“Ê ê, tụi nó tới kìa!” Thấy 3 đứa tụi nó chạy lại, một cậu nhóc đứng chờ ở đầu ngõ liền nhảy dựng lên – “Tụi mày làm gì mà giờ này mới đến, làm bọn tao chờ cả buổi.”

“Còn không phải do thằng Lục Tu, tụi tao kêu nó một chập nó mới chịu tỉnh, dậy rồi mà đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, mặc quần áo lại rề rà chậm chạp, tao với Quân Sư cũng sốt ruột đây nè.” Thằng nhỏ trắng tròn béo ú đốp lại.

Cậu nhóc Lục Tu rất phối hợp mà ngáp một cái thật to – “Nhà mới tới ở phía đông làm sao?”

Nói đến nhiệm vụ chính hôm nay một đám nhóc liền trở nên ầm ĩ, ồn ồn ào ào nghị luận mở – “Mới dọn nhà tới hôm kia!”

“Quân Sư nói ba nó là kỹ sư, mẹ nó là giáo viên trung học.”

“Nhà nó đối diện nhà tao, thằng nhóc đó tao thấy rồi; tuổi nó cũng xấp xỉ tụi mình, đeo mắt kính, nhìn thấy tao mà coi như không thấy, cực kì đáng ghét!” Một cậu nhỏ miệng mồm có vẻ liến thoắng nhanh chóng trả lời.

“Trong nhà nó có gì hay?”

“Không biết nữa, lúc bọn họ dọn tới có mang theo mấy món đồ kỳ quái lắm, còn lại thì toàn là sách.”

“Bộ nhà nó không có người lớn hả?” Lục Tu không nhịn được nói, dường như cậu ghét phơi nắng nóng, nên nhích người di chuyển dần về phía chân tường.

“Không, hồi sáng tao có thấy, ba nó đi ra ngoài trước, sau đó mẹ nó cũng đi luôn.”

“Nghe nói nó học chung trường với tụi mình.”

“Được rồi.” Lục Tu đứng lên, thiệt chẳng hiểu tụi nó nghĩ cái gì mà có thể ngầm thừa nhận thằng nhóc vừa gầy vừa đen đúa này làm thủ lĩnh nữa. “Đi xem chẳng phải sẽ biết sao? Xú Tử, dẫn đường!”

Một lát sau đó, đám con nít quỷ đã xuất hiện trước cửa căn nhà nhìn sơ qua có vẻ khá bình thường. Ngó cánh cửa phổ thông trước sân, Lục Tu vặn óc suy nghĩ tìm cách làm sao để mà đi vào, nên leo tường hay là đập cửa đây.

Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, cho rằng hình tượng ‘trước lễ phép sau du côn’ hợp với bản thân mình hơn, cậu liền ra hiệu kêu Xú Tử đi sang đập cửa, Xú Tử ưa nói nhiều lại thích khoe khoang liếc qua chỗ thằng nhóc Bàn Tử – cái thằng lúc nào cũng khoái cãi nhau với nó, kiêu ngạo vênh mặt ưỡn ngực đi qua đập cửa – “Mở cửa, mở cửa nhanh!”

“Ai ở ngoài đó?” Chốc lát sau, trong sân mới vang lên thanh âm yếu ớt đầy bực mình vì bị làm phiền, rồi cửa được mở ra.

Một cậu bé da dẻ trắng nõn bận áo sơ mi cũng là màu trắng, mắt đeo kính gọng đen ló đầu ra khỏi cửa, trong tay còn cầm theo một quyển sách. Khí chất trên người nó khác hẳn với đám nhóc Lục Tu, làm cả đám sững người đứng đực ra đó, không ngờ bên ngoài lại nhiều người thế này – cậu bé cũng thoáng giật mình.

“Mày tên gì?” Lục Tu ngẩng đầu hỏi.

Cậu bé cau mày – “Còn cậu tên gì?”

“Tao là Lục Tu.”

“Văn Thiên, các cậu có chuyện gì?”

