Chương 09

Với bản lãnh lăn lộn giữa cả đống nhân tinh đã lâu của Trần Hựu Hàm, ngay cả một tiếng "Phải" hắn cũng không dám nói.

Diệp Thông cười ha ha hai tiếng, vỗ vai hắn đầy ẩn ý rồi quay đi.

Ông vừa đi, Trần Hựu Hàm liền thả lỏng, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình tê dại, cả người như rút hết khí lực, hắn bực bội uống đầy một bụng nước đá, lửa trong lòng nóng đến mức đủ để bắn một trận pháo hoa. Cố ý lần này Diệp Cẩn lại bỏ lại bạn bè chạy đến chào hỏi, thấy sắc mặt hắn không tốt còn quan tâm hỏi một câu: "Sắc mặt kém quá vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?"

Trần Hựu Hàm gần như cam chịu, ác liệt nói: "Đêm qua cả đêm không ngủ."

Diệp Cẩn hiểu ngay, mập mờ cười cười, "Tôi vừa thấy cậu nói chuyện với ông nội, hai người nói những gì rồi?"

Trần Hựu Hàm không thể nói thật, hắn không biết Diệp Cẩn biết bao nhiêu về chuyện này, lại tán thành bao nhiêu phần, thế là mơ hồ gạt qua: "Không có gì, tùy tiện nói chuyện phiếm thôi."

Diệp Cẩn gẩy gẩy tóc, ánh mắt quyến rũ, nhưng giọng điệu lại tùy ý: "Tết âm lịch năm nay cậu sắp xếp sao rồi?"

Trần Hựu Hàm không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cậu vẫn đi Vancouver sao?"

Diệp Cẩn cười lộ ra một bên má lúm đồng tiền: "Không đi, năm nay tiểu Khai đi một mình."

Lạy trời, Trần Hựu Hàm đột nhiên sinh ra cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, hắn ổn định lại cảm xúc, giả vờ như vô tình nói: "Tôn Hạo mới mua một hòn đảo ở Ấn Độ Dương, dự định sẽ đi cùng vài người nữa qua đó chơi."

Họ Tôn không ở trong giới của bọn họ, Diệp Cẩn quả nhiên không còn lời nào để nói, qua loa hâm mộ: "Nghe có vẻ tuyệt thật."

Mắt thấy cuộc trò chuyện này sắp tẻ ngắt đến nơi, người dẫn chương trình mời mọi người vào chỗ ngồi chuẩn bị cho màn tiếp theo, Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng thở ra, hắn rút một điếu thuốc rồi ra hiệu với Diệp Cẩn, "Ngại quá, tôi đi hút điếu thuốc." Dứt lời cũng không để ý đến phản ứng của Diệp Cẩn mà đi xuyên ra đám người ra khỏi cửa phòng tiệc. Cánh cửa cách âm nặng nề bị đẩy ra, Trần Hựu Hàm thoát lực dựa vào tường, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cầm điếu thuốc đưa lên miệng.

"Tiên sinh, chỗ này cấm hút thuốc."

Trần Hựu Hàm đứng thẳng người dậy, kéo cà vạt ra: "Tha cho anh đi."

Diệp Khai lấy chiếc bật lửa từ tay hắn, ấm nóng, mang theo nhiệt độ cơ thể thiếu kiên nhẫn của người kia. Cậu giơ tay lên, nhấn ra một ngọn lửa, trầm thấp cười một tiếng: "Em châm lửa giúp anh này."

Trần Hựu Hàm nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của Diệp Khai, ánh mắt sâu xa, trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không nói lên được.

Hắn nắm chặt tay Diệp Khai, cúi đầu xuống, dùng ngọn lửa của cậu hít một hơi thật sâu

. . . Nicotin khiến cho người ta nghiện, si mê, không thể thoát khỏi.

Trần Hựu Hàm từ từ nhắm hai mắt, ngẩng cổ lên, khuôn mặt hắn mờ ảo như sương mù trong làn khói, đường cong từ quai hàm đến hầu kết chui vào nơi chiếc nơ đã hơi bị giật nhẹ ra.

Tay Diệp Khai vẫn bị hắn nắm hờ, như thể đã quên buông.

Bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng khách mời phát biểu, Trần Hựu Hàm lấy thuốc xuống kẹp trên tay, mở mắt ra cười với Diệp Khai: "Đi chợ hoa chơi không?"

". . . Gì cơ?"

Trần Hựu Hàm dắt cậu theo, "Đi nào, anh trai dẫn em đi chơi chợ hoa."

Diệp Khai bị hắn kéo cho lảo đảo: "Bây giờ á?"

"Bây giờ."

Diệp Khai nghĩ thầm anh điên rồi, lời trách mắng của ông nội, trận dạy dỗ của ba, những câu nói sâu xa của mẹ, những thứ đó như những mảnh vụn bay lả tả trước mặt cậu. Cách một bức tường, khách mời bên trong đã bắt đầu thuyết trình, đó là vị giáo sư kinh tế học nổi tiếng, cũng là cố vấn danh dự của Ninh Thông, Diệp Khai có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người đó. Y hương tấn ảnh, khách khứa đi lại như mây, buổi dạ tiệc, còn có rất nhiều trưởng bối cô dì chú bác cậu phải đến chào hỏi. . . Nhiệt độ nóng bỏng mà khô ráo truyền đến từ nơi lòng bàn tay đang được nắm chặt, trái tim Diệp Khai chập trùng lên xuống, rốt cuộc đã đi theo bước chân của Trần Hựu Hàm.

Họ không lái xe mà nhờ nhân viên lễ tân sắp xếp một chiếc xe đặc biệt đưa mình đến chợ hoa, đường xá êm ru thông suốt, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là đến nơi. Cả hai xuống xe, mỗi người đều mặc trên người âu phục cao cấp, đi giày da thủ công, tóc tai được tạo kiểu tỉ mỉ, đứng trong dòng người hỗn loạn cứ như hai nhân vật cosplay.

Người tỉnh G khá là mê tín, chợ hoa ngoài một biển hoa ra thì còn rất nhiều các loại cây khác nhau, cây kim tiền, cây phát tài, cây phú quý, phàm là loại nào có liền quan đến "tiền tài" đầu được mời vào nhà. Đây là lần đầu tiên Diệp Khai đi đến chỗ thế này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, lập tức vứt hết chút áy náy chột dạ khi nãy.

Trần Hựu Hàm kéo hẳn cà vạt ra rồi ném vào thùng rác, áo sơ mi cũng tháo ra hai cúc, đút một tay vào túi quần rồi ung dung chậm rãi đi theo sau Diệp Khai một bước.

Hầu hết hoa cỏ ở Ninh Thị đều đến từ bản địa và các tỉnh Vân Nam, đóa nào đóa này đều tươi tắn đẹp đẽ, trên cánh còn vương sương chưa khô.

Diệp Khai nhìn mà hoa hết cả mắt, nhìn thấy hoa hướng dương hỏi một câu, thấy hoa sao cũng hỏi một câu, thấy hoa hồng hoa tường vi cũng hỏi, dù toàn hỏi cho có, dù sao cũng trả tiền, chỉ là sau khi hỏi rồi thì bị giá cả của chúng làm cho sốc một hồi, cậu kéo tay Trần Hựu Hàm nhỏ giọng nói: "Anh biết dì Giả dự toán mất bao nhiêu tiền vào việc cắm hoa mỗi năm không?"

Dứt lời liền cẩn thận giơ lên 5 ngón tay.

Trần Hựu Hàm cười, nghiêng người qua cầm lấy hoa hướng dương trong tay cậu: "Xuất xứ khác nhau, em đừng có so linh tinh."

Những bông hoa hướng dương này đang nở đúng tầm, được chủ quán tiện tay dùng báo cũ gói lại. Lúc này được Trần Hựu Hàm ôm vào ngực, áo sơ mi trắng, áo vest đen, phối với hướng dương rực rỡ màu vàng kim, Diệp Khai nhìn mà khẽ nín thở, cậu giơ lên điện thoại của mình.

Trần Hựu Hàm lười biếng nghiêng người đứng đấy, một đôi chân dài thu hút sự chú ý của người khác, hắn cười đùa: "Chụp lén là bị phạt tiền đấy."

Diệp Khai cất điện thoại đi, "Được thôi, phạt chín bông hướng dương này đi."

