Lúc đêm khuya, một con bồ câu đưa thư vỗ cánh vội, trong mỏ phát ra tiếng kêu "cô cô cô", rơi vào cửa sổ của cung điện phồn hoa.

Nữ tử áo trắng đưa tay bắt lấy con bồ câu đưa thư đó, lấy ra bức thư từ chân trần của nó, nhìn bức thư trong tay, nữ tử áo trắng nũng nịu nói: "Hoàng thượng, lại là bức thư như vậy, cần xem qua không?"

Tử Mặc Hàn hơi mở đôi mắt ra, lại nói: "Đọc cho trẫm."

"Vâng." Nữ tử áo trắng gật đầu, liền mở bức thư ra, thì thầm: "Thay đổi địa điểm giao dịch, ngoài cửa thành phía nam, tên là Kiều Vô Song."

Đọc xong nội dung trên tờ giấy, nữ tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoàng thượng, nàng ta tưởng nàng ta là ai, nói đổi chỗ thì đổi chỗ."

Tử Mặc Hàn nhắm chặt đôi mắt đang đảo qua đảo lại, lại dấy lên một nụ cười thâm sâu: "Vậy thì đổi."

Nữ tử áo trắng bĩu môi không tuân theo, oán giận nói:" Hoàng thượng, người thật sự để cho tiểu nha đầu kia trêu đùa người hay sao?"

"Trẫm đã sớm dự đoán được nàng sẽ dùng đến chiêu này." Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, nói: "Phấn Ý, tiếp theo phải xem ngươi rồi."

Tử Mặc Hàn vẫn chưa nói ra mục đích của mình, song, Phấn Ý này hình như đã hiểu rõ ý của hắn, nhếch môi lộ ra một nụ cười duyên, nói: "Hoàng thượng cao minh, Phấn Ý sẽ dựa theo sự phân phó của hoàng thượng mà làm."

Sau khi Phấn Ý rời đi, Tử Mặc Hàn đứng dậy, mỹ nhân bên cạnh vừa thay quần áo cho hắn, vừa nghi ngờ hỏi: "Hoàng thượng có cần phải khởi giá trở về tẩm cung?"

Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, nói: "Không, đi Ngự Thư Phòng."

Bên kia, sau khi Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc rời khỏi bộ lạc lính đánh thuê, đang trên đường tiến đến phía Nam Quốc, lúc tới gần biên giới, Kiều Vô Song chợt dừng lại, hỏi "Trương Tử Thạc, ngươi giải thích cho ta một chút, hoàng đế Nam Quốc rốt cuộc là người như thế nào?"

Trương Tử Thạc gật đầu, nói: "Nghe nói, Hoàng đế Nam Quốc Tử Mặc Hàn, là người lòng dạ vững vàng, yêu mỹ nhân, nhưng lại không bị nữ sắc dẫn dắt, có người nói hắn là hôn quân, lại có người nói hắn là một con *Tiếu Diện Hổ. . . . . ."

*hổ biết cười: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.

Sau khi nghe lời giải thích của Trương Tử Thạc xong, đôi mắt đẹp và thông minh của Kiều Vô Song khẽ di chuyển, ánh sáng thoáng qua.

Cô nhếch môi cười nói: "Hôn quân, Tiếu Diện Hổ?"

Chơi rất vui vậy cũng tốt!

Nếu thật sự là như thế, hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện đàng hoàng để giao dịch cùng cô, nếu cô đoán không nhầm, hiện tại hắn cũng chưa đi ra khỏi cửa cung một bước.

"Kiều cô nương." Trương Tử Thạc nhắc nhở: "Trắc Nhiên mặc dù thô bạo, nhưng ít ra có thể khiến người khác nhìn được tâm tư của hắn. Nhưng Tử Mặc Hàn này, là người lòng dạ thâm hậu, làm cho người ta không thấy rõ, ngàn vạn lần không được phớt lờ."

"Ta biết rồi." Kiều Vô Song nói: "Trước mặt chính là biên giới của Đông Quốc và Nam Quốc, dưới tình huống này chúng ta phải làm cho bọn họ không phát hiện, vòng qua bọn họ rồi tiến vào Nam Quốc."

