Tiếu Sam nhìn tờ note bật cười thích thú, cảm giác này không tệ nha, dễ thương quá đi ~

Từ Thiên Tước nhìn miếng Tiếu Sam tủm tỉm cười, khó hiểu hỏi

" Gì mà cậu vui thế? "

" Ah, hả? Cái này sao? Thư tình đấy ". Cô vẫy vẫy tờ giấy.

" Hạnh phúc nhỉ? Thật là mù mắt chó của tớ mà! Ah, thật nhớ Tiểu Tô quá! "

Tiếu Sam bật cười, đem tờ giấy cẩn thật cất đi, chợt nhớ gì đó nên lại lên tiếng

" Này, nghe nói sắp có xuất học bổng du học ở Anh đấy, hình như cậu cũng nằm trong danh sách đề cử? "

" Ừ, chỉ là đối thủ rất nhiều, sợ là xuất học bổng đó không tới lượt tớ, nhưng dù sao tớ cũng phải cố gắng, tớ không thể để Tiểu Tô chờ lâu... "

" Ái chà, biết nghĩ cho người yêu quá nhỉ? Không sao, cố gắng lên! Fighting! ". Tiếu Sam vỗ vai từ Thiên Tước mỉm cười.

Tiết tự học nhanh chóng kết thúc, Tiếu Sam cùng Hàn Mặc Thần đến nhà ăn giải quyết cái bụng trống rỗng.

Hôm nay nhà ăn có món sườn chua ngọt mà cô cực kì thích, cho nên bữa trưa  hôm nay, đặc biệt chỉ lấy phần sườn và cơm.

Hai người lấy đồ ăn xong liền chọn một cái bàn trống ở dãy bàn ngoài cùng ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống là Hàn Mặc Thần liền gắp hết phần sườn của mình bỏ vào phần cơm của Tiếu Sam, cô ngờ nghệch nhìn hắn

" Gì thế? "

" Cho cậu đấy, tớ không thích sườn chút nào ". Hắn thản nhiên đem từng miếng sườn bỏ qua.

" Cậu không thích? Hôm bữa tớ thấy cậu đòi mẹ Hàn làm sườn chua ngọt còn gì? "

" Có sao? Tớ không biết! Tóm lại là cậu không ăn thì tớ đem cho người khác nhé? "

" Không được không được! Sao có thể chứ? E hèm, tớ là vì bỏ đi là tiếc nên mới giúp cậu ăn đấy nhé! ". Miệng vừa nói, tay vừa gạt sườn vào phần cơm.

" A Thần! ". Ở phía sau vang lên tiếng gọi người đối diện.

Bất chợt có người va vào Tiếu Sam, sau đó cô chỉ kịp nghe thấy một tiếng xoảng, rồi phần cơm của cô trở thành một mảnh hỗn độn, bao gồm rau cải, kim chi, và nước ép phủ kín phần sườn to bự.

Tiếu Sam hoàn toàn không bị gì cả, chỉ là phần sườn yêu dấu kia...

" Không sao chứ? Sao lại bất cẩn vậy ". Giang Cửu đỡ Lâm Tần Y đứng dậy.

Lâm Tần Y mang bộ dạng dính nước ép cơm canh nghẹn ngào nói

" Tớ chỉ muốn đến chỗ A Thần, lại bị vấp chân nên mới ngã. Ah, Tiếu Sam, cậu không sao chứ? "

Tiếu Sam đờ đẫn nhìn phần ăn, sau đó quay đầu nhìn cô ta chằm chằm.

Đây là lần thứ hai Tiếu Sam xảy ra chuyện trong nhà ăn. Lần đầu thì còn biết rõ ai đúng hay ai sai, nhưng lần này... tình huống chính là một bên nhìn thật thê thảm, một bên thì không bị hề hấn gì.

Nhưng mà sàn nhà ăn không có lấy một cái gờ, vấp bằng cách nào thế? Còn cái bộ dạng nghẹn ngào đó là thế nào? Cô còn chưa chửi mắng gì cơ mà.

Lâm Tần y trong lòng hả hê nhìn Tiếu Sam đang chuẩn bị nổi cơn bão tố. Hừ, cứ tức giận đi, để mọi người cảm thấy cô ta đáng thương hơn. Mặc dù lúc giả bộ ngã cô ta cố ý hất đổ phần cơm của Tiếu Sam, nhưng vẫn không tới nên đành đổ đồ ăn của mình lên, Tiếu Sam không có tức giận thì vẫn phải nhịn ăn bữa trưa nay rồi, thiệt hại vẫn luôn về phía Tiếu Sam. Tần Y tiếp tục ngoài mặt mang bộ dạng đáng thương nói

" Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, cậu đừng tức giận như vậy, tớ rất sợ! "

Tiếu Sam ão não, nhìn vậy thôi mà đã sợ rồi? Thật là! Nhưng mà sao cứ nói như cô mới là người sai vậy.

Tiếu Sam nhìn Giang Cửu đứng phía sau, nghĩ nghĩ rồi lại cười nói

" Không sao đâu, coi cậu kìa. Giang Cửu! Cậu mau đưa cậu ấy đi rửa cho sạch sẽ đi, trông cậu ấy thê thảm quá, còn có nhanh đi chứ tớ đã thấy bốc mùi rồi đấy, à vì Giang Cửu đưa cậu ấy đi nên chắc không có thời gian ăn trưa đúng không? Vậy bỏ đi cũng uổng, để tớ xử lí giùm cho, không cần cám ơn, mau đi! " Nói xong một hơi liền quay qua Hàn Mặc Thần " Chúng ta qua bàn khác thôi! "

Hàn Mặc Thần liếc nhìn Lâm Tần Y một cái đầy sâu xa rồi cùng Tiếu Sam rời đi.

Xong rồi? Chỉ mấy câu đơn giản vậy đã giải quyết hết? Lâm Tần Y nghiến răng.

Tiếu Sam... cô ta dám chê mình bốc mùi thê thảm?

Đúng là tức chết đi được, lại sao năm lần bảy lượt vẫn luôn để thua Tiếu Sam?! Còn có Hàn Mặc Thần, hắn nhìn cô ta như thế là ý gì? Không phải biết cô ta cố ý đấy chứ?

Tiếu Sam! Chết tiệt!

Nhìn Lâm Tần Y tức giận siết chặt tay, Giang Cửu ngập ngừng nói

" Đi thôi, tớ đưa cậu đi! "