Đêm khuya, Trác Nhiên và Tử Mặc Hàn nói chuyện, vạch kế hoạch xem cần phải dùng cách nào để bắt được Kiều Vô Song.

Thấm thoát, những ánh sao rải rác trong đêm tối dần dần tản đi. Tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ đẹp đẽ chiếu lên một đường như mộng ảo, vầng sáng mộng ảo kia chiếu vào hai nam nhân xuất chúng thật giống như một bức tranh mỹ nam cổ xưa, thực loá mắt.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trác Nhiên lộ ra một chút cười nhạt, nói : "Dựa theo kế hoạch này, Kiều Vô Song nhất định sẽ mắc mưu."

Tử Mặc Hàn lại không tự tin như thế, chỉ thấy hắn nhướn mày, vẻ mặt trầm trọng nói: "Trẫm chỉ sợ, nàng lại giở trò trêu chọc nào đó, cố ý lừa gạt tâm tư chúng ta."

Trác Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói : "Nếu nàng thật sự thông minh, thì cũng không có sử dụng cùng một mưu kế."

Mặc kệ Trác Nhiên hay Tử Mặc Hàn, cho dù bọn họ đều trong ngoài không đồng nhất, nhưng điểm duy nhất giống nhau chính là mãnh liệt muốn bắt được Kiều Vô Song điên cuồng kia.

Mắt thấy ngày thứ hai sắp đến, hai người bàn bạc kế hoạch một đêm, đã có chút mệt mỏi.

Sau khi trù tính kế hoạch xong, Tử Mặc Hàn vội vàng chuẩn bị lâm triều, còn Trác Nhiên, đã bắt đầu chuẩn bị hành động...

Mà bọn họ hoàn toàn không biết, kế hoạch bọn họ bàn bạc cả buổi tối, đều bị mỗ nam nào đó cố ý nghe được.

Trong lúc Tử Mặc Hàn và Trác Nhiên chia nhau làm việc thì, ở góc phòng tối tăm trong cung điện xa hoa của Trác Nhiên, xuất hiện hai bóng trắng.

Hai tay Hoàn Nhan Tuyệt Thế khoanh trước ngực, thân mình cao gầy không chút để ý dựa ở góc phòng, đôi mắt mê hoặc lòng người lóe ra ánh sáng rực rỡ mê người, môi mỏng quyến rũ hơi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười khinh thường, giọng nói đầy từ tính chậc chậc nói: "Bọn chúng muốn mở cửa thành, bỏ lệnh truy nã em, dụ em mắc câu?"

Cười một tiếng, hắn tiếp tục nói: "thủ đoạn nhỏ này, còn muốn làm em mắc câu, quả thực đúng là người ngốc nói mê."

Đối với hành vi rình coi nghe lén Hoàn Nhan Tuyệt Thế không hề thấy nhục nhã, Kiều Vô Song rất mất hình tượng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói : "Lần sau đừng dẫn tôi đi nghe lén biết không?"

Lông mày của Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhíu lại, hùng hồn nói : "Nhưng anh dẫn em quang minh chính đại nghe, chỉ là bọn chúng ngu ngốc, không phát hiện chúng ta, này cũng không tính là rình coi nghe lén nha."

Kiều Vô Song khinh bỉ, nói : "Nếu không phải anh sử dụng tà môn yêu thuật, đến nỗi làm cho đối phương không phát hiện được sự tồn tại của chúng ta?"

Trên thực tế, từ trước lúc Tử Mặc Hàn tiến vào cung điện này, bọn họ đã đến nơi đây.

Cũng chính là lúc bọn họ vừa mới đến đây thì cô cảm thấy hành vi nghe lén thật đáng xấu hổ, vì thế quyết định rời đi.

Nhưng Hoàn Nhan Tuyệt Thế vô sỉ kia cố chấp lôi cô, thấy cô buồn bực thì, lại kéo cô xuyên qua vách tường, rồi ẩn thân tiến vào cung điện này.

Trong lúc này, cô nương dùng tên giả là Hương Nhi, cũng chính là Phân Hương tai thính lạ thường kia, hình như nghe được động tĩnh của bọn họ, lại cảnh giác.

