Tác giả: Lật Diên

Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comCuối tháng tám ở thành phố H, nắng vẫn còn vô cùng gay gắt.

Thời điểm tan học, mặt trời vẫn chưa khuất bóng, tia nắng chiếu lên người nam sinh đẹp trai khiến lông măng trông như một lớp vảy vàng óng.

Cậu thiếu niên rủ mắt, hơi khép lại cuốn sách trong tay, giọng nói lạnh lẽo như đồ sứ trầm thấp vang lên: “Cậu nói cái gì?”

“Tớ nói ——” Nam sinh tóc đầu đinh trước mặt vừa lắc lư chiếc ghế đang ngồi vừa nói, “Bạc Thái vừa mở cửa hàng trò chơi điện tử mới trên tầng chín, cậu đi không?”

Nam sinh hờ hững nhắm mắt, sau đó lại mở ra, bình đạm nói: “Cậu thấy tôi có giống người thích đi cửa hàng điện tử chơi không?”

“Không giống không giống, nhưng hôm nay không phải là ngày cuối cùng sao, đây là cơ hội để thả lỏng.” Ánh mắt lại đảo quanh lớp học một vòng, “Hơn nữa, các cô ấy đều hy vọng cậu đi.”

Giữa phòng học có bốn năm nữ sinh đang tụm lại, mặc dù đang trò chuyện nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn động tĩnh ở góc bên này, tựa như đang chờ mong điều gì.

Nam sinh ném cuốn sách đang cầm trên tay vào ba lô, nghiêng người về phía trước đứng lên.

Áo đồng phục ngắn tay rộng rãi lay động, mơ hồ lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Phó Dư Hàn khoác ba lô lên vai, không thèm quay đầu lại đi ra ngoài: “Không đi, tôi có việc.”

“Tháng tám chỉ còn lại một ngày cuối cùng, cậu thì có thể có việc gì hả!” Nam sinh ngồi trước mặt vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vừa xong một câu, nam sinh thân cao chân dài đã đi tới cửa sau.

“Tôi có hẹn.”

Cơn gió thổi qua cuốn theo giọng nói lạnh lùng, bóng người khoác áo ngắn tay cũng biến mất ở chỗ rẽ phía sau cửa lớp.

Nhóm nữ sinh nọ đồng loạt lộ ra biểu cảm thất vọng.

“Phó Dư Hàn lại không tham gia hoạt động của lớp……”

“Có hẹn là chuyện gì, cậu ấy có bạn gái sao?”

“Tôn Văn Thụy, không phải cậu đã nói, chỉ cần cậu gọi, cậu ấy nhất định sẽ tới sao?!”

Tôn Văn Thụy “bang” một tiếng, trả ghế dựa về nguyên vị trí ban đầu, đột ngột đứng dậy: “Tính tình Phó ca ai có thể thuyết phục được chứ? Tớ cũng đâu phải là thần tiên? Nhưng cậu ấy chắc chắn không có bạn gái, chuyện này các cậu có thể yên tâm.

Tớ đoán là cậu ấy muốn đi gặp bạn học cũ thôi.”

“Cái gì bạn học cũ? Là nhóm bạn ở trường Nhất Trung sao?”

“Đúng vậy, cậu thấy tính tình Phó ca như thế, người bình thường có thể trở thành bạn bè với cậu ấy được sao?” Tôn Văn Thụy gật gật đầu, giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo, “Ở Nhất Trung có vài người —— thêm tớ nữa, cũng có thể coi là bạn của cậu ấy.”

“Suốt ngày chỉ biết chơi cùng nhóm người ở Nhất Trung mà không chơi cùng chúng ta.” Vài nữ sinh bất mãng lẩm bẩm, “Rõ ràng chúng ta mới là bạn cùng lớp……”

Phó Dư Hàn đi tới ngã tư, liếc mắt nhìn hoàng hôn, sau đó lấy di động ra xem giờ.

16:45

Hình như Nhất Trung năm giờ tan học.

Học kỳ sau là vào cuối cấp, vì để ứng phó phía trên kiểm tra, Tam Trung và Nhất Trung đều tìm cơ sở dạy thêm nhằm bù kiến thức cho khối mười hai, địa điểm học lại gần nhau một cách đáng kinh ngạc.

Thông thường hai trường đều là một ở thành đông một ở thành tây, căn bản không có thời gian gặp mặt, hiếm khi nào có cơ hội tốt như vậy.

