Đêm 30, Tiểu Tam thu thập bao phục, cùng Thái Kinh Vân dẫn hai đứa nhỏ trở về Hạ gia. Nhóm phó nhân trong viện thì được phát lì xì và tuyên bố tự do hoạt động, dù sao đôi phu phu này sẽ không ở nhà vài ngày.

Nhân khẩu trong viện tử Hạ gia càng có vẻ đông đúc hơn rồi, Tiểu Tam một nhà tứ khẩu chân trước mới vừa bước vào cửa viện, Hạ Hổ cùng Văn Thanh đã theo chân sau tiến vào. Toàn gia hơn mười nhân khẩu dĩ nhiên là khiến cho tiểu viện tử này trở nên có phần chật chội, bất quá mọi người càng gần kề nhau hơn, cũng càng cao hứng hơn.

Tiểu Tam để Thái Kinh Vân dẫn theo bọn nhỏ, còn mình thì đến trù phòng hỗ trợ.

Trước khi tới nơi này, Tiểu Tam đã cùng Thái Kinh Vân thương lượng hảo, mấy ngày nay hai người sẽ tận lực cùng nhau trông hài tử.

Tại Tiểu Tam xem ra, việc mà bản thân có thể làm thì tận lực tự mình đi làm. Tiểu Tam không muốn suốt ngày nhàn rỗi đến như một phế vật. Cho nên trong nhà mặc dù có nô bộc, nhưng Tiểu Tam vẫn tự mình thu dọn gian phòng, xuống bếp làm cơm, cũng sẽ tự mình phơi chăn mền giặt y phục.

Mà đối với bọn nhỏ, nhất định là phải tự mình trông. Giao bọn nhỏ cho phó nhân còn mình thì nhàn nhã vô sự, đó không phải là cuộc sống mà hắn muốn. Hắn lại càng không muốn nuôi ra hai đứa con chỉ nhận thức phó nhân, mà không nhận thức song thân.

Nếu nhìn vào tính tình nguyên bản của Thái Kinh Vân, thì sẽ thấy có sự chênh lệch rất lớn với loại sinh hoạt chăm lo hài tử ở nhà này. Nhưng hiện tại ôm hài tử thay quần áo lau nước bọt các loại, y đều làm đến thập phần thuận lợi. Tuy là nói Tiểu Tam từng nhằm vào loại sự kiện này mà triển khai đặc huấn cho Thái Kinh Vân, nhưng những cải biến đấy chủ yếu chính là từng giọt từng giọt đổi thay lặng thinh vô hình trong cuộc sống!

“Ai ~ thực là hoàn toàn không tưởng tượng được nha, Thái Kinh Vân nhà ngươi cư nhiên giúp bọn nhỏ tẩy mông!” Văn Thanh ngồi ở bên bàn trong trù phòng, vừa bóc tỏi vừa trò chuyện với Tiểu Tam.

“Hắn cũng không phải cái gì mà thần tiên không ăn khói lửa nhân gian, sao lại không thể thay tã cho con của hắn?” Tiểu Tam đang bận rộn nấu canh gà, nghe thấy lời cảm thán của Văn Thanh liền thuận miệng đáp trả.

“Nếu để thuộc hạ của hắn thấy hắn làm loại chuyện này, cằm đều sẽ rớt xuống đất mất! Khụ khụ ~” Văn Thanh hắc hắc cười, một tay che miệng mình. Y đã quên bản thân đang bóc tỏi, bàn tay trát lên trên mặt, mùi tỏi cay xè kích thích y liên tục ho khan cùng hắt hơi.

“Đáng đời!” Tiểu Tam thấy bộ dạng khó chịu kia của Văn Thanh, dở khóc dở cười. Xem ra, nhị ca thật đúng là cưới về một kẻ ngu chuyện bếp núc, cư nhiên bóc một củ tỏi thôi mà còn có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này. Cũng may Hạ Hổ kiếm ra tiền có thể mời nô bộc, nếu như là nông gia bình thường, đôi phu phu này sợ là đã sớm chết đói a! Tuy nói là đang cười nhạo Văn Thanh, nhưng Tiểu Tam vẫn là thấm ướt bố khăn cho Văn Thanh lau tay lau mặt.