Cô thấy rõ ràng, trên khuôn mặt hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, vẻ mặt vốn tươi cười sáng lạn, lúc biết Phân Hương phát hiện được sự tồn tại của mình thì, trên dung mạo tuyệt thế thoáng hiện lên một chút ưu sầu thật sâu.

Tuy rằng, cuối cùng hắn dùng cách cười đùa cợt nhả để che dấu, nhưng tâm tư kỹ càng như Kiều Vô Song, đã phát hiện được vẻ mặt khác thường cùng không được tự nhiên của hắn.

Loại vẻ mặt không được tự nhiên cùng khác thường này của hắn, khiến Kiều Vô Song cảm giác được trên người Hoàn Nhan Tuyệt có chút mỏng manh

Ở trong suy nghĩ của cô, cô cảm thấy Hoàn Nhan Tuyệt Thế thoạt nhìn rất thần bí, hành vi cử chỉ càng điên cuồng hơn cô.

Nhưng, lần đầu tiên thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, lại khiến trong lòng Kiều Vô Song như bị quất, lại có một loại...

Kiều Vô Song mấp máy môi, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, ra vẻ trấn định nói : "Đanh cuộc ba ngày, là đánh cuộc giữa ta và Tử Mặc Hàn cùng Trác Nhiên."

Nói tới đây, cô hết sức chăm chú nhìn về phía Hoàn Nhan Tuyệt Thế, nói : "Tôi hi vọng ba ngày này, là dùng năng lực của mình đánh bại bọn họ, mà không phải lợi dụng lợi dụng dị năng của anh để chiến thắng."

Cô hơi hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp thông minh lanh lợi lộ ra khí phách không chịu thua, khí chất kia không giống người thường, làm dung nhan tuyệt sắc của cô càng thêm đoạt tâm người.

Hoàn Nhan Tuyệt Thế bị bộ dáng cố chấp của cô làm cho tâm động thật sâu, rồi lại vì bộ dáng cố chấp của cô làm cho bất đắc dĩ thật sâu, đôi mắt mê hoặc lòng người dừng ở trên người cô, giọng nói giàu từ tính mang theo một ít chua sót nói : "Nha đầu, em..."

Hắn nuốt nuốt hương vị chua xót trong miệng, bất đắc dĩ nói: "Đây là muốn đuổi anh đi sao?"

Đôi mắt mê hoặc lòng người bỗng buồn bã, bộ dáng lúc này của hắn thật giống một tiểu hài tử bị thương, giọng nói chua xót, hifnhg như trong mũi hắn còn phát một tiếng hừ lạnh tự giễu.

"Cũng đúng, từ trước tới nay em chưa từng để anh vào trong mắt..."

Kiều Vô Song không biết phải làm sao, đôi mắt thông minh lanh lợi mang theo mê mang, chớp chớp mấy cái.

Hoàn Nhan Tuyệt Thế này, vì sao nói một cô nghe cũng không hiểu?

Nhưng, trong đầu cô bỗng lóe lên bóng dáng mỏng manh của hắn rồi biến mất, trong lòng vừa mới dâng lên thương hại, liền hung hăng thu hồi.

Gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt Kiều Vô Song hơi doa động, bộ dáng có chút khó chịu, giọng điệu lại vô cùng cường thế nói : "Mặc kệ như thế nào, hai ngày cuối cùng, không cho anh đi theo tôi."

Là cô nhận đánh cuộc, cho nên tiến hành nhất định phải do cô đích thân đi hoàn thành.

Cô không ghét sự tồn tại của hắn, cũng không phải không cần sự giúp đỡ của hắn, mà là...

Kiều Vô Song rất nhanh thu lại cảm xúc phức tạp ở trong lòng, mạnh mẽ quay người lại, giọng bình tĩnh nói : "Nếu có duyên, ba ngày sau, gặp ở chỗ tiếp giáp khách điếm Vân Hương."

Vừa dứt lời, Kiều Vô Song rất nhanh rời đi chỗ này, như là chạy nạn, bóng dáng lộ ra chút vội vàng.

Nhìn thấy bóng lưng cô dần dần đi xa, đôi mắt mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế càng tối tăm, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười chua sót, hắn nắm chặt nắm tay, giọng nói giàu từ tính phá lệ khàn khàn: "Chiến nhi của anh, đến khi nào em mới không để ý đến thân phận hèn mọn kia của anh..."

Mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng vẫn là rơi vào bể khổ...