Trần Hựu Hàm cúi đầu đếm," Thiếu một bông rồi."

Sao có thể, Diệp Khai nghi ngờ tiến lại gần, tuy rằng chỉ là mấy đồng tiền, thế nhưng nếu thiếu thật thì cậu sẽ đi tìm chủ quán để lấy đủ. Nhưng Trần Hựu Hàm lại đưa tay ra ôm lấy câu: "Chà, quên mất còn một bông to đùng này nữa, thế là đủ rồi."

Ánh mắt Diệp Khai hoảng hốt, vùi mặt vào bó hoa hồng Champagne. Đuôi mắt ửng đỏ thoáng nhìn, trông thấy đầu đề của tờ báo bọc hoa: Chúc mừng đám cưới vàng.

Dưới tiêu đề lớn, có hai dòng chữ dọc nhỏ in đen:

Xem ngày này hoa đào sáng rực, nên vợ nên chồng.

Bói năm nào con cháu đầy nhà, lương duyên dài lâu.*

Diệp Khai sững sờ tại chỗ, trái tim bị ánh mặt trời trong veo phơi thành trong suốt.

Cậu ngước mắt nhìn lên, đôi mắt cậu sáng ngời, nhẹ nhàng nói: "Anh Hựu Hàm, nhớ trả lại tờ báo này cho em."

"Để làm gì?"

Diệp Khai bịa chuyện: "Đây là bó hoa đầu tiên mà em mua, em muốn giữ lại làm kỷ niệm."

Cả người đều là bệnh thiếu gia khác người. Trần Hựu Hàm trả lại bó hướng dương cho cậu: "Được thôi, tự ngài xử lý đi."

Ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ ra thì chợ hoa cũng có rất nhiều trò vui khác, ví dụ như đèn lồng đẹp đẽ, các gian hàng thủ công đa dạng, bày bán đủ thứ đồ vintage thật thật giả giả, cũng có chỗ bày đồ ca hát, một chiếc đàn ghita đánh ra một chuỗi nốt nhạc rõ ràng, hợp với tiếng trống Châu Phi xa xa như có như không. Mặc dù trời đã gần hoàng hôn, nhưng Diệp Khai vẫn bị phơi nắng đến đỏ bừng mặt, một thân đồ vest của cậu cũng đã cởi ra từ sớm, được Trần Hựu Hàm vắt trên vai hắn lắc lư.

Trần Hựu Hàm thường thấy cậu mặc đồng phục hoặc áo phông, đột nhiên thấy Diệp Khai mặc áo sơmi nên nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, lại thêm vài lần nữa, nói: "Qua Tết là em lại lớn thêm một tuổi rồi."

"Ừm, mười bảy rồi."

Trần Hựu Hàm hoảng hốt, cứ cảm thấy Diệp Khai chân ngắn vẫn còn đang lắc lư trước mắt mình, lúc ấy cậu còn nhỏ hơn cả con Alaska nhà hắn, thế mà chỉ chớp mắt một cái đã trở thành cậu thiếu niên có thể mặc áo sơ mi trắng đẹp đến thế này rồi.

Diệp Khai cứ luôn thấy phiền vì Trần Hựu Hàm coi mình như trẻ con, nhưng thật ra thì những chi tiết về thời thơ ấu của cậu cũng đã dần phai mờ trong trí nhớ của hắn. Hắn đã quên dáng vẻ Diệp Khai bi bô tập nói, quên cảnh tượng Diệp Khai bị dính kem đầy mặt, cũng quên đi dáng vẻ đeo balo nghiêm chỉnh đi học của Diệp Khai. Trần Hựu Hàm không phải người có thể ghi nhớ nhiều như thế, trong lòng hắn không giữ được nhiều đến vậy, hắn đã quên đi rất nhiều thứ, dĩ nhiên nó cũng có nghĩa là đã có thêm rất nhiều thứ tiến vào.

Là dáng vẻ Diệp Khai mặc áo phông, đi giày vải băng qua đường, là dáng vẻ Diệp Khai mặc quần áo màu trắng, đội mũ lưỡi trai đánh bóng chày, là nhiệt độ của cậu mỗi khi cậu tiến lại gần hắn, là hơi thơt nhẹ nhàng khoan khoái như có như không của Diệp Khai, là ngón tay mảnh mai trắng nõn, là dáng người thon gầy đẹp đẽ, là hầu kết đang phát dục của thiếu niên.

