Sự việc xảy ra vào đúng 10 giờ tối, Tần Chiêu Dương nhận được cuộc gọi cuối cùng của Tô Hiểu Thần thì bị mất liên lạc với cô.

Chỉ trong vòng một đêm, thành phố K giống như bị cách ly với thế giới bên ngoài, tín hiệu cắt đứt, các thông lộ bế tắc hoàn toàn.

Tần Chiêu Dương ra khỏi công ty lúc 10 giờ 30 phút, anh ngay lập tức trở về đế tước thế gia, việc làm đầu tiên là liên hệ với Tô Thần Triệt trong quân ngũ đang xuất phát đến thành phố K.

Ba giờ sáng, anh quyết đoán bỏ lại chuyện ở công ty lên đường tới đó. Vì giao thông không thuận tiện, anh chỉ có thể đáp máy bay đến thành phố L rồi lại đi xe tới thành phố K bằng trục đường chính.

Suốt một đêm Tần Chiêu Dương không chợp mắt nổi, anh vừa nhắm mắt đã thấy trước mắt mình chính là cô, vô số dáng vẻ, toàn bộ đều là hình bóng của cô.

Luôn cảm thấy hình như cô đang ở cách đó không xa, nhưng khi đưa tay ra kéo, bàn tay anh lại xuyên thấu qua cơ thể của cô chộp vào khoảng không, anh cũng không dám nhắm mắt, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời nặng nề hệt như sắp sửa đổ sập xuống trong chốc lát, Tô Hiểu Thần trong mắt anh vẫn duyên dáng cười tươi như cũ, làn mi đẹp như tranh vẽ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Tần Chiêu Dương chợt xẹt qua một đống ý nghĩ đáng sợ, cuối cùng tất cả đều dập tắt trong đầu.

May mà lúc này rốt cuộc cũng có tin tức của cô.

Tần Chiêu Dương gần như là lập tức đẩy cửa xe bước ra ngoài, dư chấn vẫn không ngừng lại, bốn phía đầy những phòng ốc sụp đổ đang run lẩy bẩy giữa cơn rung chuyển, thỉnh thoảng rơi rớt mấy khối gạch ngói vụn làm phát ra tiếng đổ rào rào.

Người trợ lý vẫn theo sát đằng sau đi lên thấy vậy, vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực, "Tần tổng, bây giờ anh không thể vào được."

"Cô ấy ở bên trong." Anh hất văng cánh tay cậu ra ra, sải bước đi về trước, dưới chân còn có những mảnh đá nhỏ vụn, không khí giống như bị chảy nước, ướt dầm dề một tầng mặt đất.

"Tần tổng."

Bước chân của Tần Chiêu Dương bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn cậu ta, "Đem đồ đạc cứu trợ đi phân phát hết đi, cố gắng hết sức dọn đường để máy móc có thể tiến vào chỗ này. Không chỉ vì Hiểu Thần, mà còn vì những người đang phải gánh chịu trận thiên tai nữa."

Trợ lý sửng sốt, chỉ thấy hốc mắt cậu ta đỏ bừng.

Tần Chiêu Dương nhanh chóng tiến vào thành phố K, nhưng mãi cho đến khi anh thật sự vào đó mới phát hiện thành phố K gặp phải tai họa còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.

Tin tức về Tô Hiểu Thần cũng không nhiều, chỉ có tên khách sạn nơi cô ở lại gần đây nhất và địa điểm cụ thể, nhưng hiện giờ nhà cửa sụp đổ, dư chấn còn chưa ngừng lại, tìm được chỗ ấy cũng cực kì khó khăn.

Không lâu sau viên trợ lý cũng cùng theo vào, sau lưng còn theo 7-8 nhân viên bảo vệ mặc tây trang màu đen, những người này đều đi theo anh từ lúc đặt chân đến đây.

Sau khi tiến vào thành phố K thì tín hiệu đã bị cắt đứt, tất cả thiết bị điện tử hiện giờ đều trở thành vật trang trí không có tác dụng.