Liên Sinh và Tân Hà thì đang ở trong viện tử bắt nồi lớn luộc thịt heo, tại trù phòng liền chỉ còn Tiểu Tam cùng Văn Thanh. Tiểu Tam cẩn thận trông chừng thịt gà trong nồi, mà Văn Thanh cầm khăn phủ lên trên mặt, thật vất vả mới khử được nùi tỏi nơi miệng mũi.

“Ta vào mấy ngày trước đã ầm ĩ cùng nhị ca ngươi một trận.” Văn Thanh nhẹ giọng nói, ngữ khí còn mang theo chút ủ rũ.

Tại ấn tượng của Tiểu Tam, Văn Thanh là một người tùy tiện vui vẻ, rất ít có loại tình tự sa sút này. Không khỏi lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hắn nói sẽ chơi với ta, kết quả sáng sớm phải đi làm, đến tối muộn trở về lại tiếp tục ngồi trong thư phòng làm việc. Ta cùng hắn nói chuyện, hắn còn bảo ta làm ồn hắn, ta liền hất bàn của hắn! Sau đó hắn tức giận, hắn trước đây chưa bao giờ tức giận với ta!”

“Cùng sinh hoạt dưới một mái hiên, cãi nhau này nọ cũng là không thể tránh được.” Hai người này cũng không phải tĩnh tâm gì, cãi nhau cũng là chuyện bình thường.

“Nhưng ngươi và Thái Kinh Vân không có cãi nhau!”

“Sao có thể không có a? Chúng ta cũng thường thường kèn cựa nhau nha! Thái Kinh Vân người này là tính tình gì ngươi cũng thấy đó, một cái không theo ý hắn, hắn liền sầm mặt cứ như ta thiếu hắn tám trăm vạn vậy. Hôm trước khi ta ở nhà thu dọn này nọ đã tức giận với hắn, sau đó…” Sau đó đến tối đã bị hắn hung hăng thu thập… Lời này khó mà nói ra cho người khác nghe a, Tiểu Tam dừng lại một chút, nói tiếp: “Sau đó chúng ta còn đánh nhau một trận…”

Văn Thanh trầm mặc một hồi, Tiểu Tam nói tiếp: “Sinh hoạt cùng nhau là như vậy đó. Cha và a ba cũng cãi nhau hoài, ta nhớ rõ có một lần khi nấu mì cho thừa muối, vậy mà hai người còn không nói chuyện với nhau hai ngày ni. Bất quá, mặc kệ ầm ĩ thế nào, chung quy cũng sẽ hòa hảo! Cho nên, ngươi cũng đừng quá tính toán mấy chuyện này.”

Tiểu Tam sau khi làm ba ba rồi, nói chuyện ngày càng nhiều hơn. Đề tài này vừa triển khai, hắn liền có chút cảm giác thao thao bất tuyệt, liến thoắng khuyên bảo Văn Thanh.

Văn Thanh nghe nửa ngày, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Tiểu Tam: “Các ngươi đánh nhau ai thắng?”

“A?!” Tiểu Tam suy nghĩ một chút mới nhớ đến chủ đề trước đó. “Nha, cái đó a! Lần đó coi như là hắn thắng, nhưng ta cũng khiến hắn trả giá không ít đại giới!” Hắc hắc ~ hắn đã cào lưng Thái Kinh Vân ra dấu luôn ni! Khiến Thái Kinh Vân phải nằm sấp mà ngủ cả đêm.

“Vì sao các ngươi vẫn cứ ân ái như vậy? Còn ái tình của ta và Hạ Hổ ca nhưng lại chậm chạp không có biến chuyển. Hắn gần đây cũng không còn mỗi ngày hôn ta, cũng không nói hắn yêu ta, buổi tối trở về phòng chính là ngã đầu liền ngủ. Hắn chỉ biết bận chuyện cửa hàng, còn chê ta phiền hắn ồn hắn, nói ta cái gì cũng đều không hiểu! Nói hắn không có thời gian chơi với ta!” Văn Thanh hậm hực kể lể.

