Hoàng thái hậu lâm bệnh đã tĩnh dưỡng nhiều ngày, Đổng Ngạc thị vì hiếu mà đích thân chăm sóc, tiên biểu của Hoàng hậu bị ngừng, sách bảo bị tước, lúc này hậu cung như rắn mất đầu. Phi tần lục cung lại thấy Hoàng thượng sủng hạnh Thục Huệ phi, hiển nhiên có không ít người liền nhân thời cơ này mà nịnh nọt kết thân. Đương nhiên, người ngoài nhìn vào là vậy, nhưng thực tế trong lòng mỗi người có tâm tư gì, chỉ có bản thân mỗi người là rõ nhất.

Sáng sớm không cần phải đi thỉnh an, sau khi Thục Huệ phi cung tiễn Hoàng đế tảo triều không lâu liền có cung phi lần lượt tới thỉnh an. Dực Khôn cung trước nay buồn tẻ yên tĩnh lúc này lại náo nhiệt hẳn lên. Phi tần lục cung từ phẩm vị Quý nhân trở lên, gần như ai nấy cũng đều tới thỉnh an, chỉ có ba vị không tới: Tộc muội của Đổng Ngạc thị - Chung Túy cung Trinh phi, Trường Xuân cung Đông Giai thị Đông phi, và phi tử Hán tộc duy nhất - Diên Hi cung Khác phi Thạch thị.

Cung phi tới thỉnh an vào ra không dứt, không ít người nói bóng nói gió thăm dò thái độ của Hoàng thượng đối với việc phế Hậu lần này. Thục Huệ phi bất động thanh sắc, chỉ nói, "Miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng, tới lúc thánh chỉ xuống, phận tần thiếp như chúng ta chỉ cần yên phận nghe theo là được."

Ai nấy góp lời khách sáo, nhìn vào thật hòa thuận hợp lẽ, nhưng trong lòng mỗi người đều có phần tâm tư chỉ mình bản thân mới biết.

Đến khi cung phi cáo lui hồi cung hết, lúc này Thục Huệ phi mới thả lỏng, nàng khẽ thở dài một hơi. Ánh mắt chớp động, lơ đãng nhìn về phía Long Phúc môn cách nơi này không xa. Nơi ấy có Khôn Ninh cung, tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly kim đỉnh phi diêm uốn lên cong vút, uy lệ nguy nga, nàng khẽ lẩm bẩm, "Gia tộc Khoa Nhĩ Thấm nhất định không thể thua. Không có bản lĩnh ngồi trên Phượng vị, tỷ tỷ cũng đừng trách muội muội vô tâm không nể tình thân." Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể để Đổng Ngạc phi trở thành Trung cung. Đây không phải chỉ vẻn vẹn là chuyện vinh sủng của phi tần trong hậu cung, mà hơn hết, đây còn là vinh nhục hơn thua giữa Khoa Nhĩ Thấm bộ và Đổng Ngạc thị, là vinh quang của gia tộc trên tiền triều. Hôm nay Đổng Ngạc thị đã nhận không biết bao nhiêu lợi lộc, Hoàng thượng yêu ai cũng sẽ yêu cả đường đi lối về, thế lực của Đổng Ngạc phi tại hậu cung như mũi nhọn áp đảo, cho nên Đổng Ngạc thị cũng sẽ được vinh quang, dạo gần đây người của Đổng Ngạc thị trên tiền triều thăng quan tiến chức không ngừng, đây là một ví dụ. Còn Khoa Nhĩ Thấm tộc, nếu như ở hậu cung không có Hoàng thái hậu tọa trấn, chỉ sợ thế lực trước tiền triều đã sớm bị Hoàng thượng diệt trừ sạch sẽ rồi.

