Lâm Khê nhận được điện thoại của Lâm Diệu Kiến, ông nói hiếm khi có dịp cả nhà tụ họp lại một chỗ, muốn cô về nhà ăn cơm. Trong mắt Lâm Chấp, nơi đó đâu phải là nhà của cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà phải giả vờ đóng vai một đứa con gái ngoan, một đứa em gái tốt.
Lâm Khê từ chối:
- Con không muốn về đâu, con ở một mình như vậy rất ổn.
Nhưng Lâm Diệu Kiến lại có thái độ cương quyết trước giờ chưa từng thấy, Lâm Khê nghĩ đi nghĩ lại, chắc đây cũng là cơ hội để cô ta gặp Nhan Tập Ngữ, vì thế miễn cưỡng đồng ý. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, bị chế giễu cười nhạo tệ hơn nữa cô cũng đã chịu qua rồi, có nhiều hơn vài lần cũng chả là bao.
Buổi tối tại nhà họ Lâm.
Nhan Tập Ngữ và Tôn Uẩn ngồi trên sofa vừa nói vừa cười, còn Lâm Diệu Kiến và Lâm Chấp từ đầu đến cuối đều im lặng, không nói tiếng nào.
Tôn Uẩn cầm tay Nhan Tập Ngữ để trên đùi mình vỗ vỗ:
- Tiểu Ngữ, hai đứa kết hôn cũng đã hai năm rồi, khi nào thì cho mẹ bồng cháu đây hả?
Lúc trước khi mẹ chồng nhắc đến những chuyện này Nhan Tập Ngữ đều tránh né, không phải cô không muốn mà là Lâm Chấp muốn có thế giới riêng của hai người, cho nên vẫn luôn kế hoạch hóa.
Có điều thời gian gần đây bọn họ cũng đã xác định là muốn có em bé, cô rất thích trẻ con. Tháng trước đi tham dự tiệc đầy tháng của con trai Từ Ngạn Ninh, cô ôm đứa nhỏ trắng nõn nà, cảm thấy bé con thật đáng yêu, khiến người ta yêu mến không thôi.
Lâm Chấp không vừa mắt Từ Ngạn Ninh, cũng không yên lòng để Nhan Tập Ngữ đi một mình, thế nên anh chịu khó đi với cô. Nhìn Nhan Tập Ngữ ôm đứa con trai của Từ Ngạn Ninh, nét mặt dịu dàng, miệng còn ríu rít nói chuyện với đứa nhỏ. Anh tựa vào tường, thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh đảo mắt bước đến ôm đứa bé thử. Đứa nhỏ vô cùng nhẹ, giống như không có xương, khiến anh sợ không dám có chút lỗ mãng nào.
Nhan Tập Ngữ lo lắng lên tiếng:
- Anh cẩn thận một chút.
- Ôm con của Từ Ngạn Ninh nên em cũng muốn có con sao?
Nhan Tập Ngữ vội vàng phản bác:
- Không phải, Không phải vì anh ấy đâu… Chỉ là… em vẫn luôn muốn có con của hai chúng ta.
- Được.
Nhan Tập Ngữ vốn đang nghĩ mọi cách để thuyết phục Lâm Chấp, ai ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh chịu ư? – Hình như cô vẫn thấy khó tin.
- Em nhẹ nhàng cầu xin anh như vậy, sao anh có thể không đồng ý chứ?!
Lâm Chấp cười khẽ vuốt mái tóc cô, trên gương mặt của Nhan Tập Ngữ đều là sự mãn nguyện, lời nói tiếp theo của anh càng khiến lòng của cô mềm nhũn
- Tập Ngữ, anh đã thay đổi, anh không còn là Lâm Chấp lúc trước vô lý muốn em phải nghe anh toàn bộ mọi chuyện. Em muốn cái gì cứ nói ra, anh sẽ cho em.
Nét mặt Lâm Chấp vô cùng dịu dàng, khó có dịp thấy anh tỏ ra thâm tình đến vậy. tuy nhiên lại khiến Nhan Tập Ngữ bĩu môi, giống như bị uất ức chuyện gì. Anh hôn lên mắt cô, dịu dàng hỏi:
- Bảo bối, em sao vậy?