Dừng lại, dừng lại ngay.

Trần Hựu Hàm mơ hồ sụp đổ, Diệp Khai không hề hay biết, cậu lúc này đang mâm mê một chậu hoa đá nhỏ ở một quầy hàng cách đó không xa, hô lên: "Trần Hựu Hàm, tặng em cái này đi!"

Trần Hựu Hàm tới gần cậu, Diệp Khai vẫn còn đang cao, giữa hai người có sự chênh lệch chiều cao gần 20cm, tay Trần Hựu Hàm quàng lên vai cậu, không thể không cúi đầu.

Cái chậu cây bé xíu này chẳng tốn bao nhiêu tiền, Diệp Khai mở miệng đòi cũng không cảm thấy ngại, Trần Hựu Hàm nhìn đám lá cây vừa ngắn vừa ú na ú nần kia, ừ một tiếng, đưa tay ra chọc chọc, "Trông giống em lúc bé ghê."

"Anh còn chưa chịu thôi đúng không." Diệp Khai đỏ mặt ngay tức khắc, cậu quay người về phía hắn muốn nói lại, ai ngờ Trần Hựu Hàm lại đứng gần sát mình, vừa mới xoay một cái liền chóp mũi kề chóp mũi, môi sát ngay môi, ánh mắt cũng đối diện, một người mơ hồ bối rối, một người giả vờ bình tĩnh, Trần Hựu Hàm đứng thẳng người, ngước mắt nói với chủ quán: "Chậu này bao nhiêu tiền?"

Diệp Khai vốn còn định chọn nữa, thế nhưng hiện giờ cũng mất hết hứng thú, cậu nhận lấy hộp giấy được buộc bằng dây thừng bện nhỏ, đi cách Trần Hựu Hàm hai bước, trong lòng cậu lúc này còn lộn xộn hơn cả tờ giấy nháp lúc làm đề. Bầu không khí lúng ta lúng túng, Diệp Khai giẫm lên cái bóng của Trần Hựu Hàm mà không nói lời nào, giẫm rồi lại giẫm, đột nhiên đập đầu vào lưng hắn. Cậu bị đau khẽ kêu lên một tiếng, ôm mũi, nổi giận nói: "Anh làm sao thế?"

Trần Hựu Hàm đang đi nửa đường thì dừng lại tuyệt đối không phải vì chờ Diệp Khai, hắn biết kiểu gì Diệp Khai cũng có thể tự mình đuổi kịp.

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất để hắn dừng lại.

Diệp Khai ôm hoa đầy lồng ngực, thò đầu ra từ phía sau Trần Hựu Hàm, thấy có một người đang đứng ngược sáng ở phía trước, trong tay người kia cầm một chậu cây kim tiền.

Là Ngũ Tư Cửu.

Ngũ Tư Cửu cười khan một tiếng: "Hựu Hàm ca ca."

Trần Hựu Hàm "Ừ" một tiếng, không lạnh không nhạt nói, "Trùng hợp thật."

Ngũ Tư Cửu chỉ vào chậu hoa trong tay ra hiệu: "Về nhà rồi mới phát hiện thiếu một chậu, em quay lại để lấy."

Trần Hựu Hàm gật gật đầu: "Vậy thì mau về đi."

Khi Ngũ Tư Cửu đi ngang qua, cố ý nghiêng đầu lại nhìn Diệp Khai. Đây là lần thứ hai cậu ta nhìn thấy hai người ở cùng nhau. Lần trước ở Sheraton cậu vốn định lên tìm Trần Hựu Hàm để uống một lý, kết quả gặp được hai người này đang cùng nhau khiêu vũ, tiếp theo chính là lần này.

Buổi sáng Trần Hựu Hàm mới nói chưa từng đi chợ hoa, buổi chiều liền xuất hiện ở chỗ này cùng với Diệp Khai.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này, cậu ta mới phát giác thì ra Diệp Khai đáng ghét như vậy.