“Trước không nói yêu hay không yêu, ta cảm thấy, người với người không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều buộc cùng một chỗ. Song bào thai nhà chúng ta chơi cùng một chỗ cũng có lúc đánh nhau. Hơn nữa, ngươi sao lại phải thời thời khắc khắc cùng một chỗ với nhị ca nha? Không có chuyện tự mình muốn làm sao?”

Tiểu Tam khẽ nhíu mày, nhìn chằm chú Văn Thanh tiếp tục nói: “Thái Kinh Vân cũng bận rộn, ban ngày đa phần là không ở nhà. Có lúc đến trời tối đen mới trở về, ta không nghĩ việc này có cái gì không thích hợp. Hắn có sự nghiệp của hắn, công việc phải làm rất nhiều, hắn buôn bán còn lo liệu việc nông trang, bận trong bận ngoài bận kiếm tiền. Hơn nữa, ta cũng không rảnh rỗi nha, đừng nói là chăm con nhỏ, ta còn có một đống kế hoạch chưa rảnh chấp hành ni! Hậu viên nhà ta còn chưa có cải tạo hảo, ta còn muốn xây một tháp nước, thứ này hiện tại còn đang thiết kế. Còn có, ta dự định làm một vườn trái cây, thử nghiệm kỹ thuật chiết cành coi có được hay không. Nói thật, ta tình nguyện để Thái Kinh Vân cách ta xa một chút, nói không chừng ta liền có thời gian làm chuyện ta muốn làm!” Chí ít hắn buổi tối không cần bồi người ta, mà có thời gian suy xét một số sự tình ở phương diện kỹ thuật.

Kỳ thực Tiểu Tam cũng từng đề cập qua vấn đề ái tình này cùng Thái Kinh Vân, tại lần hoan ái nào đó Tiểu Tam từng ấm đầu mà hỏi ra, y có yêu hắn hay không.

Thái Kinh Vân nói, ái tình mà luôn miệng nói ra thì không đáng tin. Hai người cùng một chỗ, hắn chính là y, y cũng chính là hắn, tuy hai mà một. Mặc kệ là đem loại trạng thái này định nghĩa thành ái tình, hay là thứ gì đó khác đi, nhưng dù sao bọn họ chỉ cần tiếp tục hoặc thậm chí càng thêm chặt chẽ mà sinh hoạt cùng nhau thế là tốt lắm rồi!

“Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như thế, hai người cùng một chỗ, chính là cuộc sống. Rất đơn giản mà, một ngày ba bữa ăn cơm ngủ nghỉ, đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, phong hoa tuyết nguyệt nói chuyện yêu đương này nọ, quá là ý thức hóa đi, rất không thích hợp mỗi ngày đọng ở ngoài miệng. Đương nhiên, ta cũng không phản đối có người mỗi ngày nói chuyện yêu đương. Chỉ là loại này chuyện này phải có cơ sở a, tỷ như ăn no căng không chuyện làm!”

Tiểu Tam tiếp tục lải nhải, hắn cũng không muốn Hạ Hổ cùng Văn Thanh đôi phu phu này nháo ra chuyện gì.

“Phu phu các ngươi thực không lãng mạn, rất tục…” Nhưng vì sao trong lòng mình sinh ra vài phần ước ao cùng đố kị ni?

Văn Thanh ngốc ở đấy, dường như có chút suy nghĩ.

“Tục thì tục thôi! Chúng ta vốn là tục nhân, không làm được thần cũng không làm được tiên! Sống ở tục thế, lại có mấy người không phải là tục nhân?” Tiểu Tam vừa nói vừa đem táo đỏ đã ngâm hảo thêm vào trong canh gà cùng nấu lên, hắn tay chân nhanh nhẹn, sau khi khuấy hảo canh lại thêm vào trong lò một một bó củi. Hỏa quang hừng hực dấy lên, soi đến khuôn mặt của hắn càng thêm hồng nhuận.