“Nghe nói sau khi khai giảng mày sẽ học chung trường với tụi tao, nên tụi tao tới tìm mày để chơi.” Lục Tu lập tức tìm một cái cớ hợp tình hợp lý nhất để biện minh cho cái hành động của tụi nó.

Văn Thiên lại cau mày “Thật xin lỗi, tớ không rảnh để chơi, tớ muốn đọc sách.”

Hiển nhiên câu trả lời của cậu đã vượt khỏi dự đoán của tụi nó, đội ngũ im lặng tới một phút – “Sao mày cứng đầu vậy hả!” Lục Tu bất thình lình lủi tới trước mặt cậu, nhằm vào tay Văn Thiên mà đánh, sách trong tay theo tiếng đánh mà bay thẳng ra ngoài.

Đám nhóc thấy Lục Tu đắc thủ, từng đứa chen chân nhau đi lên, tay cứ nhè vào đầu Văn Thiên mà đánh, bỏ lơ phía sau của cậu.

“Đủ rồi, đi thôi, chẳng có gì hay ho hết.” Nghe tiếng kêu của Lục Tu, đám nhóc liền chen lấn đi theo nó như một bầy ong mật.

Cậu bé ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu nhìn theo hướng tụi nó bỏ đi,yên lặng đứng dậynhặt quyển sách rơi trên mặt đất, vào nhà rồi trở tay đóng cửa lại, cởi quần áo dính bẩn ra ngâm trong chậu nước, sau đó lại gần bồn rửa mặt.

Giữa trưa mẹ trở về, hỏi đống quần áo đang ngâm trong chậu, cậu liền đáp – “Con không cẩn thận nên bị ngã.” Cũng may, bà luôn tin tưởng vào con trai mình.

Ngày này hôm nay, Văn Thiên cậu sẽ nhớ kỹ một người tên Lục Tu.

Những hôm sau đó trong kì nghỉ hè, Lục Tu nếu rỗi việc đều sẽ xuất hiện quanh nhà Văn Thiên, nhưng Văn Thiên lại ít khi ra ngoài, nếu có ra thì đều là đi cùng bà chủ nhà, thỉnh thoảng mẹ Văn Thiên còn nắm lấy tay con mình dắt đi. Mỗi lần nó thấy đều bĩu môi nói thầm, là con trai chớ có phải con gái đâu mà.

Lần nào Văn Thiên gặp nó, cậu đều dùng cái vẻ mặt làm như không thấy khiến Lục Tu hết sức bực bội, kết quả của sự bực tức ấy hả, chính là nó càng thêm chuyên tâm ngồi lì trước cửa nhà Văn Thiên.

Mấy đứa bạn của Lục Tu cuối cùng cũng phát giác được tính nghiêm trọng của việc này, Lục Tu kia ngồi theo dõi nhà Văn Thiên, tụi nó ngồi theo dõi Lục Tu. Quân Sư nhập học trước nên có kiến thức rộng rãi hơn hẳn, nó thâm ý sâu sắc nói – “Chuyện này coi bộ gay rồi đây.”

Đám loắt choắt đi theo cũng cật lực gật đầu, nhưng tụi nó lại chẳng biết gay là gay thế nào, chắc có lẽ Lục Tu muốn chỉnh thằng nhóc kia đây.

Ngày đầu tiên khai giảng, chủ nhiệm lớp dẫn theo Văn Thiên vẫn mang đồ trắng bước vào lớp học – “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta – Văn Thiên, sau này mấy em phải giúp đỡ, yêu mến lẫn nhau nha. Tiểu Bàn, em qua kia ngồi chung với Xú Tử, Văn Thiên, em đến ngồi cạnh Lục Tu đi.”

Mấy cặp mắt như muốn mọc rễ của đám bạn Lục Tu cứ mãi chú ý đến bên này, tới khi Văn Thiên ngồi xuống cạnh Lục Tu mới chịu thôi. Tụi nó muốn xem Đại ca chỉnh thằng nhóc Văn Thiên đáng ghét kia ra sao.