Ánh mắt Diệp Khai lãnh đạm, cao ngạo khẽ gật đầu với cậu, cả người Diệp Khai lộ ra khí chất thong dong mà cao quý không gì sánh được.

Từ cấp 2 đến cấp 3 trường Thiên Dực, không ai là không biết đến Diệp Khai. Cậu là thiếu gia của ngân hàng thương mại Ninh Đông, là con trai bảo bối của Cù Gia - chủ tịch hội đồng trường Thiên Dực, là học sinh xuất sắc với thành tích thi đua chói mắt đứng hàng đầu, là trung tâm chủ đề, là thiên chi kiêu tử. Từ đầu tới đuôi, một chữ xấu về cậu cũng không nghe được. Người như cậu. . . hẳn là sẽ không lăn lộn với Trần Hựu Hàm trong khách sạn.

Ngũ Tư Cửu dừng bước lại, "Em là Diệp Khai sao?"

Diệp Khai không có phản ứng gì, ngược lại là Trần Hựu Hàm như có như không ngăn lại bên người cậu, cau mày nói với Ngũ Tư Cửu: "Hai người có quen nhau?"

Ngũ Tư Cửu cười: "Không ai ở Thiên Dực là không biết cậu ấy."

"Xin chào." Diệp Khai lên tiếng.

Giọng nói của Diệp Khai cũng rất hay, hoàn toàn phù hợp với ngoại hình, khí chất và thân phận của cậu. Máy móc có tinh tế đến đâu cũng có khâu phạm sai lầm, thế nhưng bàn tay Chúa sáng thế ở trên người cậu dường như đã đắp nặn hoàn hảo đến mức không có chút sai lầm nào.

"Rất vui được gặp em." Ngũ Tư Cửu nói rất nhẹ nhàng, nhà nhàng như khẽ cắn răng nanh phun ra khí, lại quay snag nói với Trần Hựu Hàm: "Hựu Hàm ca ca, năm mới vui vẻ."

Chờ Ngũ Tư Cửu đi xa, Diệp Khai mới nói: "Em hay gặp anh ta ở trường, nhưng đây mới là lần đầu tiên chào hỏi."

"Em với cậu ta có gì mà chào hỏi." Trần Hựu Hàm cầm đỡ mấy bó hoa trên tay cậu. Bị phấn hoa hun cho hắt xì một cái, khàn khàn nói: "Quay về thôi, sắp bắt đầu tiệc tối rồi."

"Anh thế này rồi còn đi tham gia tiệc á?"

Cà vạt sớm đã bị vứt bỏ, kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ đã rớt xuống, bởi vì ra mồ hôi mà chiếc áo sơ mi đã mất dáng mềm xuống, áo vest thì càng không cần nói đến, sớm đã nhăn nheo như dưa muối. Với bộ dạng này mà dám xuất hiện trong sảnh tiệc thì đoán chừng Trần Phi Nhất có thể đánh mất lý trí mà đuổi đánh hắn ngay lập tức.

"Thiếu gia của anh ơi, em còn không biết xấu hổ nói anh sao?" Trần Hựu Hàm búng trán cậu, "Em cứ như vừa nghịch bùn cả trưa ấy."

Diệp Khai không nhịn được cười to, khi còn bé cậu rất thích chạy theo Trần Hựu Hàm, thường xuyên bám lấy hắn đòi hắn dẫn mình ra ngoài chơi, mỗi lần quay về đều bị nhốt lại, mà Trần Hựu Hàm cũng không tránh khỏi bị Trần Phi Nhất quất lông gà. Diệp Thông thậm chí còn từng cấm cửa Trần Hựu Hàm đến chơi, không biết làm sao mà cả cháu trai lẫn cháu gái đều hướng cùi trỏ ra bên ngoài đòi đi chơi với hắn.

Trong lòng Diệp Khai đột nhiên xẹt qua một cảm giác vi diệu. Mười bảy tuổi, cậu đã sắp mười bảy tuổi rồi. Qua tuổi mười bảy là mười tám, mười tám chính là trưởng thành.

"Anh Hựu Hàm, sang năm sau là em mười tám tuổi rồi."

"Ừ."

"Mười tám tuổi là có thể yêu đương rồi chứ?"

Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, mắng: "Đi mà hỏi mẹ em ấy!"