Trên đường về, Hổ Tử vẫn là vẻ mặt cợt nhả giống như lúc đầu, trên mặt dán thêm một miếng dán đỏ đỏ xanh xanh, cùng người ta đàm tiếu sinh phong!

Tiểu Tam ngồi ở trên ngưu xa suy nghĩ chút chuyện trước đây, tâm tình có chút rầu rĩ không vui, Liên Sinh nghĩ rằng hắn mệt mỏi, liền lấy một kiện áo khoát bao bọc lấy hắn để Hạ Tứ Lang cõng ở trên lưng. Bởi vì trên đường về nhà tất cả mọi người đều mua không ít thứ, ngưu xa đã không còn đủ chỗ.

Tới nơi này cũng đã lâu, Tiểu Tam đã rất quen thuộc việc gần gũi cùng người thân! Chôn mặt ở trên tấm lưng rộng của Hạ Tứ Lang, hấp thụ tình cảm ấm áp liên tục không dứt, trong lòng không hiểu vì sao có chút ê ẩm muốn khóc!

Có thể là bởi vì đi dạo tại trong dòng người cả ngày, Tiểu Tam khi về đến nhà thì đã ngủ say, chờ hắn lần thứ hai tỉnh lại, là do Liên Sinh vào phòng lay tỉnh hắn bảo hắn rời giường ăn sáng.

Tiểu Tam đầu tóc rối bời kêu lớn: “Sao lại là ăn sáng?! Sao tự dưng lại đến ngày thứ hai rồi??!”

“Ngươi đứa nhỏ này mới sáng sớm rống cái gì a?! Đều đã lớn như vậy rồi!” Tuy rằng trong miệng là nói đứa nhỏ đã lớn, nhưng Liên Sinh vẫn là lấy y phục trong tay giúp Tiểu Tam một kiện tiếp một kiện mặc vào. Tiểu Tam cũng theo thói quen duỗi tay duỗi chân!

“Thế nhưng ~~ con sao lại ngủ lâu như vậy?! Ngày hôm qua a ba chưa từng đánh thức con ăn cơm tối a?!”

“Ngươi hôm qua không phải đã ăn rất nhiều thứ sao, vừa bánh bột ngô vừa bánh bột chiên, cái bụng nhỏ vẫn còn phình ra đây a! Để ngươi ngủ ngươi còn giận dỗi gì a?!” Liên Sinh chụp tay lên mông Tiểu Tam, giục hắn nhanh nhanh xuống giường mang hài.

“Không phải thế… ai… chính là…” Tiểu Tam có chút ấp úng!

Từ sau khi bắt đầu nhập đông mà đốt ấm giường sưởi, Hổ Tử liền bám ở trên giường không chịu đi! Cuối cùng trở thành hắn cùng Hổ Tử ngủ chung một phòng, Thạch Đầu một mình ngủ tại căn phòng nhỏ khác! Bởi vì ngủ cùng một chỗ, cho nên hắn dự định buổi tối sau khi về nhà lúc mọi người đều ngon giấc, hảo hảo dỗ dành a dỗ dành nhị ca Hổ Tử ‘mang theo phẫn nộ vừa thất vọng lại vẫn kiên cường nói chuyện cười đùa’… Không ngờ… Thời cơ tốt nhất ấy cứ như thế bị hắn ngủ quên mà trôi qua…

Tiểu Tam phiền muộn ra sân ở dưới tàng cây lê mà trạc bùn…

‘ May mà ta dọc đường đi đều suy nghĩ nên nói điều gì cổ vũ… nên làm sao an ủi nó… Ta đã suy nghĩ được mấy câu danh ngôn khích lệ tinh thần... Tỷ như thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tuất (1)! Còn có hết thảy gian khổ đều là có dụng ý – đây là lão thiên gia đang tôi luyện ngươi, để đem trọng trách giao cho ngươi… Còn có ( tỉnh lược N câu danh ngôn khác!)… Thế nhưng tại sao vừa ngủ liền ngủ đến lỡ mất cơ hội ni… Ta quả nhiên không có tấm lòng chân chính quan tâm người khác… Ta quả nhiên là một kẻ vô tình vô nghĩa lãnh huyết a… ’

Khi còn là Hạ Mục, hắn hướng nội không khéo léo về ngôn từ, hắn đã từng thấy một người  mình thích thương tâm rơi lệ mà xoay người chạy đi, hắn đối với cái loại chuyện an ủi người khác này cho tới bây giờ đều làm không xong, cũng bởi vì việc này, hắn rơi vô cái định nghĩa là một kẻ vô tình vô nghĩa…

Có lúc an ủi người khác cũng cần dũng khí a, bởi vì ngươi muốn làm tốt, muốn khiến đối phương vui vẻ, muốn khiến đối phương hoàn toàn trút bỏ ưu thương! Nhưng lại bởi vì lòng tin không đủ mà giẫm chân tại chỗ, lo lắng ngôn từ cử chỉ của mình không thể làm được những điều này, càng lo lắng bản thân có làm tăng thêm nỗi đau của đối phương hay không!

