Quả nhiên Trương Tử Thạc không khiến Kiều Vô Song thất vọng!

Trước khi trời sáng, Trương Tử Thạc ẩn nấp ở trong thành mà không bị tổn thương gì trở về, đồng thời, trên tay còn cầm một bao quần áo.

Cách đó không xa Trương Tử Thạc vừa bước đến gần cây cổ thụ mà Kiều Vô Song đang ngủ, bỗng nhiên Kiều Vô Song mở mắt, thân thể đột nhiên lộn nhào, vươn người một cái, trong nháy mắt, liền vọt ra phía sau Trương Tử Thạc.

Trương Tử Thạc chỉ cảm thấy có một cái bóng đen lướt qua, nhất thời hắn tràn ngập cảnh giác, đang chuẩn bị rút trường kiếm bên hông ra, liền bị người đó vỗ nhẹ sau lưng.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe kèm theo một chút nhạo báng nói: "Này."

Trương Tử Thạc nghiêng đầu, nhìn người trước mắt là Kiều Vô Song, bỗng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thứ này đã nắm trong tay rồi, bây giờ chúng ta có thể trở về căn cứ. "

Kiều Vô Song nhún nhún vai, nói: "Dẫn đường đi."

Trương Tử Thạc gật đầu, dẫn đường cho Kiều Vô Song, thừa dịp ban đêm hai người trộm hai con tuấn mã, liền quất roi thúc ngựa, hướng đến căn cứ Dong Binh mà chạy.

Mãi đến đêm khuya ngày thứ hai, hai người mới dừng lại ở một nơi vắng vẻ.

Vẻ mặt Kiều Vô Song buồn bực nói: "Còn phải chạy bao lâu nữa?"

Thời điểm lúc cô còn ở trong tổ chức thì không tệ, luyện qua kỹ thuật cưỡi ngựa, mặc dù cô cực kỳ tự tin kỹ thuật của mình khá tốt, thế nhưng chạy một ngày một đêm bị hành hạ như thế, thắt lưng cứng cáp của cô đột nhiên cảm thấy có chút đau nhức.

Trương Tử Thạc nói: "Nhanh lên."

Hai người buộc dây thừng vào ngựa, để cho ngựa ăn một chút lượng thực.

Hai người ngồi xuống đất, Trương Tử Thạc lấy ra một chút lương khô đưa cho Kiều Vô Song, nói: "Ăn một chút đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đi nửa ngày đường nữa, là có thể đến căn cứ."

Không nhịn được Kiều Vô Song trợn trừng mắt...

Vẫn còn phải đi nữa ngày đường? Nhìn thấy sắc trời đã tối dần, tính toán, có lẽ sáng sớm ngày mai họ mới có thể đến nơi.

Kiều Vô Song nghĩ, dù sao cô cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì đi xem căn cứ Dong Binh thời cổ đại một chút xem rốt cuộc nó có hình dạng gì.

Bắt lấy lương khô của Trương Tử Thạc ném đến, Kiều Vô Song tùy tiện bẻ vài miếng, ăn qua loa hai miếng.

Cô kén ăn, loại bánh sấy khô này, duới tình huống bình thường cô tuyệt đối sẽ không đụng đến.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, sau đó chạy tiếp hơn nửa ngày đường, giống như dự tính, mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, còn 100 km cuối cùng là hai người đến bên ngoài căn cứ Dong Binh.

Hai người dự định nghỉ ngơi một lát, nhưng vào lúc này, không biết từ chỗ nào có người xông ra, vẻ mặt kích động kèm theo giọng nói: "Lão đại, cuối cùng huynh cũng trở về. "

Người đến là một người thanh niên ngoài 20.

Trương Tử Thạc thấy thế, vẻ mặt niềm nở nói: "Lão tam, là đệ đặc biệt tới đây đón ta sao?