Tận dụng lần học bù gần nhau trong kỳ nghỉ hè này, Chử Lỗi hẹn Phó Dư Hàn, Dương Phàm cùng vài người bạn khác đến nhà ăn tối.

Khi còn nhỏ, Phó Dư Hàn và Dương Phàm là hàng xóm, biết nhau rất sớm, sau này cùng học cấp hai, quen biết thêm Chử Lỗi và những người khác.

Nhóm bạn quan hệ khá tốt, trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đều hẹn thi vào Nhất Trung, tiếp tục làm bạn học thêm ba năm nữa.

Kết quả trời xui đất khiến, Phó Dư Hàn tới Tam Trung.

Nhất Trung và Tam Trung đều là trường trọng điểm của tỉnh, cạnh tranh vị trí số một thành phố đã rất nhiều năm, nghe thì có vẻ không tệ, nhưng rốt cuộc đó vẫn là một chặng đường dài.

Cũng chỉ có cơ hội như thế này, Phó Dư Hàn mới có thể gặp bọn họ một lần.

Nói ra thì có chút mất mặt, từ ba ngày trước cậu đã bắt đầu chờ mong cuộc hẹn hôm nay.

Mặt trời dần hạ xuống phía tây, thời gian chầm chậm trôi đến năm giờ chiều.

Bộ đồng phục màu trắng sạch sẽ gọn gàng của nam sinh được hoàng hôn nhuộm thành màu hoàng kim, lúc cậu rũ mắt nhìn đường, gương mặt lạnh nhạt thường ngày lộ ra vài phần ôn nhu.

“Chào Phó ca!”

“Ồ, Phó ca còn chưa về sao?”

“Hôm nay có chuyện tốt gì sao? Có vẻ như tâm trạng Phó ca không tệ nha.”

Phó Dư Hàn ở Tam Trung danh tiếng rất lớn, cậu vừa đứng ở ngã tư, học sinh đi ngang đều quay đầu nhìn lại vài lần.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, cậu đã bị tổng cộng mười hai người chào hỏi.

Một câu “Phó ca”, khiến cậu nghe đến chai tai.

Ban đầu Phó Dư Hàn còn “ừ” một tiếng, lúc sau thì dứt khoát cúi đầu, không thèm nghe cũng không thèm để ý, giả vờ làm một người điếc.

Vì chờ Dương Phàm, cậu mới nguyện ý đứng ở đây cho người ta dòm ngó.

Năm giờ ba phút, di động rốt cuộc cũng rung lên, nhưng tin tức gửi đến lại không có gì tốt.

Dương Phàm: Tan tiết hơi muộn, có thể cậu phải chờ thêm một chút.

Phó Dư Hàn đang muốn trả lời, trên lưng thình lình bị chụp một phát, cậu quay đầu, liền thấy Cát Nhiên đang đứng phía sau.

Cát Nhiên là lớp trưởng của lớp bọn họ, là một nữ sinh tính cách rất tốt, tuy rằng Phó Dư Hàn thường xuyên lạnh nhạt với mọi người, nhưng rốt cuộc vẫn cho lớp trưởng vài phần mặt mũi.

“Có việc gì?” Cậu vừa hỏi, vừa gõ xuống di động một cậu.

Phó Dư Hàn: Không sao, tớ ở ngã tư chờ cậu.

“Ngày mai là chính thức khai giảng rồi, báo tường cần phải đổi mới, có thể nhờ cậu vẽ giúp vài hình được không?” Cát Nhiên nói, “Tớ đã hỏi rồi, thầy Chu nói làm xong lần này, lớp mười hai không cần phải làm tiếp nữa.

Học sinh tham gia làm báo tường có thể tự do hoạt động trong tiết tự học tuần đầu tiên sau ngày khai giảng, phúc lợi này cũng không tệ phải không?”

Đối với người khác có lẽ là không tệ, nhưng đối với Phó Dư Hàn thì không.

Đôi chân mày hờ hững rũ xuống, cậu bình tĩnh nói: “Không cho tự do hoạt động thì tôi cũng có thể không cần ngoan ngoãn ngồi yên.”

“……”

Cát Nhiên bị cậu làm cho nghẹn họng.

Nhưng làm bạn học đã hai năm, cô biết làm thế nào để đối phó với Phó Dư Hàn.