Lục Tu và Văn Thiên ngồi chung với nhau nhưng giữa bọn họ lại không có ai mở miệng nói chuyện trước, yên lặng đến lạ kì. Càng bất ngờ hơn chính là, đã qua một học kì rồi mà cả hai vẫn còn im thin thít, Lục Tu dè dặt quan sát Văn Thiên, cậu ta khác hẳn với đám tụi nó.

Đám tụi nó thường hay bị mẹ mình mắng vì cái tội lôi thôi nhếch nhác, nhưng chiếc áo sơ mi kia dường như lúc nào cũng mãi trắng tuyết, đúng rồi, còn cả giày thể dục của nó cũng trắng như tuyết nốt. Tụi nó ngày nào cũng phát sầu vì bài tập, có thể không làm liền không làm, còn cậu thì mỗi ngày tan học về đều ở lại lớp làm bài tập, làm xong bài tập lại đọc sách. Tụi nó ngày nào cũng đều muốn chơi bời vui vẻ, còn cậu từ trước đến nay lại chưa hề bước chân ra ngoài.

Văn Thiên cũng theo dõi sinh hoạt của Lục Tu, sao lúc nào cậu ta cũng như chưa chơi bời đủ nhỉ? Bên ngoài vui như vậy sao? Sao cậu ta lại không chju làm bài tập? Sao cậu ta lại nghịch đất, cái thứ đó không phải rất bẩn hay sao?

Niềm hiếu kỳ giúp duy trì hoà bình giữa bọn họ, cho đến khi đợt kiểm tra đầu tiên diễn ra, khỏi cần đoán, Văn Thiên đương nhiên chiếm vị trí số một rồi. Điều này khiến Lục Tu rất ư là căm phẫn, mặc dù nó chưa bao giờ học bài, nhưng mà nó rất là thông minh! Bởi vậy vị trí số một lúc nào cũng đều thuộc về nó, đó cũng là lý do mà giáo viên luôn mặc kệ nó chơi bời, không ngờ tới tiểu quỷ kia mới tới đã đoạt mất vị trí số một của nó, Lục Tu quyết định coi cậu là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Chiến tranh cuối cùng cũng bắt đầu, không biết Văn Thiên nghĩ thế nào, nhưng thái độ của cậu lúc nào cũng ung dung không đếm xỉa đến ai, trông như là đang chính diện nghênh chiến vậy đó. Khởi đầu của cuộc chiến là tranh giành bàn học, xem coi ai chiếm được chỗ, ai bị lấn át. Văn Thiên không biết dùng tay đánh người liền dứt khoát cầm sách lên đập, kiểm tra cỡ nào cũng phải đem ra so, nhưng kết quả là trận nào Lục Tu cũng đều thua cả.

Tiểu quỷ Lục Tu hay gây sự ấy vậy mà bắt đầu nghiêm túc học tập, không quấy rối cũng chả bắt nạt ai, bọn Tiểu Bàn không có thủ lĩnh nên lập tức rã đám hoàn toàn, chỉ còn lại mỗi mình Tiểu Bàn ngày nào cũng đi theo Quân Sư lang thang khắp chốn, tiếc cho Quân Sư dù phát hiện chỗ chơi vui cũng chẳng có ai tới.

Nếu cứ kéo dài thế này, chắc hẳn Lục Tu đi thi đậu vào trường Thanh Hoa cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện làm cuộc sống nó thay đổi lại tới nữa rồi, khi mùa hè sắp đến, Văn Thiên lại chuyển trường đi theo ba mẹ.

Như nguyện vọng – Lục Tu đoạt lại được ngai vàng của mình, nhưng lòng nó sao lại khó chịu thế này, nó không thích bạn mới ngồi cùng bàn, trên người bạn này có gì đó mà nó rất không thích; hơn thế nữa, nó không muốn quay trở về thời gian trước đây. Lục Tu hoàn toàn cô độc, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thường ngẩn người ngồi trong nhà.

Thành tích của Lục Tu cũng ngưng bặt không tiến tới, thầy cô thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu. Những năm sau đó, Lục Tu thuận lợi đậu vào sơ trung, kế tiếp là trung học, rồi tới đại học.