Tiểu Tam viết một lá thư kẹp tại trong quyển sách mà Hổ Tử gần đây thường xem, bên trong dùng phiến than mảnh viết mấy câu khích lệ lòng người mà hắn lúc trước suy nghĩ qua! Đừng coi những lời này rất sến, đây là năm đó Tiểu Hạ Mục sau khi bị người ta đánh, a di (cô dì) trong viện thường dùng nó để an ủi hắn a. —— hắn bất quá không biết a di kia đối với tất cả tiểu hài tử trong viện đều nói qua những lời này…

Tiểu Tam mấy lần ấp úng muốn tìm Hổ Tử trò chuyện, bất quá mỗi lần mở màn không đến một phút đồng hồ, Hổ Tử liền dùng cái loại ánh mắt rất kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào hắn! Tại dưới cái loại ánh mắt đó, Tiểu Tam đâu còn dũng khí nói mấy cái câu oai oai đó a ~~ vì vậy tức giận hồ hồ mà nghĩ, tiểu tử này bị người ta khi dễ chỗ nào a?! Cái loại người thô lỗ này chính là nhất thời bị khi dễ, cũng sẽ tại sau khi truyền qua dây thần kinh mà đem sự tình này quẳng đến giữa ngón chân a! Tự mình lo cái gì lắng a ~~~

“… Là như thế đó! Ngươi cũng hiểu được là như thế mà a!” Tiểu Tam có chút hời giận đem mảnh trúc chọc vào trong bùn, bởi vì khí lực có chút quá lớn, mảnh trúc mong mỏng toàn bộ đều ngập trong vũng bùn nhão. Tiểu Tam đành phải lấy tay đào bùn lấy mảnh trúc ra, đào đến phân nửa, lại vẻ mặt uể oải nói: “Ta có phải thực rất kém cỏi hay không… Mọi người trong nhà quan tâm ta như thế, ta thế nhưng ngay việc an ủi nho nhỏ thế này cũng làm không được…”

“Ngươi rất tốt!” Thái thiếu gia xoay qua, nhìn Tiểu Tam nói: “Ta cũng không biết làm những việc đó!”

“Tỷ như ni…” Không biết vì sao, Tiểu Tam đột nhiên muốn nghe một chút mấy chuyện bát quái nho nhỏ liên quan đến cậu thiếu gia này.

“…”

“…”

“… Ngươi đừng có khóc…” Thái thiếu gia và Tiểu Tam nhìn nhau một lát, đột nhiên có chút không được tự nhiên mà nói, sau khi nói xong còn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác đem cái mông hướng về phía Tiểu Tam!

“…”

“…”

Trầm mặc a trầm mặc… …

“Đại thiếu gia! Ta nghĩ trong lòng ta đã được thoải mái rất nhiều…” Trên đời này cư nhiên còn có người nhìn không hiểu biểu tình vô cùng rõ ràng của người khác, còn sai lầm tới mức cho rằng ủ rũ chán nản chính là thương tâm rơi lệ để mà an ủi… Oa nhi này quả nhiên so với ta cường đại hơn…

Cuối cùng, Tiểu Tam phất phất tay, mang đi một rổ rau dại!

Liên Sinh đang khi rửa rau thì hỏi Tiểu Tam: “Tam nhi không phải nói buổi tối sẽ làm món bánh kẹp rau dại sao?!”

“Vâng ạ ~ mùa này thì ăn món đó là ngon nhất a! ~ Con còn định làm canh diện thái(2) ~~”

“Vậy ngươi hái nhiều thương nhĩ tử (3) như thế làm cái gì?!”

“Da??!” Tiểu Tam khẽ đảo qua rỗ rau xanh, quả nhiên, bên trong có năm sáu phần đều là thương nhĩ tử không thể ăn được, hắn thậm chí còn ở bên trong moi ra vài cây lang độc thảo (4) …

Trong lòng vô cùng hối hận: ‘trong đầu ta đã nghĩ gì chứ a ~~ biết rõ đó là một đại thiếu gia đến ngũ cốc cũng không phân biệt nổi, cư nhiên còn để hắn giúp hái rau dại! Còn có! Con dao trúc của ta a! Đó là ta đặc biệt bảo cha tước gọt cho ta để đào rau củ a! Thế nhưng sao lại để tiểu tử kia tiện tay trộm dê a?!! ’

*********

Tiểu Tam năm ấy chín tuổi, Hạ gia kinh hỉ rất nhiều việc! Đương nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy là hỉ sự liên tục, duy độc Tiểu Tam là vừa mừng vừa sợ!

Đầu tiên là sau khi kết thúc vụ xuân Hạ Tứ Lang quyết định trong nhà cần xây phòng ở mới! Nhà cũ không hủy đi, ngay tại bên cạnh đặt nền móng mới xây căn phòng gạch ngói! Việc này khiến toàn gia trên dưới nhất trí reo hò!

Sau đó là Liên Sinh sau mấy ngày nôn mửa dữ dội đột nhiên tuyên bố trong nhà có một tiểu đệ đệ muốn tới nữa! Tiểu Tam nghe xong câu kia ngốc ngốc chạy ra ngoài cửa nhìn a nhìn, thẳng đến khi Liên Sinh ôm bụng cười rộ lên mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì! —— Liên Sinh trong bụng đã hoài thai hài tử thứ tư của nhà bọn họ!

Bên này còn đang vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm bụng của Liên Sinh, bên kia lại xảy ra một chuyện bất khả tư nghị! Thạch Đầu mười bốn tuổi bị mang đi xem mặt, cùng ngày liền dắt về một hài tử gầy gò… Nói đây chính là phu lang của nó…

Trải qua ba phen như thế, trái tim của Tiểu Tam thình thịch thình thịch có chút cảm thấy trách nhiệm quá nặng!

_______________________

(1)Ý nói là: sự vận chuyển của trời đất rất mạnh, người quân tử (nên theo đạo của trời) mà tự cường mãi không nghỉ

(2) Canh diện thái: món canh súp nấu với rau và mì hoặc bột cán lát mỏng

(3)  Thương nhĩ tử

(4) Lang độc thảo