Một bóng dáng đỏ thẫm chợt lóe ra từ cửa thành rồi biến mất nơi phố xá sầm uất, mà bóng trắng theo sát phía sau cũng theo đó mà đi.

Trong nháy mắt, bóng trắng liền chắn ở phía trước bóng dáng đỏ thẫm, trên dung nhan hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn ngăn cản Kiều Vô Song muốn rời đi, vẻ mặt tò mò nói : "Nha đầu, lấy đồ chơi kia ra cho ta nhìn một cái, ta còn chưa có chơi đủ đâu."

Kiều Vô Song tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, nói : "Cũng tại anh để lộ hành tung của chúng ta."

Hoàn Nhan Tuyệt Thế khinh thường xì một tiếng, nói : "Đội trưởng thủ thành kia vốn không phải đối thủ của anh."

Kiều Vô Song hừ một tiếng, nói : "Tuy rằng tôi rất điên cuồng, nhưng tôi chưa bao giờ khinh địch cả."

Mặt Hoàn Nhan Tuyệt Thế ngạo mạn nói : "Anh cũng không có khinh địch nha, hắn có lẽ có thể bắt được em, nhưng chưa chắc có thể bắt được anh."

Kiều Vô Song nhất thời chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói : "Anh có ý gì?"

Hắn định ở đây nói khoác sao?

Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, lại lộ ra tươi cười sáng lạn làm người ta chói mắt, trong lúc Kiều Vô Song nhìn đến thất thần thì một giây sau bóng dáng của hắn khẽ động, rất nhanh liền đoạt lấy ống nhòm trong tay Kiều Vô Song.

Hắn vừa nghiên cứu ống nhòm, vừa lẩm bẩm nói: "Chậc chậc, đồ chơi này tuy rằng kém hơn kính viến vọng kia nhưng lại có thể đứng từ xa xem một hồi kịch hay như vậy, quả thật không tệ."

Kiều Vô Song khinh thường, lôi kéo Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nói : "Lải nhải ít thôi, chúng ta phải nhanh chút đuổi theo đám hắc y nhân kia."

Chỉ có đuổi theo đám hắc y nhân kia, cô mới có thể biết được trò hề này là kế hoạch của ai.

Hoàn Nhan Tuyệt Thế đang muốn nói chuyện, thì bóng dáng Lâm Tử Quân bỗng xuất hiện trong tầm mắt, khi hắn thấy một bóng dáng đỏ thẫm và một bóng trắng quét qua trên đường thì hắn dám chắc hai người kia chính là nhân vật hắn cho là khả nghi.

Lâm Tử Quân lớn tiếng hô: "Đứng lại, không được chạy."

"Ngươi xem." Kiều Vô Song trề môi nói : "Đều tại anh, hắn thật sự đuổi theo tới đây."

Cô rất ít tức giận, cũng rất ít lúc tức giận cùng trề môi, bộ dáng kia thật giống như nữ tử thông thường đang làm nũng, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhìn thiếu chút nữa muốn hôn cô một cái ngay giữa ban ngày ban mặt.

Hoàn Nhan Tuyệt Thế cố nén xúc động muốn hôn nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Vô Song, nhếch miệng cười nói: "Không sợ, nắm chặt anh."

Đôi mắt mê hoặc lòng người của hắn chợt hiện lên một chút hứng thú, âm thầm đánh giá đuổi theo cánh rừng quân liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, miệng phát ra một từ 'Thiểm'.

Trong nháy mắt, hai bóng dáng kia bỗng biến mất trong tầm mắt của Lâm Tử Quân.

Vẻ mặt Lâm Tử Quân lúc nhìn thấy hai bóng dáng đột nhiên biến mất thì trở nên vô cùng kinh ngạc. Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, ngay cả khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt cũng trở nên cứng đờ.

Hắn không thể tưởng tượng nổi dụi dụi mắt; hai người kia thế nhưng trong nháy mắt biến mất ở trước mắt của hắn!

Tốc độ quỷ dị kia khiến tim hắn bỗng đập nhanh hơn, hắn thì thào tự nói: "Chết tiệt, rốt cuộc bọn họ là ai?"

Nhóm hắc y sát thủ mang cô dâu đi, sau khi xuyên qua một rừng cây rậm rạp, liền đi vào trong một mật động.

Trong mật động, Ám Dá sớm đã đợi từ lâu, chờ lúc trông thấy mấy hắc y sát thủ khiêng cô dâu trở lại trụ sở tạm thời, tâm tình của hắn lại trở nên phức tạp.

"Ám Dạ, người chúng ta đã bắt tới."

Ám Dạ gật đầu nói: "Đại vương sẽ ban thưởng cho các ngươi."

Từ từ đi qua chỗ cô dâu bị trói, lúc bước chân càng ngày càng gần, thì Ám Dạ bỗng cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp.

Nội tâm hắn điên cuồng, giống như rất muốn nhìn thấy người nào đó, lại giống như rất không muốn nhìn thấy người nào đó là cô dâu trước mặt này.

Loại tâm tình rắc rối phức tạp này làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn chút cứng ngắc cùng khó chịu, tay hắn đưa ra, kéo khăn voan hồng của tân nương xuống, mãi cho đến lúc nhìn thấy bộ dáng cô dâu, hắn bỗng kinh ngạc nói : "Phân Hương?"

Mấy hắc y sát thủ rối rít sợ hãi nói : "Hả, là Phân Hương đại nhân."

Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, nhưng mà ai cũng không có phát hiện, vẻ mặt kinh ngạc của Ám Dạ lúc trước, biến thành yên lòng.

"Ưhm Ưhm—— "

Cổ họng Phân Hương phát không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng mấy tiếng 'Ưhm ưhm' đơn thuần.

Ánh mắt Ám Dạ chợt lóe, liền đi đến bên cạnh Phân Hương, điểm vào á huyệt của nàng, nói : "Phân Hương, tại sao là ngươi?"

Đại vương không phải phái nàng ẩn núp ở bên cạnh Kiều Vô Song sao?

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Phân Hương giận đến đỏ bừng, đôi mắt trong veo như nước đã tràn ngập vẻ oán hận, giọng nói ngọt ngào kèm theo căm phẫn nói : "Mấy người các ngươi là đồ ngu, trước khi bắt người không biết xác nhận thân phận trước sao?"

Mấy hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt một người ủy khuất nói : "Phân Hương đại nhân, chúng ta cũng không biết người ngồi ở trong kiệu hoa là ngươi..."

"Phân Hương, có chuyện gì xảy ra sao?"

Phân Hương nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, Kiều Vô Song kia khẳng định đã sớm hoài nghi thân phận của ta, lại cố ý nói dối cho ta nghe, chúng ta đều bị Kiều Vô Song đùa giỡn!"

Nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Phân Hương, Ám Dạ cười thầm nói: "Kiều Vô Song, thực sự có bản lĩnh làm toàn bộ thế giới sôi sục..."