Nhan Tập Ngữ cũng không để ý anh gọi cô là ‘bảo bối’, nước mắt chợt rơi lã chã trên mặt:
- Bởi vì em muốn nên anh mới miễn cưỡng đồng ý đúng không? Thật ra căn bản là anh không muốn có con đúng không?
Đến lúc này Lâm Chấp mới chợt tỉnh ngộ:
- Đồ ngốc, em muốn gì anh đều đồng ý… còn về con… em không biết là anh rất muốn có một đứa con trai đâu…
- Không ngờ anh cũng trọng nam khinh nữ đó! – Nhan Tập Ngữ cười cười mắng anh.
Lâm Chấp cầm tay cô, hôn lên một cái chụt:
- Anh và con trai sẽ yêu thương em thật nhiều, như vậy không tốt sao?
Nhan Tập Ngữ đỏ mặt bừng bừng, không nói gì thêm.
- Vậy thì… bà xã à, chúng ta bắt đầu liền đi.
***
Nhan Tập Ngữ nhớ lại cảnh tượng trên, gương mặt ửng hồng. Tôn Uẩn là một người tinh mắt, vừa nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của con dâu, liền biết ngay thái độ này khác với thái độ ỡm ờ lúc trước của cô là có hy vọng rồi.
Quả nhiên, Nhan Tập Ngữ cúi đầu, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Mẹ, tụi con cũng đang chuẩn bị có em bé.
- Thật ư? Vậy tốt quá!!
Lâm Diệu Kiến nghe thấy, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng. Ánh mắt Lâm Chấp vừa rời khỏi Nhan Tập Ngữ, sự dịu dàng trong mắt của mất hêt, anh nhìn sang đối diện, thấy Lâm Diệu Kiến không dễ gì tìm được đề tài để nói nhưng cũng không lên tiếng nào.
- Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư đã về.
Ngoại trừ Tôn Uẩn, ba người còn lại trên sofa đều quay đầu nhìn về phía Lâm Khê.
- Chào ba, dì, anh… chị dâu – Lâm Khê chào hỏi mọi người, thời điểm cô ta nhìn Nhan Tập Ngữ, ánh mắt rõ ràng ngừng lại.
Từ lúc con trai và con dâu vào cửa đến giờ, Lâm Diệu Kiến nói câu đầu tiên:
- Lâm Khê đã về rồi, mọi người đã đến đông đủ, dọn cơm đi.
Trên bàn ăn, ngoại trừ sự im lặng ra vẫn là sự im lặng.
Lâm Diệu Kiến cố gắng tìm đề tài để nói:
- Chuyện con sắp xếp công việc cho em con thế nào rồi.
Và tất nhiên đề tài ông tìm không có thích hợp chút nào, Lâm Chấp dừng đũa một chút, tỏ thái độ chhán ghét trả lời:
- Đã sắp xếp cho nó đến bộ phận nhân sự, có gì tổng thành ra sẽ tìm nó.
- Cảm ơn anh.
Lâm Chấp giật giật khóe miệng, không nói nữa, tiếp tục ăn cơm.
Tôn Uẩn hắng giọng một cái, nói với Lâm Khê:
- Anh chị cháu chuẩn bị có em bé, Lâm Khê, cháu cũng đã 26 tuổi rồi, đã có bạn trai chưa? Nếu có thì dẫn về ra mắt cho ba cháu, cẩn thận kẻo nhìn lầm người.
Lâm Khê cũng không phản ứng gì nhìu, hời hợt đáp:
- Dì yên tâm, dù có nhìn lầm người, dù con có chọn lầm người cũng sẽ không chọn người đã có vợ.
Tôn Uẩn bị tức nghẹn, đâm trúng chỗ đau này, nói phát tác cũng không phải mà không phát tác cũng không phải.
Trước kia khi gặp tình huống này, Nhan Tập Ngữ đều ít nhiều nói đỡ cho Lâm Khê, lại an ủi Tôn Uẩn. Nhưng lần này cô cũng không chịu nổi tính cách của Lâm Khê, hừ lạnh một tiếng:
- Cũng không hẳn, đến lúc muốn quay đầu không dễ như vậy đâu.