---

Hầu như cả mấy ngày nay Tang Chi đều thức trắng đêm. Hôm nay sau giờ tảo triều chưa bao lâu nàng đã nghe tiếng các cung nữ thì thầm không dứt. Hóa ra lần này Hoàng thượng thập phần quyết tâm muốn phế Hậu, ngay lúc tảo triều đưa chuyện phế Hậu ra bàn bạc với các đại thần. Phế hậu là việc lớn tới cỡ nào, đương nhiên không tránh được tranh cãi không dứt, bàn qua tính lại. Huống hồ Thuận Trị đã phế hậu một lần, lần này lại lần nữa muốn phế Hậu, cũng có không ít người không đồng tình đấy. Nhưng tâm ý Hoàng thượng đã quyết, vô luận là đại thần có thế lực lớn tới cỡ nào cũng không thể lay chuyển nửa phần. Triều thần bàn tới cãi lui, chỉ có ba người từ đầu tới cuối không mở miệng, ấy là Bối lặc của Khoa Nhĩ Thấm bộ Ngạc Tập Nhĩ – huynh trưởng của Hoàng hậu, huynh trưởng của Tĩnh phi Bật Nhĩ Tháp Cáp Nhĩ, và phụ thân của Đổng Ngạc thị - đại thần Ngạc Thạch.

Ngạc Tập Nhĩ và Bật Nhĩ Tháp Cáp Nhĩ đều là người của Khoa Nhĩ Thấm bộ, là con cháu của của vị Bối lặc Khoa Nhĩ Thấm tiền nhiệm Xước Nhĩ Tế và Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương Ngô Khắc Thiện – huynh trưởng của Hoàng thái hậu, nhưng hiện nay hai vị trưởng bối này lại không mấy màng tới chuyện triều đình, hiện tại còn đang ở nơi thảo nguyên xa xôi, để lại hai người trẻ tuổi lại trên tiền triều, dẫn tới thế cục bất lợi như ngày hôm nay. Ngược lại, Đổng Ngạc thị có Đổng Ngạc phi nhận ân sủng quyền nghiêng hậu đình sau hậu cung, có Ngạc Thạch không ngừng thăng quan tiến chức trước tiền triều, lợi thế ai hơn hẳn đều rõ ràng.

Hai người mang thân phận Khoa Nhĩ Thấm tộc không thể nói một lời, cũng không dám lắm miệng. Uy nghi của Hoàng đế, bọn hắn đều là thần tử, dù có thế nào cũng chỉ có thể cúi đầu lĩnh mệnh. Huống hồ nữ tử của Khoa Nhĩ Thấm bộ ở nơi hậu cung, trừ bốn vị cung phi cũng không còn ai khác, mà hơn nữa một người đã bị phế, một người từ khi nhập cung tới này chưa từng được ân sủng. Đương nhiên, Ngạc Tập Nhĩ và Bật Nhĩ Tháp Cáp Nhĩ ghi mối hận này rất sâu, nhưng hoàn toàn không thể phản khác, thậm chí là không dám ra mặt nói câu nào.

Ngạc nhiên là Ngạc Thạch lại cũng không hề lên tiếng. Hắn xuất thân binh gia, là một võ tướng, thế thời hôm nay nữ nhi đắc sủng nơi hậu cung, lại luôn luôn dặn dò hắn phải nhất mực cẩn thận từng li từng tí. Hoàng thượng đã nhìn qua hắn mấy lần, nhưng hắn vẫn chỉ một bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà cung kính đứng đó, tựa như cái gì cũng không biết. Mặc dù là võ tướng, nhưng thân ở chốn quan trường, hắn cũng hiểu rõ thế nào là đạo lý, Đổng Ngạc thị ngày hôm nay đã nhận bao vinh quang ân sủng, nữ nhi hắn sắp tới có thể bay tới cành cao, hiện tại hắn tốt hơn là nên thu mình mà xử thế cẩn thận, mọi việc ắt để Hoàng thượng quyết.

Kết quả, tới khi tảo triều kết thúc, chuyện phế Hậu vẫn chưa có kết luận thỏa đáng. Thuận Trị đế cười lạnh, "Hôm nay chưa bàn ra kết luận, ngày mai tiếp tục bàn. Khi nào thánh chỉ soạn xong, quy trình đều rõ ràng đầy đủ, quyết được thời điểm phế Hậu, khi ấy coi như hoàn thành."

