Editor: Rosegi

Ngày hôm sau.

Lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại đã là giữa trưa.

Cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy nhưng thắt lưng đau xót nên lại ngã nằm xuống giường, vùi đầu vào gối đầu đến khi cảm thấy khó thở mới chui ra, lúc này Lãm Nguyệt mới hoàn toàn tỉnh.

Cánh tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra vơ được di động ở đầu giường, cô mở mắt xem đồng hồ, vuốt vuốt tóc, khi cử động thân thể cô hơi cứng lại trong chớp mắt.

Phòng vệ sinh.

Những ngón tay nhỏ nhắn sờ sờ cổ, Lãm Nguyệt tiến sát lại gần gương, người phụ nữ trong gương …… Cần cổ trắng nõn loang lổ dấu hôn, ai nhìn cũng nhận ra tối qua kịch liệt đến mức nào.

Yên lặng rửa mặt, quả nhiên không thể đàn ông nhỏ.

Lúc nữa phải tìm cái áo cao cổ mặc thôi.

Mùi đồ ăn xông vào mũi.

Người đàn ông đặt đồ ăn lên trên bàn, đi tới thuần thục ôm lấy eo cô cúi xuống hôn, “Chào buổi trưa.”

Lãm Nguyệt bình tĩnh hôn lại anh một cái, “Là chào buổi sáng.”

Đối với cô, đây là buổi sáng.

Trong mắt người đàn ông hiện lên sự dịu dàng, thuận theo cô sửa lại miệng, “Chúng ta ăn cơm sáng?”

Ánh mặt trời chiếu trên sườn mặt người đàn ông, lông mi hơi cong cộng thêm làn da trắng hơn so với người bình thường nên nhìn anh hào hoa phong nhã, thanh lãnh vui mắt.

Lãm Nguyệt nếm một miếng đồ ăn, có chút sung sướng, người đàn ông này là của cô nha.

Lên được giường, xuống được phòng bếp, còn đẹp trai nữa chứ!

“Mau ăn đi.” Lãm Nguyệt thản nhiên, “Ăn xong chúng ta đi đăng kí.”

Nếu đã yêu thì phải tóm chặt thôi.

Trần Dục Sâm dừng lại.

…………

Lãm Nguyệt thay một váy mà cô thích nhất, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, vẽ một lớp trang điểm nhẹ nhàng.

“Sâm Sâm,” cô giơ lên hai thỏi son, “Anh thấy màu nào đẹp hơn?”

Người đàn ông thanh lãnh yên lặng nhìn môi cô, “Đừng căng thẳng, bây giờ đã rất xinh đẹp rồi.”

“Ồ.” Lãm Nguyệt đặt son xuống, bình tĩnh nhìn anh, “Không căng thẳng.”

Trong gương phản chiếu ánh mắt đen nhánh của người đàn ông.

Nghiêm túc vuốt phẳng cổ tay áo không một tia nếp uốn, người đàn ông nhìn một hồi, đột nhiên mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ quần áo.

…… Giống y hệt bộ quần áo đang mặc.

“Thay quần áo làm gì?” Lãm Nguyệt đứng lên, tìm một cái túi thích hợp với bộ đồ đang mặc, từ trong gương nhìn về phía anh.

Trần Dục Sâm mím môi, nhàn nhạt nói, “Bẩn.”

“Phải không?” Lãm Nguyệt cười.

Nếu cô nhớ không lầm, bộ quần áo này hắn mới mặc được không quá ba phút.

Bỏ đi, người đàn ông của mình, vẫn phải chừa cho anh chút mặt mũi.

………

“Hai vị, tôi đếm một hai ba thì cười nhé!” Thợ chụp ảnh uống ngụm nước, tiếp tục đặt tay lên máy ảnh, “Một… Hai… Ba!”

Tách –

Hình ảnh hai người hiện lên trên màn hình máy ảnh.

Thợ chụp ảnh liếc qua ảnh chụp, lại nhìn Trần Dục Sâm, lặng lẽ uống thêm ngụm nước rồi an ủi, “Đừng căng thẳng quá, chụp lại một lần nữa nào.”

Hắn vốn muốn lưu lại làm ảnh mẫu, nhưng mà… gương mặt đẹp như tranh vẽ thế kia sao lên ảnh lại thành ……

“Đừng căng thẳng.” Lãm Nguyệt cầm tay anh, dựa vào anh gần hơn, ý cười trên mặt cô sâu hơn, “Sâm Sâm, chỉ là chụp ảnh thôi mà.”

Cô biết, bởi vì quá để ý, cho nên mới căng thẳng.

“…Ừ.” Trần Dục Sâm cứng nhắc gật đầu.

Tách—

Tách—

Sau khi liên tục chụp vài bức, thợ chụp ảnh cuối cùng cũng từ bỏ.

Đậu má, càng ngày càng cứng đờ.

Thật ra cũng không phải là xấu, có điều rõ ràng là nam thần lãnh đạm tao nhã nhưng chụp thế nào cũng chỉ là vẻ mặt…

#Khó khăn lắm mới cưới được vợ#

#Dù thế nào cũng không thể buông tay #

# Nhất định phải giữ thật chặt#

Thợ chụp ảnh yên lặng in tấm ảnh đầu tiên, nhìn tới nhìn lui vẫn là tấm này đẹp nhất.

Vẻ mặt chú rể thanh lãnh vô cảm hơi cứng nhắc, nhưng cô dâu lại mỉm cười dịu dàng, cánh tay siết chặt trên thắt lưng cô gái làm cho sự cứng nhắc của người đàn ông biến thành sự chiếm hữu dịu dàng.

