Tang Chi không thể so với Lục Oanh, nàng không như người kia, là cung nữ được trực tiếp chọn để điều tới Thừa Càn cung làm cung nữ, cho nên tuy nàng được tới Thừa Càn cung, nhưng chẳng qua là cũng chỉ có thể ở ngoài cung làm việc nặng mà thôi.
Bất quá cung nữ ở Tân Giả Khố cũng chẳng để tâm tới điều này, các nàng chỉ tuyệt không thể ngờ Tang Chi lại có phúc phận tới Thừa Càn cung hầu hạ. Thái độ của các nàng đối với Tang Chi cũng lập tức thay đổi, lời nói ra ai nấy cũng một câu tỷ tỷ, một câu cô cô, nghe vào tai cực kỳ thân thiết. Người mới đến gọi nàng cô cô, như Nghi Xuân vậy mà cũng có thể gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Nghi Xuân như trở thành một người khác, vừa trước đây mấy ngày còn lạnh nhạt giữ khoảng cách, hôm nay đã trở nên thân thiện thân tình. Thực ra trong lòng Tang Chi cảm thấy các nàng thật đáng thương, mà bản thân nàng cũng vẫn chỉ như trước kia, dùng biểu tình ôn hòa cùng thái độ không xa không gần mà đối đãi với mọi người cũng vẫn có thể khiến đôi mắt Nghi Xuân hồng lên, "Tang Chi tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt quá!" Những cung nữ này vốn đều sợ rằng nếu ngày sau Tang Chi đắc thế hẳn sẽ trả thù các nàng khi đó chế nhạo, lạnh nhạt với nàng, đương nhiên chưa từng nghĩ tới Tang Chi lại rộng lượng chẳng hề so đo. Nhưng dù sao lòng người khó quản, vẫn có người cảm thấy tính khí Tang Chi mềm mỏng dễ bị người bắt nạt, ngày sau cũng chẳng thể có kết cục tốt. Tang Chi cũng chẳng ngờ tới bản thân nàng lại tới bước này. Cung nữ nội cung Thừa Càn cung đại khái cũng khá nhiều, tuy rằng số lượng đã vượt qua quy định trong quy chế, nhưng ai bảo Thừa Càn cung được Hoàng đế sủng ái tới như vậy đây! Thực ra Hoàng quý phi nương nương cũng rất để tâm tới quy củ, không muốn vượt phép dùng nhiều người, nhưng thịnh sủng của Hoàng thượng quả rất dày, hắn chỉ hận không thể điều tất cả cung nữ Tử Cấm Thành tới Thừa Càn cung hầu hạ Hoàng quý phi nương nương cùng Tứ Hoàng tử mới sinh không lâu. Càng nhiều người sẽ càng phức tạp, càng phải phân chia cao thấp rõ ràng. Tang Chi, với tư cách là cung nữ ở ngoài điện làm việc chân tay, cũng khó tránh khỏi việc bị răn đe bối phận với các cung nữ khác. --- Sắp tới tháng Chín, trong nội cung vẫn gọi tháng Chín là tháng hoa cúc. Cuối thu, không khí dễ chịu, chính là thời điểm hoa cúc nở rộ. Hoàng quý phi nương nương ôn hậu chu toàn, cho người mang chút hoa quả tươi cùng hoa cúc vàng dâng tới cho Vĩnh Thọ cung. Vĩnh Thọ cung là cung của Phế hậu Tĩnh phi, trước nay Tĩnh phi luôn ghen ghét ân sủng, hận Hoàng quý phi nương nương thấu xương, ngay cả cung nữ Thừa Càn cung tới đây đưa đồ cũng chẳng thể nhận được sắc mặt tốt. Tĩnh phi đương nhiên không thể động tới Hoàng quý phi nương nương, nhưng cung nữ Thừa Càn cung đến đây sao có thể không bị khó dễ. Nhưng mà dù có bị khó dễ, thân là cung nữ còn có thể làm thế nào được chứ? Nói thế nào thì Tĩnh phi cũng đang là chủ tử, cũng từng là Hoàng hậu. Tuy rằng hôm nay nàng đã bị phế, nhưng nàng vẫn là chất nữ, cung nhân trên dưới tuy lạnh nhạt với nàng nhưng cũng không thể quá phận. Vì vậy, mỗi lần phải đến Vĩnh Thọ cung, mọi người đều nhường nhau, thực ra là luôn đẩy việc không ai muốn làm này cho người mới đến. Tang Chi mới tới không lâu, nhiệm vụ tới Vĩnh Thọ cung lần này đương nhiên là dành cho nàng. Đồng Nhi còn lừa gạt nàng, "Tới Vĩnh Thọ cung không chừng ngươi còn có thể gặp được quý nhân bên cạnh Thái hậu - Tô Ma đại cô cô a, chính là người mà ta dùng phúc khí mấy đời cũng không thể gặp được!" Tang Chi nghĩ thầm, nếu thực sự tốt đẹp như vậy, liệu ngươi sẽ nhường cho ta đi sao? Nhưng nghĩ vậy thôi, nàng vừa tới đây cũng chẳng thể gây thù hằn. Từ Thừa Càn cung tới Vĩnh Thọ cung khá xa, nếu