"Hoàng thượng chính xác đã nói như vậy đấy!" Các cung nữ thì thầm to nhỏ truyền tai nhau, bắt chước giọng điệu của Hoàng đế mà diễn lại như đúc. Tang Chi xem cảnh trước mắt, trong lòng rối như tơ vò, biết rõ kết cục không sớm thì muộn cũng sẽ đến.

Vẫn là phải mau mau chóng chóng khiến cho người ở Từ Ninh cung biết chuyện thôi.

Tháng Giêng sắp qua hẳn rồi, vậy mà từ đâu lại có một trận tuyết quét qua. Tang Chi nhìn bầu trời trắng xóa những bông tuyết, trong lòng lăn tăn một biện pháp mạo hiểm đến dọa người.

Mấy ngày nay Hoàng quý phi vẫn hầu hạ ở Từ Ninh cung, Lục Oanh cũng theo sát bên người chủ tử, căn bản Tang Chi đã lâu không gặp nàng. Con đường qua Lục Oanh không có khả năng, cho nên Tang Chi mới mất kiên nhẫn tới mức mạo hiểm – tính kế lên Thuận Trị đế. Đây chính là thứ bất luận dù là kẻ nào cũng không dám nghĩ tới. Thuận Trị đế cực kỳ sủng ái Đổng Ngạc phi, tới mức dù đã mấy ngày nay Đổng Ngạc phi không về Thừa Càn cung, nhưng hắn vẫn thường xuyên bãi giá tới nơi này.

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, Tang Chi cúi đầu quỳ gối ngoài chính điện, đợi khi Thuận Trị đế tới đứng bên cửa sổ liền nói, thanh âm không lớn không nhỏ, "Trời lạnh, xưa nay thân thể nương nương yếu đuối không chịu được lạnh, tuyết rơi dày như vậy, chỉ sợ người không có đủ xiêm y."

Thuận Trị đế dõi mắt theo tiếng nói, có chút ngây người, "Ngươi, tới đây!"

Tang Chi cúi đầu, làm ra vẻ giật mình kinh hoảng, vẫn cứ co ro quỳ trước chính điện.

"Ngươi vừa nói, nương nương của ngươi không có đủ xiêm y?" Thuận Trị đế nhíu mày, nhưng Tang Chi nghe ngữ điệu này, đoán thầm hẳn là hắn không hề nổi giận.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương đã đi hơn mười ngày chưa hồi cung, vốn là khi ấy chỉ mang theo tiện phục cùng đại khảm khiên, nhưng hôm nay tuyết đột ngột rơi dày, nô tỳ lo rằng nương nương không đủ y phục giữ ấm."

Thuận Trị đế nghe xong, liền vội vàng gọi người, "Người đâu, mau đi lấy liên bồng y mang tới cho Hoàng quý phi. Bãi giá Từ Ninh cung!"

Nhìn thái giám đưa tới một liên bồng y, Tang Chi liền cực kỳ thuần thục tự nhiên mà nhận lấy, cúi đầu cung kính đi theo sau lưng Thuận Trị đế.

"Ngươi đi theo làm gì?" Thuận Trị đế dừng bước, quay lại nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương xưa nay thích sạch sẽ, chỉ cho phép cung nhân Thừa Càn cung hầu hạ, nô tỳ không dám lảng tránh không tới." Nàng cúi thấp đầu, ngữ điệu cung kính mà trôi chảy.

Thuận Trị đế giãn chân mày, khẽ cười một tiếng, "Cung nữ Thừa Càn cung một mực cúc cung tận tụy, xem ra rất trung thành với Hoàng quý phi đấy."

Tang Chi không dám nói thêm lời nào nữa, lại nghe Thuận Trị đế nói, "Bất quá ngươi nói cũng đúng, nàng thích sạch sẽ, vậy ngươi theo tới đi."

"Nô tỳ tuân mệnh."

--- Còn tiếp ---

Editor lảm nhảm:

Chương này ngắn, mà hôm qua tui bận nữa nên tối nay sẽ có chương phúc lợi nha~ Mau mau thả vote động viên tui đi, vì dịch cái gia phả của các tiền bối mà tui lên wiki baidu, đọc tên muốn hoa mắt nè TvT