Cát Nhiên chắp hai tay trước ngực, tựa như đang bái phật mà vái ba lần: “Một lần cuối cùng thôi, sẽ không có lần sau, ngài đại nhân đại lượng cho tớ một chút mặt mũi được không? Không có cậu tham gia, chúng ta sẽ thua lớp hai trong đợt bình chọn báo tường lớp đó!”

Lớp hai chính là bãi mìn [*] của lớp sáu bọn họ.

[*]

Quả nhiên Phó Dư Hàn liền thả lỏng nói: “…… Vẽ cái gì?”

Cát Nhiên cười cong mắt.

Báo tường của lớp mười hai, nội dung đơn giản là về những vấn đề cuối cấp, vậy nên dĩ nhiên, những nội dung được vẽ cũng liên quan đến vấn đề này.

Cát Nhiên đã sớm có ý tưởng, trình bài đại khái vài câu với cậu, nói rằng sáng mai sẽ đưa cho Phó Dư Hàn một ít hình mẫu tham khảo.

“Được.” Phó Dư Hàn rốt cuộc nhận lời.

Cậu nói xong, lại lấy di động ra nhìn thoáng qua.

Dương Phàm: Tớ nghe Văn Dục nói, Bạc Thái vừa mở một cửa hàng trò chơi điện tử mới trên lầu? Hay là chúng ta đổi lại, qua bên kia chơi đi?

Phó Dư Hàn nhíu nhíu mi.

Sắc mặt cậu lạnh lùng, mày chau lại tựa như bị ai đó nợ ba trăm vạn.

Cát Nhiên bỗng có chút ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu miễn cưỡng lắm không?”

Phó Dư Hàn thả lỏng chân mày, biểu cảm có chút ngẩn ra.

“Không phải.” Cậu nói, “Tôi đang chờ người.”

“Tớ nói mà, thảo nào tan học lâu như vậy mà cậu còn chưa đi.” Cát Nhiên bừng tỉnh, “Tớ còn tưởng cậu sẽ cùng bọn Tôn Văn Thụy đi cửa hàng điện tử chơi.”

“Cậu không đi sao.” Phó Dư Hàn hỏi, “Tôi thấy bọn Từ Thiến Di đều nói muốn đi.”

“Tớ cũng đi nha, nếu không phải vì bận tìm cậu, tớ đã sớm đi rồi.

Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ hè cuối cùng.” Cát Nhiên hướng cậu chớp chớp mắt, “Phải có cảm giác nghi thức chứ.”

Cảm giác nghi thức.

Cảm giác nghi thức của cậu, vốn là cùng bọn Dương Phàm đến nhà Chử Lỗi ăn tối, sau đó cùng nhau chơi trò chơi, làm bài tập ——

Nhưng là Văn Dục nói……

Lại là “Văn Dục nói.”

Từ sau khi lên cấp ba, yêu cầu của Phó Dư Hàn đối với sinh hoạt của mình liền hạ thấp đi, đạt đến trình độ “Ngày nào đó Dương Phàm không đề cập tới Văn Dục, đó chính là một ngày tốt lành.”

Văn Dục, chính là người anh em mới của Dương Phàm sau khi lên cấp ba.

Trong miệng Dương Phàm, đó là một “Nam thần hoàn mỹ” hoàn toàn không có khuyết điểm, “học giỏi, đẹp trai, dáng người tốt, tính tình rất được.”

Nhưng một người làm sao có thể không có khuyết điểm chứ?

Phó Dư Hàn đối với chuyện này khịt mũi xem thường —— cậu đã gặp qua Văn Dục, những cái khác không biết, nhưng ít nhất Phó Dư Hàn thấy được, tính tình người này cực kỳ xấu xa.

Tỷ như vào lúc này, bạn học Văn Dục sẽ gửi cho cậu một tin nhắn, giọng điệu bình thường, nhưng giữa những câu chữ lại như đang khoe khoang.

Văn Dục: Xin lỗi, đã bắt cóc Dương Phàm của cậu.

Thẳng nam Dương Phàm không hề hay biết, hai người anh em thân thiết nhất của y —— Phó Dư Hàn và Văn Dục —— đều là cong, hơn nữa, còn là tình địch ghét nhau như chó với mèo.

Mà mũi tên trung tâm vừa đúng lúc lại là y.

Tin nhắn này của Văn Dục, tương đương với việc đem mặt Phó Dư Hàn dẫm xuống dưới chân.