Dư chấn càng ngày càng mãnh liệt, không ít nhà cửa đang lung lay chực ụp xuống lại một lần nữa đổ sập, anh đi giữa đống đổ nát thê thương, trong lòng đau đến như có người véo mạnh một cái...

Lá gan của Tô Hiểu Thần xưa nay rất nhỏ; không có anh bên cạnh, có phải cô sẽ rất sợ hãi không? Lâu như thế không có thức ăn nước uống, cô có đói bụng không, có phải đang bị đất đá đè lên đau đớn đến phát khóc trong góc nào đó không?

Anh càng nghĩ càng khó chịu, trong lồng ngực như bị chèn vào một tảng đá nặng nề, đáy mắt tràn ngập âu lo và sợ hãi.

Mưa phùn cứ triền miên không dứt, anh tìm suốt mấy giờ mới trùng hợp gặp lại Tô Thần Triệt, Tô Thần Triệt đang tổ chức cứu viện trường học bị sụp đổ, các loại máy móc cỡ lớn không thể tiến vào, bọn họ chỉ có thể mượn sức dụng cụ và đôi tay.

Lúc anh ta thấy Tần Chiêu Dương cũng không có thời gian nói nhiều, chỉ vội vàng nhìn anh một cái, "Tôi cũng chỉ biết làm vậy, xin lỗi, tôi có công vụ trong người, không cách nào đi tìm Hiểu Thần được..." Nói đến đây, chính anh ta cũng nghẹn ngào đến đỏ vành mắt.

Đây là một ký túc của trường trung học, lúc địa chấn xảy ra trường học vừa mới tắt đèn, nghĩ cũng biết thời khắc ấy đã xảy ra bao nhiêu thảm trạng.

Anh vừa định xoay người rời khỏi đó, nhưng khi nhìn thấy những người nhà nạn nhân đang quỳ bệt dưới đất khóc thảm thiết cùng với tòa lầu kí túc xá đã biến thành phế tích trước mắt lại không thể nào bước nổi.

Đôi tay hết nắm chặt rồi lại buông, buông rồi nắm chặt, cuối cùng anh vẫn cất giọng nói khó nhọc, khàn khàn nói: "Phái hai người tiếp tục đi tìm, những người còn lại cùng tôi ở lại trợ giúp..."

Động tác của Tô Thần Triệt thoáng ngừng lại, nhíu nhíu mày, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Trong đầu Tần Chiêu Dương thật ra chỉ có một câu nói, "Cô ấy vẫn cứ nghĩ là mình đã có thai cho tới lúc đến bệnh viện kiểm tra, khi biết là không phải... rất thất vọng."

Cùng giọng nói trong trẻo gọi tên anh "Tần Chiêu Dương".

Tần Chiêu Dương đã từng không thể đồng cảm nhưng hôm nay lại hình như hiểu được phần nào, anh luôn đặt cô ở vị trí thông minh hiểu chuyện, cảm thấy cô không khóc không quấy lý trí bình tĩnh đều là điều hiển nhiên, lại quên rằng một Tô Hiểu Thần như vậy là vì chính mình.

Anh nhớ đến cú điện thoại cuối cùng cô gọi cho anh, tiếng khóc đầy sợ hãi, tắc nghẹn như bị bóng đè.

Anh thật sự quá ích kỷ, đêm hôm trước anh còn nổi giận với cô, hiểu lầm cô... Sao anh có thể ngu ngốc như vậy chứ!

******

Lần thứ hai Tô Hiểu Thần tỉnh lại là bị tiếng khóc trẻ con quấy nhiễu, đầu cô đau như muốn nứt ra, nhất thời cũng nhận ra bản thân mình đang ở chỗ nào, bên tai ngoại trừ tiếng nước chảy trong vắt chỉ có tiếng khóc phiền toái này.

Cô nhíu nhíu mày, vừa nâng cánh tay lên một chút đã thấy đau nhức như bị kéo rời ra.