Trương Tử Thạc khe khẽ thở dài, nói: "Nơi này chỉ có một con đường. . . . . ."

Hai người ở trên ngựa điều khiển, trong rừng rậm là một con đường nhỏ thôn quê, đường không rộng, cũng chỉ có một con đường thông qua biên giới Đông Quốc và Nam Quốc.

Nếu phải đi đường vòng ...

Kiều Vô Song nhìn thấy tu viện phía sau một ngọn núi lớn, liền hỏi: "Từ núi kia đi vòng qua, khoảng bao nhiêu canh giờ?"

"Bây giờ thì giờ hợi đã qua, không lâu sau thì một canh nữa lại gõ. . . . ." Nói tới đây, Trương Tử Thạc thở dài, nói: "Nếu lúc này không muốn từ núi kia đi vòng qua, nhanh nhất là sáng sớm ngày mai mới có thể đến Nam Quốc."

Sáng sớm!

Đây là một thời cơ rất tốt!

Kiều Vô Song nhếch môi cười, nói: "Rất tốt, chúng ta sẽ từ ngọn núi kia đi vòng qua."

Vẻ mặt Trương Tử Thạc vô cùng nghi hoặc nói: "Cứ như vậy, sau đó chúng ta sẽ bỏ lỡ thời gian và địa điểm đã ước định."

Từ trong hơi thở của Kiều Vô Song phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường: "Căn bản là ta không tính toán đêm nay sẽ giao dịch cùng bọn họ."

Trương Tử Thạc xấu hổ: "Cô cố ý chọc bọn họ chơi hay sao?"

Kiều Vô Song cười nói: "Ta chỉ là khảo nghiệm thành ý của bọn họ."

Nói xong, bóng dáng của hai người từ đường vòng ở trong rừng rậm, hướng đến ngọn núi lớn kia mà đi. . . . . .

Bên kia, trong hoàng cung của Đông Quốc, thân thể cao lớn của Trác Nhiên, dựa vào trên ghế rồng rộng lớn, trên gương mặt anh tuấn của hắn hơi lộ ra một vẻ mệt mỏi, ngón tay thon dài chống đỡ cái trán, tròng mắt đen khép chặt, hình như đang suy tư gì đó.

Bỗng nhiên, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hình như Trác Nhiên phát hiện, chợt mở đôi mắt, sắc mặt vốn mệt mỏi, nhất thời vẻ mặt trở nên lão luyện.

"Trở về rồi à?"

"Đại Vương." Người tới chính là Ám Dạ, hắn đi suốt đêm để trở về, chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian để tự mình truyền đạt thứ đó.

"Điều tra như thế nào?"

Ám Dạ nói đúng sự thật: "Đã tra rõ nơi dừng chân bộ lạc lính đánh thuê của Trương Tử Thạc, hơn nữa, nhìn thấy kiều Vô Song."

Trác Nhiên hỏi: "Nàng là hạng người gì?"

Trong đầu Ám Dạ hồi tưởng đến vị nữ tử vừa thần bí lại ngông cuồng kia, nội tâm lần nữa dâng lên một hồi sóng.

Hắn khẽ cúi đầu, đôi môi khạc ra vô vị nhàn nhạt, lại làm cho người ta khiếp sợ nói: "Người vô cùng lợi hại. . . . . ."

Trác Nhiên hơi chấn động một chút; Ám Dạ bản lĩnh, trong mắt hắn cũng đã xem như là cao thủ, vậy mà, ở trong miệng của cao thủ này này, thốt ra một người khác vô cùng lợi hại. . . . . .

Kiều Vô Song này, rốt cuộc có phải rất lợi hại?

Sau khi Trác Nhiên sốc, bỗng nhiên chợt lộ ra một nụ cười rất hứng thú, Kiều Vô Song này, hắn nhất định phải mở mang tầm mắt hiểu biết!

Vậy mà, lời kế tiếp của Ám Dạ, lại làm cho Trác Nhiên nóng nảy một lần nữa ——