Hơn nữa hắn còn dẫm liền hai phát.

Văn Dục: A, đúng rồi, nếu cậu đã hẹn với bọn họ rồi, vậy có muốn cùng đi không?

Cát Nhiên vẫy vẫy tay rời đi rồi.

Phó Dư Hàn hít một hơi thật sâu, bàn tay khớp xương rõ ràng trên màn hình gõ chữ như bay, kiềm lại một bụng lửa giận mở khung trò chuyện trả lời Dương Phàm.

Phó Dư Hàn: Tớ không đi.

Cậu và Văn Dục đi đi, tớ tới nhà Chử Lỗi.

Sau đó cậu khoá màn hình muốn chạy lấy người.

Nhưng mà lúc này, Dương Phàm lại trả lời thật nhanh.

Dương Phàm: Chử Lỗi cũng đi cùng bọn tớ, một lát nữa sẽ cùng ra ngoài ăn cơm chiều, đỡ cho mẹ cậu ấy phải bận rộn vì một đám người chúng ta.

Phó Dư Hàn: Tớ về nhà.

Dương Phàm: Đừng mà, đi đi ~ Không có cậu thì chán lắm ~~

Dương Phàm: Nhớ cậu nha ~

“……”

Phó Dư Hàn nhắm mắt, thở dài một hơi.

Cậu và Dương Phàm từ nhỏ lớn lên bên nhau, cậu thậm chí có thể hình dung được cử chỉ và giọng điệu của đối phương khi nói ra những lời này.

Lời từ chối đã lướt qua đầu ngón tay hai lần, cuối cùng cậu chỉ có thể đánh ra một chữ “Được.”

Dương Phàm: Vậy cậu ở ngã tư chờ một chút, bọn tớ lập tức tới ngay.

Tan học rồi.

Phó Dư Hàn không trả lời, miễn cưỡng cất điện thoại vào túi áo.

Giao lộ này nằm giữa hai cơ sở học bù, là con đường muốn đến Bạc Thái nhất định phải đi qua.

Phó Dư Hàn đứng dưới tán cây đợi không bao lâu liền thấy một nhóm năm sáu học sinh mặc đồng phục ào ào đi tới.

Dẫn đầu là hai nam sinh thân cao chân dài, đẹp trai đến mức chói mắt.

Một người trong đó đang dắt xe đạp, người còn lại đứng bên phải y, vừa đi tới vừa nói cười rôm rả.

Người đẩy xe đạp kia chính là Dương Phàm, bên cạnh y tự nhiên chính là Văn Dục, ngay cả bọn Chử Lỗi cũng bị đẩy ra phía sau.

Phó Dư Hàn hạ mi mắt, đầu lưỡi chạm vào thịt mềm bên trong khoang miệng, cảm xúc khó chịu không ngừng cuộn trào trong lòng.

Cậu nghi ngờ Văn Dục đang cố ý.

Mỗi khi nhóm người bọn họ tụ tập cùng nhau, Văn Dục lần nào cũng xuất hiện ngay sau Phó Dư Hàn, sau đó không chút để ý đi đến bên cạnh Dương Phàm.

Có khi là trùng hợp đổi chỗ ngồi, khi thì có bài tập muốn thảo luận, có lúc chỉ đơn giản trò chuyện hai câu.

Sau đó liền không thèm rời đi.

Nếu Phó Dư Hàn lên tiếng phản đối, đôi mắt kia liền sẽ bỡn cợt nhìn qua, khóe miệng như có như không cười cười, nhẹ giọng hỏi: Tôi và Dương Phàm không thể ngồi cùng nhau sao?”

Phó Dư Hàn liền không còn lý do phản bác.

Cậu giận nhưng lại không thể để cho Dương Phàm phát hiện ra điều gì bất thường, tâm tình nghẹn đến hỏng mất, thời gian lâu dần, chỉ cần có Văn Dục ở đó, cậu tình nguyện không muốn xuất hiện.

Nhưng không may là Tam Trung và Nhất Trung cách nhau quá xa, quanh năm suốt tháng chẳng có bao nhiêu cơ hội nhìn thấy được Dương Phàm, thậm chí mỗi lần gặp nhau, cậu đều thấy được trên người đối phương có sự thay đổi.

Muốn Phó Dư Hàn từ bỏ cơ hội gặp Dương Phàm, cậu sẽ càng không vui.