Cô bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần, thật cẩn thận giật giật thân thể, chân dường như bị cái gì đó đè lại, thời gian kéo dài làm chân trái đã không còn tri giác.

Chân phải ngoại trừ cảm giác hơi đau đớn ra thì vẫn nguyên vẹn.

Cô lại giật giật tay, ngón tay cử động thật nhẹ nhàng, thấy vẫn còn hoạt động được cũng không thiếu mất cái gì, Tô Hiểu Thần mới thở phào một hơi, sực nhớ trong lòng mình còn ôm một đứa bé gái.

Hình như người đang khóc chính là cô bé ấy...

"Này." giọng nói khàn khàn thô rát làm cô không được tự nhiên nhẹ nhàng ho một tiếng, cô bé nghe thấy tiếng cô thì bình tĩnh lại một chút, nức nở khe khẽ.

"Em đang sợ hãi đúng không?"

Con bé dường như khẽ gật gật đầu, nơi này chắc hẳn đã bị sụp xuống dưới, không có một tia sáng nào làm cô căn bản chẳng thấy gì hết, ngay cả cảm giác cũng trở nên trì độn hơn.

"Em có thể nói chuyện với chị không? Chị không thể nhìn thấy em gật đầu hay lắc đầu."

"Vâng ạ." Bé gái nhỏ nhẹ trả lời cô, "Đã xảy ra chuyện gì hả chị?"

"Địa chấn đấy." Cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ của lưng nó, Hiện giờ vì không biết chính mình đang lâm vào hoàn cảnh nào, cô cũng không dám dễ dàng vọng động, chỉ sợ một khi khu vực tam giác cứu mạng này bị sụp đổ, chốn dung thân cuối cùng cũng sẽ bị hủy hoại trong giây lát.

Cô cẩn thận xoa xoa đầu đứa bé, "Chị biết em rất sợ hãi, nhưng chị vẫn phải nói cho em biết, tình huống của chúng ta không lạc quan lắm, bây giờ chị phải ôm em mà chân chị lại đang bị kẹt, em nhất định không được lộn xộn. Nếu không một khi tảng đá bên trên đổ xuống chúng ta sẽ thật sự không được cứu nữa."

Cô bé dường như bị những lời nói của cô dọa sợ, lại bắt đầu thút tha thút thít khóc.

Cô chờ giây lát, nhẹ nhàng trấn an nói: "Nhưng đừng quá sợ hãi, chúng ta cứ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này sẽ có người tới cứu ngay thôi."

"Vậy mẹ em đâu rồi ạ?"

"Mẹ của em..." Tô Hiểu Thần cau mày suy nghĩ rồi im lặng không trả lời.

"Em không hỏi nữa." Đôi tay lành lạnh của con bé khẽ bưng lấy mặt cô nhẹ nhàng xoa xoa, "Em nhìn thấy mẹ bị một tảng đá rơi xuống nện lên người."

Tô Hiểu Thần nhất thời cảm thấy lòng xót xa, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ cũng không biết đã bao lâu rồi, thế nhưng những việc mà mắt thấy tai nghe trong từng ấy khoảnh khắc thật sự là khảo nghiệm quá mức chịu đựng tâm lí của cô, cô ôm con bé thật chặt, hốc mắt nóng đến phát đau, ngay cả tiếng khóc cũng đầy áp lực dồn nén.

Bàn tay nhỏ bé kia liền vỗ từng cái lên vai cô, "Mẹ em sẽ không sao đâu."

"Sẽ không sao." Cô mạnh mẽ gật đầu một cái, không rõ đang an ủi cô bé hay đang an ủi chính mình, "Em có mệt không? Có muốn ngồi lên đùi chị không?"

"Bên cạnh em có một cái bậc nhỏ, giờ em đang ngồi dưới đất, chân của chị bị đè lại rồi, em sờ được hòn đá." Giọng nói trong vắt của con bé vang lên, âm thanh còn mang theo chút non nớt.