Tiểu Tam còn muốn cùng Văn Thanh nói một hồi, nhưng bên tai truyền đến tiếng khóc thằng anh cả nhà bọn họ, lập tức liền biết lần nói chuyện này phải ngâm nước nóng rồi. Thái Kinh Vân trưng ra vẻ mặt đen thui ôm Thái Tiểu Việt đi vào trù phòng, bé con trong lòng vừa nhìn thấy Tiểu Tam, khóc càng thêm to, hướng Tiểu Tam vươn tay đòi ôm.

“Nó lại làm sao hở?”

“Nó muốn cướp bánh trong tay Hạ Lê, kết quả bị Hạ Lê đẩy ngã!” Thái Kinh Vân đem Tiểu Việt đặt vào lòng Tiểu Tam, rồi lập tức thở dài một hơi.

“Ngươi dỗ dành nó là được, sao lại ôm nó đến cho ta? Chúng ta đã thương lượng hảo, lúc ta làm việc, ngươi phải trông hai đứa nó.” Tiểu Tam một tay ôm Tiểu Việt, một tay lôi kéo Thái Kinh Vân.

“Bằng không, ta giúp ngươi làm việc!” Thái Kinh Vân cau mày đề nghị, trông hai đứa nhỏ so với thảo luận cùng lúc hai bút đại sinh ý còn muốn gian nan hơn a!

“Ngươi sẽ đốt củi hay sẽ nấu canh a? Ta nói ngươi nha, cũng đừng nói lời mà không giữ lời, chúng ta trước đã bàn hảo! Nhất định phải chấp hành theo quy củ. Ai ~ Tiểu Việt ngươi buông tay ~” Tiểu Tam đang nói chuyện cùng Thái Kinh Vân, bé Tiểu Việt đã ngừng khóc, tại trong lòng Tiểu Tam cọ a cọ, mó lấy một lọn tóc của Tiểu Tam rồi dùng sức mà kéo, kéo đến Tiểu Tam da đầu đau nhức.

Thái Kinh Vân nhân cơ hội chuồn đi, ra đến cửa trù phòng thì vung tay lên, nói với Tiểu Tam: “Ngươi xem chừng nó, ta đi trông Tiểu Vũ.”

“Ngươi có lầm không nha ~~” Tiểu Tam vừa cùng Tiểu Việt đoạt lại lọn tóc, vừa hướng theo bóng lưng Thái Kinh Vân mà gào to.

Văn Thanh lại ở bên cạnh nhắc nhở, canh trong nồi đang trào ra ngoài.

Sau một trận luống cuống tay chân, Tiểu Tam ôm bé bánh bao nhà bọn họ thở phì phì nói với Văn Thanh, cuộc sống cũng không thể qua như vậy, hắn phải tìm Thái Kinh Vân gây phiền phức. Nói xong, nghênh ngang rời đi.

Lễ mừng năm mới của Hạ gia, vẫn luôn là rất náo nhiệt, năm nay lại càng như thế.

Một nhà hơn mười nhân khẩu vây quanh cùng một chỗ ăn cơm tất niên, bàn cũng là một cái bàn tròn lớn mới chế tạo, nhóm người lớn ăn ăn uống uống lại thêm mấy đứa nhỏ ầm ầm ĩ ĩ, trong nhà không một phút an tĩnh.

“Tiểu Tam, ngươi thực cho ta cái này?”

Cơm nước xong lì xì cũng xong, Tiểu Tam thuận tay đưa cho Hạ Hổ một quyển vở nhỏ. Là viết một số thứ có liên quan đến nuôi trồng nấm, Tiểu Tam gián gián đoạn đoạn, cuối cùng cũng hoàn thành một số vấn đề kỹ thuật cơ bản nhất. Mặc kệ sản lượng cao bao nhiêu, chí ít theo phương pháp của hắn đã có thể trồng ra cây nấm.