Lão tam vội vàng nói: "Trước tiên phải ẩn náu trước . . . , về căn cứ đệ lập tức bẩm báo tình hình cho huynh. "

Trương Tử Thạc gật đầu, nhìn về phía kiều Vô Song, nói: "Kiều cô nương... "

Sắc mặt Kiều Vô Song lạnh nhạt, thân thủ linh hoạt, nhanh chóng lộn nhào rồi đứng vững xuống đất: "Đi thôi. "

Lão tam nhìn Kiều Vô Song một cách xa lạ, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Trương Tử Thạc.

Lão tam dẫn đường, họ tới một chỗ bên trong rậm rạp cỏ dại, lão Tam vừa quan sát cảnh vật chung quanh, vừa mò mẫn ở trong bụi cỏ một lúc, cuối cùng mở ra một cái nắp, ra hiệu muốn hai người đi vào trước.

Sau khi Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song lần lượt xuống phía dưới, lão Tam cũng đi theo xuống dưới.

Phía dưới cái nắp là một căn hầm, diện tích không lớn, ba người đứng ở trong đó, có vẻ hơi chật chội.

Trương Tử Thạc hỏi: "Lão Tam, cái quái gì thế này?"

Lão tam lo lắng nói: "Sào huyệt của chúng ta đã bại lộ !"

Lão tam thở dài, nói: "Càng đi về phía trước, nhất định mười ngàn đại quân Đông quốc, bọn hắn đang bao vây căn cứ của chúng ta. Đồng thời, đại tướng quân trấn giữ Đông quốc đang ở trung tâm căn cứ của chúng ta, nếu như một khi có người xâm nhập, chắc chắn phải chết... "

Sau khi Trương Tử Thạc nghe xong, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ căm hận, hắn lạc giọng mắng: "Hoàng Trác Nhiên chết tiệt!"

Một cú đấm hung hăng đấm vào trên tường đất khiến tường lõm sâu, thoáng chốc, chung quanh đất đá ào ào rơi xuống.

Lão tam tiếp tục kích động nói: "Lão đại, lão nhị và lão tứ đều bị treo ngược ở bên trong, các huynh đệ khác, đều bị Hoàng Trác Nhiên tên cẩu hoàng đế kia nhốt vào trong thủy lao, đã mấy ngày rồi, đệ sợ các huynh đệ chịu không nổi!"

"Đệ... " Ánh mắt đen nhánh của lão tam lóe lên, trên mặt nhanh chóng hiện lên một nét biểu cảm khác thường, nói: "Là đệ may mắn, ban đầu vốn rời khỏi căn cứ đi mua đồ, mới tránh khỏi kiếp nạn này."

Kiều Vô Song lặng im không nói, sau khi nghe câu nói của lão tam, bỗng nhiên có chút hứng thú nhíu mày.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Tử Thạc rối rắm phức tạp, có căm phẫn, có tức giận, có thù hận và còn không cam tâm!

Bên trong ánh mắt đen nhánh kia của hắn, dường như còn có một viên thủy châu phát ra trong suốt......

Trương Tử Thạc ủ rũ, nắm lấy thanh thạch bùn, không cam tâm nói: "Nói cách khác, chúng ta vẫn còn ba người.... "

Lão tam thở dài: "Phải."

Trong lúc đang nói đó, ánh mắt lơ đãng nhìn Kiều Vô Song bên cạnh im lặng không lên tiếng.

Khi ánh mắt dối trá của hắn nhìn về phía ánh mắt của Kiều Vô Song là lúc trong đầu suy nghĩ không ra, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy!

Giọng nói Trương Tử Thạc dần dần trở nên khàn khàn, ánh mắt cũng hiện đầy máu:

"Ba người chúng ta chống cự mười nghìn đại quân, nên đánh như thế nào?"

Đánh như thế nào, cũng không có khả năng đánh thắng được bọn hắn!

Lão Tam thở dài một hồi, lúc đang muốn nói chuyện, lại nghe được giọng nói trong trẻo êm tai của Kiều Vô Song, lại kèm theo khí phách vương giả nói: "Đơn giản, chỉ cần một mình ta là đủ."