoáng chốc liền đoán ra sự tình, cả hai đều sợ hãi tới độ biến sắc. Tiểu cung nữ thất kinh, đưa tay che lấy miệng, mà khuỷu tay vô ý đập phải cánh cửa sổ, than trong chậu rơi vãi đầy đất.

"Là ai?" Bên trong truyền ra tiếng của Tĩnh phi, khiến cho người ở ngoài kinh hồn táng đảm, tay phát run lên. Vẫn là tiểu thái giám phản ứng kịp, bắt lấy tay cung nữ kia, cắn răng đè giọng, "Mau, mau trở về báo chuyện này với Khác phi nương nương!"

Tiểu cung nữ nghe thế, lập tức quay lưng chạy. Mà bản thân hắn biết mình ở lại chỉ có đường chết, cuối cùng cũng nhanh chóng đuổi theo bóng lưng của cung nữ kia.

—- Hết chương 78 —-

Tóm tắt chương:

1. Tang Chi dạy cổ nhân cách skin-care tự nhiên không cần dùng đến mỹ phẩm: uống nhiều nước, ăn nhiều rau quả.

2. Cô cung nữ ôm mộng tưởng lọt mắt xanh của đế vương, cuối cùng một đời thất bại. Trên đời quả thật chỉ có một Vệ Yến Uyển, không có hai.

3. Vĩnh Thọ cung là cái ổ drama, đi đưa than cũng có thể hóng drama.