Edit: Panh Hoang

Đêm, thâm trầm khiến người ta sợ hãi!

Lúc tiếng chuông canh ba vang lên, tốp binh lính tuần tra cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu được khổ, trông coi trạm gác của mình, trộm ngủ gật.

So với bên ngoài hoàng cung lỏng lẻo, trong hoàng cung bọn thị vệ lại vô cùng nghiêm túc, cho dù đã đến đêm khuya, bọn họ vẫn từng tốp kiểm tra, phỏng thủ không chút sơ hở như cũ.

Trong cung điện phồn hoa của Tử Mặc Hàn, mỗi khi đêm khuya lại sênh ca hoan vũ.

Mà đêm nay, hắn cũng không thay đổi, chỉ là trong tình trạng sa đọa này, xuất hiện nhiều thêm một người.

Mắt đẹp thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song mang theo vẻ khinh thường liếc về phía Tử Mặc Hàn, chỉ thấy hai tay cô khoanh trước ngực, bỗng mắt lạnh nhìn trên sảnh đường, ca khúc tuyệt vời, dáng múa yêu mị, Tử Mặc Hàn được mỹ nữ hầu hạ thoải mái khoan khoái, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Kiều cô nương, đến đây, chính là khách nhân." Tử Mặc Hàn nhếch môi, tươi cười yêu nghiệt càng thêm mê người.

"Đêm dài đằng đẵng khó chịu, cho nên cần thưởng thức âm nhạc nhạc cùng vũ đạo tuyệt vời, nếm thử chút đồ ăn ngon, cô sẽ cảm thấy được giờ phút này giống như ở thiên đường."

Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nhanh mồm nhanh miệng lạnh lùng nói: "Thiên đường, nghe nói đều là chỗ ngây ngốc của người chết."

Sắc mặt Tử Mặc Hàn cứng đờ, bỗng cười nói: "Kiều cô nương chân thành hay nói giỡn, đây gọi là túy tiên mộng tử(醉仙梦死)."

"Cũng đúng." Kiều Vô Song dùng vẻ mặt rất hào sảng, nói : "Loại người lạm tình như anh, cho dù chết, cũng tình nguyện chết ở nơi quê nhà dịu dàng(ôn nhu)."

Kiều Vô Song vừa dứt lời, cả đại sảnh thoáng cái yên ắng.

Đúng vậy, chính là yên ắng!

Tiếng ca ngừng, múa cứng đờ, đám mỹ nữ hầu hạ bên cạnh Tử Mặc Hàn, rối rít vẻ mặt e sợ nhìn lên nữ tử cuồng vọng càn rỡ kia.

Nàng, dám nói hoàng thượng lạm tình...

Còn nguyền rủa hoàng thượng băng hà!

Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, rối rít vẻ mặt e sợ nhìn lên hai vai chính ở đây.

Dáng vẻ Kiều Vô Song ung dung, lúc mọi người nhìn về phía cô, cô không nhìn thẳng, hơn nữa còn nhàn nhã ngồi ăn thức ăn ngon.

Mà Tử Mặc Hàn tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng nhếch cánh môi, cùng các đốt ngón tay nắm chặt ly trà, có thể nhìn ra hắn đang cố gắng đè nén nội tâm tức giận.

Tử Mặc Hàn tốn ‘Nội lực' mạnh mẽ mới áp được câu nguyền rủa kia xuống đáy lòng, gượng gạo nhếch môi cười lạnh, nói : "Kiều cô nương chân thành hay nói chơi."

Mắt phượng mê người của hắn hơi hơi xoay tròn, con ngươi đen láy nhìn lướt qua, bỗng nhiên ôn hoà nhìn những người khác, nói : "Bỗng nhiên đình chỉ ca múa, là muốn trẫm giết cửu tộc các ngươi sao?"

Sắc mặt mọi người trắng bệch, vội vàng tiếp tục ca múa.

Đợi sau khi ca múa khôi phục lại bình thường, Tử Mặc Hàn bỗng nhiên nói: "Kiều cô nương, đánh cuộc ba ngày giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, ngươi đã quang minh chính đại ra vào ở trong hoàng cung của trẫm, không sợ... Những người khác biết sao?"

Mà 'Những người khác' chỉ cần suy nghĩ đã biết, là ai...

Kiều Vô Song vươn tay, không chút để ý khều khều thức ăn ngon, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai từ từ, trong lúc vô hình lại thể hiện ra một loại phong phạm nữ thần.

Cô là hồn nhiên không biết, Tử Mặc Hàn vốn muốn cố ý khó xử cô, nhưng lại thấy nàng ăn thứ gì đều cũng tao nhã ung dung như vậy thì sau đó, lại si mê.

Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, Kiều Vô Song mới chậm rì rì nói : "Chuyện này phải xem hoàng thượng anh muốn làm như thế nào."

Tử Mặc Hàn nhíu mày lại, hứng thú nói : "Trẫm làm như thế nào?"

Kiều Vô Song nhanh mồm nhanh miệng nói : "Người của hoàng thượng nếu như không cẩn thận nói lỡ miệng, có lẽ sẽ khiến thứ gì đó hoàng thượng muốn bảo vệ biến mất."

Sắc mặt Tử Mặc Hàn thoáng cái cứng đờ.

Cái gì gọi là 'Người của hoàng thượng nếu như không cẩn thận nói lỡ miệng, có lẽ sẽ khiến thứ gì đó hoàng thượng muốn bảo vệ biến mất ?

Nam quốc này có mấy trăm năm lịch sử, là tổ tiên của hắn dùng máu tươi dùng tính mạng để đổi lấy, thứ duy nhất Tử Mặc Hàn hắn muốn bảo vệ, đó chính là quốc gia này.

Nàng nói như vậy, là trần trụi uy hiếp sao?

Tử Mặc Hàn nắm chặt bàn tay, đè nén nội tâm tức giận.

Khẩu khí thật lớn!