*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Long Phúc môn đã đóng cửa. Tĩnh phi đích thân tới mở lời, tên thị vệ biết Tĩnh phi xưa nay không dễ chọc, cũng không dám làm khó, trực tiếp mở cửa cho mấy người đi qua. Hiện tại Khôn Ninh cung là nơi Hoàng hậu bị cấm túc, có nói Hoàng hậu không được ra, nhưng chưa từng nói không ai được phép vào.

Tang Chi theo sát sau lưng Tĩnh phi, Thái Uyển Vân nhìn thấy có người tới liền vội vàng tới đây nghênh đón, "Nô tỳ thỉnh an nương nương."

"Không cần đa lễ" Tĩnh phi hỏi, "Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?"

Thái Uyển Vân lắc đầu, "Hồi nương nương, không được tốt cho lắm. Hoàng hậu nương nương nhốt chính mình ở trong điện, đuổi hết cung nhân ra ngoài, không ai được phép đi vào."

Tang Chi nghe thấy, tâm tư căng lên.

"Vậy còn thức ăn thì thế nào?"

"Thực ra cũng có dùng bữa..." Thái Uyển Vân nói, "Nhưng trừ lúc dùng bữa ra, nương nương chỉ ở trong điện một mình, ngoài ra cũng không còn điều gì dị thường."

Tĩnh phi trầm mặc một lát, "Đưa ta đi xem nàng thế nào."

"Vâng."

Tang Chi càng cúi đầu thấp, sợ Thái Uyển Vân nhìn thấy. Nhưng Thái Uyển Vân cũng không để ý, nàng cực kỳ tin tưởng Tĩnh phi, không hề có chút nghi ngờ phòng bị.

Thái Uyển Vân dẫn tới tấm trước tấm bình phong trong điện, lúc này dừng lại bước chân, "Nương nương, vẫn là một mình người vào thì hơn, Hoàng hậu..."

Tĩnh phi quét qua Tang Chi, khóe môi mang một mạt cười không dễ phát hiện, "Không sao, ta không quen không có ai bên người."

Thái Uyển Vân không phản bác được, Tĩnh phi liền nói, "Yên tâm, Hoàng hậu sẽ không trách cứ ngươi."

"Nương nương, chuyện này..." Thái Uyển Vân vẫn còn chần chừ, nhưng cuối cùng không còn cách nào, "Mời."

Tang Chi vẫn cúi đầu thật thấp, may mắn, Tĩnh phi trọng chữ tín. Nàng đi theo sau Tĩnh phi, ngẩng đầu lên thấy Tố Lặc đang ở phía xa xa. Nàng ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên tựa như đang ngắm cái gì. Thiếu nữa đưa bóng lưng về phía các nàng, càng rõ ràng sự lẻ loi đơn độc, khiến Tang Chi đau lòng không dứt, lại ẩn ẩn sự xót xa tức giận.

"Bổn cung nói, không cho phép ai đi vào." Thanh âm của Tố Lặc nhàn nhạt, Tĩnh phi vẫn yên lặng tiến đến, "Đuổi hết người ra rồi, còn một mình con ở trong này làm cái gì?"

Tố Lặc im lặng một khắc, thần sắc ngưng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn, chỉ nói, "Cô mẫu, người đến rồi."

"Phải, ta đến rồi. Con đang làm gì đó?" Tĩnh phi tới đứng sau lưng nàng.

"Ngắm trăng." Tố Lặc chống cằm, ngửa đầu nhìn lên, khẽ nói, "Cô mẫu, người nói xem, ánh trăng ở nơi đây có giống với ánh trăng trên thảo nguyên hay không?"

"Trên đời này, ánh trăng ở nơi đâu cũng đều giống nhau."

Tố Lặc lại trầm mặc, "Vậy con có thể cưỡi ngựa trên ánh trăng không?"

