Đêm tối điểm đầy sao, ánh trăng màu bạc chiếu lên khắp mặt đất.

Trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thê lương của con dế mèn, chỗ sâu nhất trong rừng rậm nhiệt đới, là một hồ nước, Kiều Vô Song đang thoải mái ngâm mình tắm.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, khiến cho tâm tình của cô bỗng nhiên vui vẻ.

Kiều Vô Song vươn cánh tay thon dài, vốc nước hồ trong veo này lên, làm dịu đi da thịt của mình.

Những giọt nước tí tách rơi xuốnh, truyền đến tiếng nước chảy thanh thúy, nương theo ánh trăng màu bạc, có thể thấy lưng trắng noãn của nàng, sau bả vai có một hình săm màu đen.

Mà hình dạng hình săm kia, lại là đôi mắt ưng.

"Chậc chậc..."

Bạch y công tử núp ở phía sau cây tấm tắc nói: "Lưng đẹp khiêu gợi như vậy, lại có thứ hình vẽ khó coi như thế, bổn công tử thực sự muốn tiêu hủy nó."

Bên kia, gã sai vặt bị bịt mắt vẻ mặt ai oán nói : "Công tử, ngươi nhìn đủ rồi, có thể lấy mảnh vải này xuống được chưa?"

"Lấy xuống làm gì, ngươi nghĩ nhìn?" Bạch y công tử hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ khá lắm!"

"Công tử, ta nào dám nhìn tương lai... Ách..." Nói tới chỗ này, gã sai vặt kia bắt đầu lắp ba lắp bắp đứng lên: "Công tử, ngươi thật sự tính cưới nữ nhân như vậy làm thê tử sao?"

Nữ nhân kia, tuy rằng bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, có vẻ đẹp tuyệt thế , nhưng quá mức lãnh ngạo(lạnh lùng + kiêu ngạo), hơn nữa vô cùng tàn nhẫn.

Nữ nhân như vậy, vừa không ôn nhu, vừa không săn sóc, bằng thân phận của công tử, dùng cái gì để tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?

Gã sai vặt càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nếu đứng ngồi cùng một người Thiếu phu nhân như vậy, cuộc sống sau này của hắn phải sống ra sao?

"Việc này sao..." Nói tới chỗ này, đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của bạch y công tử lúc này chợt tỏa ra một đạo ánh sáng nóng rực, hắn nhìn chăm chú tiểu mèo hoang kiều mỵ kia, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười thần bí.

Vừa cảm giác được đạo ánh mắt nóng bỏng kia!

Kiều Vô Song đang tắm, chợt cảm giác được đạo ánh mắt vừa xa lạ lại quen thuộc này, nàng mạnh mẽ quay người lại, đem nước hồ bắn tung tóe lên cao, khiến cho tầm mắt rối loạn.

Đúng lúc này, nàng lại rất nhanh mặc xong quần áo, hơn nữa vô cùng chuẩn xác tìm được vị trí nơi bạch y công tử trốn.

Nhưng mà...

Cô nghi hoặc nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện bất cứ người nào!

Khóe miệng bạch y công tử khẽ nhếch, trong mắt lộ ra mười phần hứng thú.

Tiểu mèo hoang cảnh giác như vậy, chuyện này thật đúng là càng ngày chơi càng thú vị!

Kiều Vô Song khó có lúc tức giận nói : "Chết tiệt, đến tột cùng là ai? !"

Ánh mắt nóng bỏng này, lại làm cho cô liên tưởng đến nam tử tuyệt thế từng gặp mặt một lần ở trong rừng.

Tuy là khẽ nhìn lướt qua, nhưng dung nhan của nam tử kia lại giống nhơ thuốc độc, tiêm vào chỗ sâu nhất trong cốt tủy của cô, làm thế nào cũng không bỏ được!

Ghê tởm hơn chính là, dọc theo con đường này, cô luôn luôn không hiểu được loại cảm giác này!

Cô cảm giác được có một đôi mắt nóng bỏng, giống như một lão hổ đói khát, đang nhìn chằm chằm con mồi của mình!

Cô chán ghét loại cảm giác này, nhưng mà mặc kệ cô cảnh giác như thế nào, động tác nhanh chóng như thế nào, cô vẫn là không bắt được chủ nhân của đạo ánh mắt nóng bỏng kia!

Gã sai vặt bên người Bạch y công tử bị che mắt, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nghe được âm thanh, vẻ mặt khẩn trương nói : "Chủ nhân... Nàng phát hiện ra chúng ta!"

Bạch y công tử bất đắc dĩ gõ hắn đầu hắn một cái, giảm thấp âm thanh nói: "Ngu ngốc, đừng nói chuyện!"

Có âm thanh!

Quả thực cô nghe được có người đang nói chuyện!

Vừa mới tức giận, chợt biến mất không thấy gì nữa, ngược lại biến thành vô cùng cảnh giác.

Cô bình tĩnh quan sát bốn phía, bước chân nhẹ nhàng di chuyển lên, bất tri bất giác, trong tay đã có thêm một thanh chủy thủ.

Thật ra, chỗ Kiều Vô Song chiếm cứ cùng bạch y nam tử gần trong gang tấc, nhưng bạch y nam tử có năng lực mạnh mẽ, làm cho thân thể của mình trở nên vô hình, cho nên Kiều Vô Song mới không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh của bọn họ.

Bạch y công tử nhìn thấy Bộ dáng nhỏ bé cảnh giác kia của Kiều Vô Song, khóe miệng liền khẽ nở nụ cười.

Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của hắn chợt hiện lên một chút ánh sáng xảo trá , ngón tay thon dài hơi động một chút.

Lúc ngón tay hắn vừa mới đưa ra, muốn chạm một chút đến phu nhân tương lai của hắn, lại không nghĩ, cách đó không xa truyền đến một chút động tĩnh rất nhỏ.

Kiều Vô Song một Tinh Linh, thân hình nhanh chóng lóe lên, cô cũng không có tùy tiện chạy băng băng lên đuổi theo, mà cầm lấy chủy thủ, rất nhanh đâm tới phía âm thanh phát ra, chỉ nghe 'Phanh' một tiếng, ngay sau đó truyền đến một đạo tiếng kêu trầm thấp.

Kiều Vô Song nhanh chóng tiến về phía trước xem xét, mà vẻ mặt bạch y nam tử lại là kinh ngạc...

Thế nhưng có người núp ở một nơi bí mật gần đó, ngay cả hắn cũng không có phát hiện!

Đôi mắt mê người của bạch y nam tử nhíu lại, tản ra một đạo ánh sáng rét lạnh.

Lại dám nhìn lén phu nhân tương lại của hắn tắm rửa, hừ, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, hắn cũng phải nghiêm khắc trừng phạt cho thật tốt!