“A, Hàn ca!”

Đoàn người đi tới gần, Chử Lỗi trông thấy cậu liền giơ tay vẫy vẫy.

Động tác này thoạt nhìn quá ngốc, Phó Dư Hàn tuyệt đối không muốn phối hợp, cậu đút hai tay vào túi quần, yên tĩnh đi tới đám người.

“Tiểu Hàn!” Đại khái là vừa rồi Dương Phàm nghe được chuyện gì buồn cười, khóe mắt đuôi mày vẫn còn mang theo ý cười chưa tan, “Chết tiệt, tóc cậu dài nhanh thật đấy! Không phải chúng ta vừa cùng nhau cắt sao?”

Văn Dục nghiêng đầu nhìn sang.

Phó Dư Hàn theo bản năng đứng thẳng lại, ánh mắt dừng trên mặt Dương Phàm: “Ừm, tháng trước vừa cắt.”

Dương Phàm thật tự nhiên vươn tay, vuốt vuốt lọn tóc trên trán cậu.

Đuôi tóc chấm lên lông mi, Phó Dư Hàn không nhịn được hơi híp mắt: “Thế nào?”

“Mới chỉ một tháng, tóc cậu đã dài quá rồi ——” Dương Phàm khua tay, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, “Có lẽ hơn một centimet đấy?!”

“Một tháng còn chưa đủ sao.” Lúc này Văn Dục cũng lắc lắc đầu mình, túm lấy tay Dương Phàm từ trên trán Phó Dư Hàn xuống, để y sờ lên tóc mình, “Tháng trước tớ cũng vừa mới cắt.”

Phó Dư Hàn: “……”

Trước mặt cậu là bàn tay thon dài hữu lực của Văn Dục đang nắm lấy cổ tay hơi gầy của Dương Phàm, hình ảnh này có phần quá chói mắt.

Dương Phàm đối với chuyện này lại không hề hay biết, còn bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ sờ sờ tóc đối phương.

Ánh mắt Văn Dục không dấu vết liếc Phó Dư Hàn một cái, lại nhanh như chớp thu hồi.

“Vậy chẳng phải so với hai cậu, tớ đây chính là hình mẫu của những thanh niên hói đầu hiện nay sao.

Thậm chí tớ còn hoài nghi tóc mình có còn dài ra được nữa hay không.” Dương Phàm làm mặt khóc nói.

Ba người đi theo phía sau bọn họ cũng đều là người trẻ tuổi giỏi giang, nhanh chóng bắt được trào lưu với chữ “Hói” này, nghe xong liền sờ sờ đầu mình, trong lòng nổi lên xúc động mà hướng về phía y đứng chung một đội.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phó Dư Hàn, Văn Dục nhẹ nhàng cười một chút, buông Dương Phàm ra, trở tay sờ sờ lên trán y: “Vậy cậu ăn nhiều quả óc chó một chút.”

“Ăn quả óc chó có thể dài tóc sao?” Bốn tên hói đầu đồng loạt chất vấn.

“Còn hơn là không ăn chút nào.” Văn Dục nói.

“Cậu đừng nghe hắn nói bừa, nếu quả óc chó có tác dụng, vì sao hoàng tử William vẫn hói đấy thôi?” Phó Dư Hàn không nhìn được nữa, một phen đè lại đầu xe Dương Phàm, đem người dắt đi.

“Cậu căn bản không phải hói, tóc cậu mọc chậm không đồng nghĩa với việc hói đầu…… Đừng suy nghĩ nhiều quá, đi thôi.”

“Đi đâu?” Dương Phàm ngơ ngác bước theo cậu đi về phía trước.

“Không phải cậu muốn đi cửa hàng điện tử chơi sao.”

“Cậu chuẩn bị đến đó hả?”

“Nếu không?” Phó Dư Hàn quay đầu lại, “Cậu định vác theo chiếc xe đạp này lên xe buýt ngồi sao?”

Lúc này, Văn Dục đột nhiên tiến lên, chân dài vừa nhấc liền ngồi xuống trên ghế sau xe đạp của Dương Phàm.

Ánh mắt đùa cợt của hắn lướt qua gương mặt Phó Dư Hàn, tựa như lơ đãng hạ thấp cổ áo, lười biếng cười cười: “Cậu ngốc sao? Chúng ta có xe đương nhiên là lái xe đi rồi.”.