Ngụ ý là gì tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Không ngờ mới hai năm, Nhan Tập Ngữ cũng đã thẳng tính rất nhiều, trước kia bị Lâm Chấp huống luyện thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bây giờ cũng biết cắn người đấy. Xem ra hai năm qua Lâm Chấp đã phí không ít tâm tư.
Lâm Diệu Kiến có uy nhất nhà lên tiếng hòa giải:
- Người cùng một nhà, nói chuyện đừng có cầm thương cầm đao như thế, ăn cơm mà cũng không yên nữa!
Lập trường của ông thật ra không đứng về bên nào cả. Lời này nói ra là để thể hiện địa vị làm chủ một gia đình của mình mà thôi, chí ít cũng để bình an ăn hết bữa cơm.
Nhưng Lâm Chấp nghe những lời này lại cảm thấy ông đang muốn dạy dỗ Nhan Tập Ngữ, anh không nặng không nhẹ đặt đũa lên bàn:
- Muốn bình yên an cơm thì tốt nhất đừng gọi con và tiểu Ngữ trở về.
Lâm Chấp bực bội:
- Con!!!
Nhan Tập Ngữ len lén níu góc áo Lâm Chấp, ra hiệu chho anh đừng cãi nhau với ba. Lâm Chấp cảm thấy bất đắt dĩ, anh ra mặt như vậy là vì ai chứ?! Bất quá nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, anh cũng thôi.
Lâm Khê cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chấp và Nhan Tập Ngữ, không ngờ Lâm Chấp lại nghe lời Nhan Tập Ngữ như vậy.
***
Lâm Diệu Kiến tìm Lâm Chấp đến phòng sách nói chuyện, Lâm Chấp biết ông muốn nói gì nên không cho Nhan Tập Ngữ đi theo.
Nhan Tập Ngữ mới ra khỏi toilet, đã thấy Lâm Khê dựa vào tường ngay ngưỡng cửa, Nhan Tập Ngữ căn bản không muốn để ý Lâm Khê, cô xoay người đi đến phòng khách.
- Không gặp hai năm, cô thay đổi không ít nhỉ?
Nhan Tập Ngữ dừng chân, quay đầu nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Lâm Khê, cảm thấy châm biếm:
- Cô cũng vậy, thay đổi đến mức tôi cũng chẳng nhận ra cô.
Lâm Khê cố kiềm chế hơi thở, bỉnh thản cãi lại:
- Cô muốn có con với Lâm Chấp? Xem ra quan hệ của hai người không tệ.
- Chúng ta không còn là bạn bè, tôi không nhất thiết phải nói với cô điều này.
Lâm Khê cũng không tức giận. cười ha hả một tiếng, nói tiếp:
- Cha nào con nấy, cô không sợ anh ta cũng sẽ giống như ba mình, chán ghét vợ con ra ngoài tìm hứng thú
mới sao? Huống chi cô cũng đâu thèm quan tâm đến hành tung của anh ta.
Nhan Tập Ngữ cũng không bị lời của cô ta đả kích, cô cong khóe miệng, cười ôn hòa:
- Trước giờ tôi không cần phải lo lắng chuyện này, những đóa hoa cỏ bên ngoài người nào mà không muốn có quan hệ với anh ấy? Tôi rất may mắn, người đàn ông của tôi rất chung thủy – Sau đó cô lại bổ sung – Đúng rồi, trí nhớ của cô chắc vẫn dừng lại ở hai năm trước, nói cho cô biết, tôi bây giờ chỉ biết, anh ấy còn trân quý tôi gấp trăm lần lúc trước.
Nhan Tập Ngữ nói xong, nhẹ nhàng xoay người rời đi, cô che miệng cười trộm, trong lòng reo hò: Ha ha ha! Nhan Tập Ngữ, mày làm rất tốt!!
Lâm Chấp vừa ra khỏi phòng sách, thấy Nhan Tập Ngữ và Lâm Khê một trước một sau đi tới, lòng rung lên một cái. Có điều… nhìn Nhan Tập Ngữ giống như cố nén cười đến khổ sở, còn ngược lại vẻ mặt Lâm Khê trông rất kinh ngạc.
Anh nhìn Lâm Khê một cái, quăng lại một câu:
- Ba kêu cô lên phòng, có việc muốn nói với cô – Sau đó ôm vai Nhan Tập Ngữ nhẹ nhàng nói – Chúng ta về nhà.