"Người sao có thể cưỡi ngựa trên ánh trăng được chứ." Tĩnh phi vừa buồn cười lại vừa đau lòng, ôn nhu xoa xoa vai Tố Lặc, "Tố Lặc, đừng nên suy nghĩ lung tung." Cúi đầu nhìn xuống, lại thấy con ngựa gỗ đang nằm trong tay Tố Lặc, Tĩnh phi ngạc nhiên, "Con lấy đâu ra đồ vật xấu xí như thế a?"

Tố Lặc không trả lời, chỉ càng siết chặt con ngựa gỗ.

"..." Tang Chi rốt cuộc không nhịn được nữa, phải lên tiếng, "Cũng không xấu xí tới mức đó chứ?"

Thân thể Tố Lặc cứng ngắc lại, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng mà chất đầy thương tiếc của Tang Chi.

"Tố Lặc."

Tố Lặc vẫn chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng.

Tĩnh phi nhíu mày, đảo mắt qua các nàng, lại hỏi Tang Chi, "Cái thứ xấu xí kia là ngươi đưa cho nàng?"

Tố Lặc lại như thể bỗng nhiên bừng tỉnh, đột ngột đứng dậy chạy tới chắn trước người Tang Chi, "Cô mẫu!" Nàng vừa giận vừa sợ, thảng thốt kêu một tiếng.

Tĩnh phi vốn không hiểu tại sao đột nhiên nàng lại hốt hoảng khẩn trương như vậy, nhưng rồi rất nhanh sau đó liền hiểu ra, liền đỡ trán, nói, "Nếu ta muốn giết nàng, ta còn đưa nàng tới trước mặt con rồi mới giết hay sao? Tố Lặc?"

Tang Chi lúc này cũng mới hiểu ý tứ của Tố Lặc, nhất thời vừa cảm động vừa đau lòng. Nàng lặng lẽ nắm lấy tay Tố Lặc, "Là ta thỉnh cầu Tĩnh phi nương nương đưa tới đây."

Tố Lặc mím môi không nói, nhưng vẫn cảnh giác nhìn qua Tĩnh phi.

Tĩnh phi chỉ còn có thể bất đắc dĩ, "Đừng trì hoãn quá lâu, lệnh giới nghiêm cấm đi lại cũng đã điểm rồi."

Nàng đi thẳng ra ngoài, sai Thái Uyển Vân đi cho người chuẩn bị điểm tâm khuya, còn lại chính mình dựa cửa ngắm trăng. Tiết trời giữa đông, gió lạnh bức người. Tĩnh phi áp bàn tay lên chiếc lò sưởi tay, lại buộc chặt thêm dây cột của cỗ liên bồng y nhồi lông vũ, vừa âm thầm thở dài, "Đúng là tính tình trẻ con, thấy bằng hữu tới liền ghét bỏ cả thân cô mẫu." Mà trong giọng nói nàng lại chỉ mang theo tia cưng chiều. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Tố Lặc, khóe môi đang còn cong lên của Mạnh Cổ Thanh đã đông cứng lại, ánh mắt trầm xuống. Nơi lạnh lẽo nhất trong hậu cung, trừ lãnh cung ra thì hẳn là Khôn Ninh cung rồi. Những ngày tiếp theo sợ rằng sẽ còn lạnh hơn nữa đấy. Tĩnh phi siết chặt lò sưởi tay[1], thu mình trong cỗ liên bồng y rộng dài, nhưng dường như vẫn không ngăn được hơi lạnh tỏa ra từ đáy lòng.

Nàng, vẫn là đau lòng thay cho Tố Lặc.

--- Hết chương 24 ---

Chú thích:

[1] Lò sưởi tay (Thủ lô): Như tên gọi, Thủ lô là lò sưởi cầm tay, một dụng cụ làm ấm xách tay của thời cổ đại, thịnh vào thời Thanh, gồm 2 phần: phần lò (bên trong đặt than nóng) và quai xách.

Ai đã xem Như Ý truyện thì hẳn là rất quen với thủ lô, các nương nương cực kỳ thích cầm tay mỗi khi trời lạnh, mà thủ lô thì cũng được chế tác cực kỳ tinh xảo. Dưới là một vài mẫu, ko đẹp như trong phim nhưng cho ai chưa biết ^^