đi một đường xuyên qua Khôn Ninh cung và Giao Thái Điện thì có thể gần hơn chút ít, nhưng những nơi này há lại có thể tùy tiện qua lại hay sao? Cho nên nàng chỉ có thể đi thành những đường vòng thật lớn, đi dọc theo Đông lục cung[1] tới phía Bắc, rồi ngang qua Chung Túy cung, lại xuyên qua Ngự Hoa viên, sau đó mới tới được Khôn Ninh cung. Đi một đường qua Khôn Ninh môn, lại tiếp tục đi cho tới sân sau của Ích Thọ trai rồi mới rẽ về phía Nam, lúc này mới tới được khu vực của Tây lục cung[2]. Từ đây còn phải đi qua Trữ Tú cung, Dực Khôn cung nữa mới có thể tới Vĩnh Thọ cung. Dường như đi tới đi về cũng mất một ngày, hẳn là không khác khổ sai là bao. Nhưng Tang Chi tự nhủ không vấn đề gì, coi như là một dịp rèn luyện thân thể mà thôi, chưa nói tới nhân tiện thuận đường còn có thể hảo hảo ngắm nhìn Tử Cấm Thành cổ kính bằng xương bằng thịt một lần, tại sao không thể chứ? Từ ngày trở thành cung nữ, những thứ khác nhìn chung cũng không có gì tiến bộ, nhưng tính khí nàng lại ngày càng trở nên trầm lắng bình thản. Đại khái là bởi vì nàng biết cá nhân mình quá bé nhỏ, ngoài việc bình tâm đón nhận việc xảy tới với mình cũng chẳng có lựa chọn nào khác, cho nên những chuyện không quản được tốt nhất đừng quản, thay đổi bản thân sao cho mạnh mẽ đối diện với nó mà thôi. Nàng đi, không nhanh không chậm, thực sự không dám tỏ ra nhàn nhã thoải mái, nhưng đây chính là tâm trạng của nàng lúc này đấy. Đối với nàng mà nói, so với những việc nặng nhọc kia thì tản bộ ở nơi đẹp đẽ này cũng là một việc tốt ngoài dự liệu rồi. Thả lỏng tâm tình, suy nghĩ miên man, đột nhiên lại cảm thấy cái danh xưng 'Tô Ma đại cô cô' mà Đồng Nhi nói nghe có chút quen tai. "Tô Ma đại cô cô... Tô Ma cô cô...", Tang Chi nhẩm nhẩm trong lòng, bước chân vừa đi tới Ích Thọ trai bỗng nhiên giật mình cả kinh, "Tô Ma Lạt Cô?!", nàng sợ hãi bật ra khỏi miệng một tiếng. Từ trước tới nay, nàng chỉ biết một việc duy nhất, ấy là mình xuyên tới Thanh triều. Ngoài việc này nàng không hề biết thêm gì nữa, họa may cũng chỉ biết vài việc trong Tân Giả khố. Nàng vẫn còn đang băn khoăn liệu có phải mình đã xuyên về thời Đại Thanh thịnh thế Ung Chính - Càn Long, có phải xuyên vào bộ phim kia có Tứ a ca Dận Chân[3] hay không nữa đây. Lúc này nàng bị chấn động rồi, "Tô Ma Lạt Cô - Hiếu Trang Hoàng thái hậu? Còn cái người xưng là Hoàng quý phi nương nương đắc sủng lục cung kia... chẳng lẽ là... Đổng Ngạc phi?" Trừ Đổng Ngạc phi dưới thời Thuận Trị đế, nàng thật sự không nghĩ ra phi tử nào trong lịch sử Thanh triều đã được sủng ái tới mức như thế. Một loạt những suy luận như thể xâu chuỗi lại toàn bộ những điều nàng không hiểu trong suốt nửa năm qua. Tang Chi có chút xuống tinh thần, nàng không biết nhiều lắm về Thanh triều dưới thời Thuận Trị đế. Thực ra thì vốn lịch sử của nàng về Thanh triều hơn phân nửa là tới từ phim ảnh, hiện giờ cũng không thể giúp nàng nhiều được. Còn về phần Hoàng hậu của Thuận Trị đế là ai - Tang Chi hoàn toàn không biết. Điều nàng nhớ rõ ràng nhất về Thuận Trị đế cũng chính là chuyện tình Đế vương phi tử cảm động trời đất của Thuận Trị và Đổng Ngạc phi. Hiện tại đã xác định được chính xác mình ở thời đại nào rồi, nhưng chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì. Tang Chi âm thầm thở dài, vẫn là phải sống an ổn bảo vệ tính mạng thôi. --- Còn tiếp--- Chú thích: [1]: Đông lục cung là khu vực phía Nam của Dưỡng Tâm điện, gồm Cảnh Nhân cung, Thừa Càn cung, Chung Túy cung, Diên Hy cung, Vĩnh Hòa cung, Cảnh Dương cung. [2]: Tây lục cung là khu vực phía Bắc tính từ Dưỡng Tâm điện, gồm Vĩnh Thọ cung, Dực Khôn cung, Trữ Tú cung, Khải Tường cung, Trường Xuân cung, Hàm Phúc cung. [3]: Bộ phim có Tứ a ca Dận Chân được nhắc đến ở đây là Bộ bộ kinh tâm.