Trong bóng tối đen đặc đến mức đưa tay không nhìn thấy ngón, giọng nói trong trẻo dễ nghe của đứa bé làm cô trong phút chốc cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Nếu như một mình cô bị nhốt ở đây, e rằng nỗi sợ hãi và cô đơn cũng có thể hành hạ cô tới phát điên rồi.

Cô không biết tình huống trên mặt đất, cũng không biết mức độ bị phá hủy của thành phố K, nếu như tình hình quá nghiêm trọng... Nếu như đội cứu viện không đến kịp, kết cục chờ đợi hai người sẽ không hề tốt đẹp.

Nhưng nghĩ đến Tần Chiêu Dương, cô lại âm thầm trấn định tinh thần, ngay cả một kiếp nạn kia cô cũng tránh được, chắc chắn sẽ chịu đựng được đến khi có người cứu hộ. Tần Chiêu Dương sẽ không bỏ rơi cô.

Nghĩ như thế, trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chờ tầm mắt thích ứng với bóng tối, Tô Hiểu Thần mới một lần nữa quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh của bản thân, kết cấu nơi này khá chặt chẽ, ít nhất là lúc dư chấn phát sinh tuy rằng cũng bị rung động nhưng cũng không xảy ra hiện tượng sập xuống lần nữa.

Địa điểm cô lựa chọn quả thật rất tốt; vừa vặn tạo thành một khu tam giác cứu mạng cực kì an toàn, hơn nữa lần theo hơi thở còn có thể nhận ra những tia sáng mơ hồ, thậm chí...

Cô ngưng thần nhẹ nhàng nghe ngóng, "Chỗ này có nước đúng không?"

"Có ạ, ở ngay ở cạnh chỗ em, em duỗi tay là sờ được." Trong lúc nói chuyện, cô bé thấm ướt tay rồi sờ trên tay của cô, "Chị xem này."

Tô Hiểu Thần lập tức cười rộ lên, "Em tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Em tên là Chu Lâm Lâm, năm nay 7 tuổi, mẹ em là giáo viên ngữ văn, ba em là bác sĩ." Lúc cô bé nhắc tới cha mẹ, trong giọng nói không che giấu được sự sùng bái và kiêu ngạo.

"Chị là Tô Hiểu Thần." Cô dùng đầu cọ cọ mặt của nó, "Rất hân hạnh được biết em, cô bé ạ."

Mặc dù gặp nhau bằng phương thức này, trong loại cảnh ngộ này, Tô Hiểu Thần vẫn cảm thấy thật may mắn khi đó đã quên hết tất cả vươn tay kéo con bé một cái, đây là một sinh mệnh rất tươi mới rất nhiệt huyết.

Im lặng một lúc lâu; Chu Lâm Lâm lại hỏi cô, "Chị ơi, khi nào chú cảnh sát mới đến cứu chúng ta và mẹ em?"

"Rất nhanh thôi, rất nhanh..."

Cô rũ mắt xuống, tâm tư lại mờ mịt không rõ ràng.

Thân ở trong bóng tối, thứ làm suy sụp ý chí sống sót không phải là dư chấn vẫn không ngừng nghỉ, mà là sự chờ đợi vô vọng chẳng có mục đích.

Cô không biết tiếp theo mình phải đối mặt với điều gì, giống như lại quay trở về năm đó, mưa bụi đầy trời, anh bung dù đứng trước mặt cô hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trong suốt, cũng có mang theo chút quyến luyến không nỡ.

Thế nhưng anh vẫn cứ rời khỏi cô, khiến thế giới của Tô Hiểu Thần thoáng cái đã trở nên vô cùng vắng vẻ, giống như hiện tại không có chỗ dựa cũng không có trọng tâm.

Cô giơ tay sờ đến chiếc nhẫn đính hôn, cảm giác hơi kim loại lành lạnh nhưng trái tim cô bỗng chốc ấm áp trở lại.

Sựtin tưởng của cô đối với anh cũng giống như cô tin tưởng chính bản thân mình;cô biết anh sẽ đến, nhất định sẽ đến