Hạ Hổ khi thấy nội dung bên trong thì biểu tình có chút kinh ngạc. “Đương nhiên cho ngươi, trước đã đáp ứng rồi mà, thật không ý tứ, ta vẫn luôn tương đối bận rộn, đến năm nay mới tính là hoàn thành!” Sau khi nói xong thì gãi gãi đầu. Làm một kẻ xuyên việt, điểm này thực sự có chút mất mặt, hắn chẳng qua là làm những công việc ‘tiểu kĩ thuật’ nhiều năm như vậy rồi, thật sự là không quá phù hợp với định luận nhân vật chính xuyên việt.

“Ngươi đừng nhìn hắn, đây là việc ta đã sớm định tốt, hắn cũng không thể quản. Còn có, ngươi biết bãi sông bên kia ni, ta muốn mua vùng núi bên ấy để trồng cây ăn quả. Các ngươi có muốn hùn vốn hay không? Trước nói rõ, chỉ là đề nghị thôi, thành công hay không ta không đảm bảo.”

Tiểu Tam thấy Hạ Hổ nhìn chằm chằm Thái Kinh Vân, liền quyệt miệng lên tiếng. Về vườn trái cây, Thái Kinh Vân đã đáp ứng giúp hắn đi mua đất, hắn hiện tại chính là hỏi xem bọn Hạ Hổ có ý muốn cùng nhau làm hay không, theo suy nghĩ của hắn và phân tích của Thái Kinh Vân, làm vườn trái cây hẳn là cũng có lợi nhuận.

Thạch Đầu và Hạ Hổ có vài phương diện rất tín nhiệm Tiểu Tam. Tiểu Tam đề nghị, hai người cũng đáp ứng, chỉ là tiền của Hạ Hổ đa số là đầu tư vào cửa hàng của hắn, tiền Thạch Đầu xuất ra còn muốn dư dã hơn chút. Tiểu Tứ cũng theo giúp vui, lấy từ Hạ Tứ Lang bên kia một phần tiền giao cho Tiểu Tam xây vườn trái cây.

Thái Kinh Vân ôm Tiểu Vũ, ngồi ở bên cạnh cùng Hạ Tứ Lang uống rượu. Nhìn Tiểu Tam chỉa chỉa vẽ vẽ giải thích cho Thạch Đầu và Hạ Hổ về vườn trái cây trồng kiểu gối vụ (1) cùng vườn trái cây nuôi gà, bộ dạng nghiêm chỉnh kia cứ như là đang ở trên trường thương nghiệp cùng đối tác đàm sinh ý, nghiêm túc đến khả ái như thế!

Tiểu Tam nghiêm túc như vậy, chính là rất xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn ngắm nhìn hắn. Thái Kinh Vân không muốn vô lý cướp đi vầng sáng này, y thích dung túng Tiểu Tam ở trong phạm vi có thể chịu được, để hắn như cỏ cây trong núi rừng, tự nhiên sinh trưởng!

Y không phản đối Tiểu Tam bận rộn chuyện của mình, dù sao y đã hoàn toàn đoạt được hắn, mỗi ngày mỗi đêm đều có thể nhìn thấy lẫn nhau trông chặt lẫn nhau. Nếu còn chưa thoả mãn, vậy muốn thế nào đây? Băm nát ra nuốt vào trong bụng sao?

Thái Kinh Vân vừa nghĩ ngợi, vừa thuần thục đút canh trứng(2) cho út cưng nhà mình, song song còn phải chú ý ông anh cả đang ở bên cạnh chơi với chiếc đũa. Làm phụ thân thật là bận rộn nhiều việc!

___________________

(1) gối vụ: phương thức canh tác tăng vụ trong sản xuất nông nghiệp. Trồng gối vụ là: trên cùng một diện tích đất, khi cây đã ở giai đoạn phát triển (ra hoa, chín) sắp thu hoạch thì trồng xen tiếp một vụ cây khác. Khi cây trồng được thu hoạch thì cây trồng sau tiếp tục phát triển.

(2)Canh trứng: này là giống bánh flan ấy chứ không phải canh nấu trứng gà đâu, gồm các loại canh mặn và canh ngọt…

===================

Gia đình là điều tuyệt vời nhất