Đúng là một loại hài hòa độc đáo.

Trần Dục Sâm nhìn thấy ảnh chụp thì đứng hình một giây, sau đó trực tiếp cầm lấy ảnh chụp.

Thợ chụp ảnh ho một tiếng, dò hỏi, “Hai người thật xứng đôi, không biết tôi có thể lấy ảnh của hai người làm ảnh mẫu được khôg?”

“……… Không được.”

Người đàn ông lập tức quyết đoán, giọng nói không có cảm xúc.

Cuối cùng, thợ chụp ảnh chẳng những không được đồng ý mà ngay cả bản dự phòng trên máy tính cũng bị ép buộc xóa hết…

Thợ chụp ảnh: Đậu má… Đáng đời cậu bị vợ quản nghiêm!

………

“Chúc hai người hạnh phúc, bách niên hảo hợp.”

Nhân viên công tác đưa hai quyển sổ màu đỏ ra, Trần Dục Sâm theo phản xạ nhận lấy.

Sau khi hai người rời đi.

Nhân viên công tác thở phào, nhìn sang người bên cạnh rồi hai người đột nhiên hâm mộ bật cười.

Vận mệnh chú định, giữa hai người luôn tồn tại một loại từ trường đặc biệt, thân mật hài hòa, dường như thế giới của bọn họ chỉ có đối phương, bất kì ai cũng không thể nào xen vào.

Ra khỏi cục dân chính.

Lãm Nguyệt muốn xem đăng kí kết hôn của hai người nhưng Trần Dục Sâm lại theo quán tính giữ chặt hai cuốn sổ không buông.

Lãm Nguyệt cười nhìn anh, “Để em xem xem.”

“Ừ.” Vẻ mặt người đàn ông không có gì khác thường, như thể người vừa rồi giữ chặt đăng kí kết hôn không buông không phải là anh, yên lặng dịch ngón tay che ảnh lại, “Xem đi.”

Lãm Nguyệt cười nhìn anh một cái, lúc này cô vẫn có cảm giác khó tin nên không thèm trêu chọc anh mà thẳng tay kéo tay anh ra để xem ảnh chụp.

Nói thế nào đây, rõ ràng chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng đến giờ phút này vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai cuốn sổ nhỏ này vậy mà đã ràng buộc vận mệnh của hai người lại cùng nhau.

Lãm Nguyệt nhìn hai cái tên song song phía trên một lúc lâu rồi nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, khóe miệng dần kéo lên.

Trần ai lạc định, từ đây mưa gió đồng hành.

“Trần Dục Sâm tiên sinh, anh đã thành người của em rồi.” Cô nói.

Cô chui vào lòng anh, cảm giác an tâm bao quanh, Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, “Sau này phải nghe lời biết chưa?”

“Ừ.” Trần tiên sinh theo thói quen vòng tay qua eo cô, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều trở nên mềm mại, cúi đầu nhìn cô. “Sẽ nghe lời.”

“Nghe lời… Trần phu nhân.”

“Ừ.” Lãm Nguyệt bình tĩnh đáp. “Ngoan.”

“Trần phu nhân…”

“Ừ.”

“Trần phu nhân…”

Lãm Nguyệt dở khóc dở cười, nắm nắm tóc người đàn ông bất tri bất giác đã chôn đầu vào cổ cô, “Làm sao?”

Anh đứng thẳng người cúi đầu mổ nhẹ môi cô một cái, dịu dàng nói, “Anh muốn hôn em.”

Lãm Nguyệt ngẩng đầu, ôm cổ hắn, vô thức nhắm mắt lại.

Người qua đường:…………

Thanh niên cảnh vệ cách đó không xa:…………

Lãm Nguyệt thở hổn hển, cảm giác được lực đạo ở thắt lưng, bỗng nhiên cười thành tiếng. “Có phải anh coi eo của em là tổ của anh không? Tay anh lúc nào không bám ở đây thì cũng là sắp bám.”

Lần nào gặp, phản ứng đầu tiên của anh cũng là ôm lấy eo cô.

Trần Dục Sâm vuốt tóc cô, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ôm lấy eo cô, cô sẽ ở trong lòng anh – nơi gần trái tim anh nhất.

Thấy anh không những không buông tay mà ngược lại càng ôm chặt hơn, Lãm Nguyệt cũng tự động xem nhẹ những người qua đường tới lui, theo thói quen tìm tư thế thoải mái trong lòng anh.

Thình thịch — thình thịch –

Tiếng tim đập trầm ổn vang lên bên tai.

Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, “Rất thích đúng không?”

Trần Dục Sâm đạm mạc cao ngạo nhưng chỉ cần anh vòng tay ôm lấy cô vào lòng thì anh lại giống như một thanh kiếm đã tìm được vỏ, lập tức thu liễm lại sự sắc bén lạnh lẽo vốn có của mình, chỉ còn lại sự dịu dàng vô tận.

“Ừ.” Người đàn ông rũ mi, chậm rãi nói.

“Rất thích rất thích.”

“Mỗi lần ôm em anh đều mong em sẽ ở trong lòng anh cả đời, cùng nhau già đi đến lúc đầu bạc răng long,” người đàn ông chậm rãi nói, “Cùng biến thành một đôi vợ chồng già.”

Giọng nói anh nhẹ nhàng như gió xuân tan vào trong không khí, như những bông hoa trắng nhỏ hoang dại nở rộ trên cánh đồng bát ngát, đung đưa trước gió, tỏa ra hương thơm ngọt ngào tinh khiết.

Lãm Nguyệt ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

“Thật trùng hợp, em cũng như vậy.”

_______