Khả Lăng gấp rút bật người dậy, dùng ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.

“ Anh.. anh... “ Khả Lăng mấp máy môi.

Người đàn ông áo trắng nhìn hành động của cô, không nói gì. Đẩy chi kính lên, anh ta xì xầm gì đó với người đằng sau.

Giờ đây, Khả Lăng mới để ý kĩ tới người đàn ông kia. Người này... chẳng phải là người mà trước khi ngất cô đã nhìn thấy hay sao?

Có lẽ vì cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu về chỗ mình, Dương Triết ngẳng đầu, nhìn vể phía Khả Lăng. Nhận thấy anh ta đang nhìn lại mình, Khả Lăng cụp mắt lại, trong lòng dần bình tĩnh, vô cảm hỏi người đàn ông.

“ Xin hỏi, tôi đang ở chỗ nào? “ Khả Lăng tay vò tóc, tay che đi ánh sáng chói lóa của bóng đèn mà cô chưa kịp thích nghi

Khả Lăng nhíu mi, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến tâm tình cô trong chốc lát trở nên thậm tệ. Thật nồng, Khả Lăng chán ghét nghĩ.

Dương Triết y nguyên nhìn khuôn mặt nhăn nhó tới mức khó coi của Khả Lăng, giọng nói vẫn đều đều như thể trời sập, giọng anh ta vẫn không đổi. “ Nhà tôi. “ Nói rồi, anh ta mím môi. Có lẽ thấy mình hơi kiệm lời, anh ta nói thêm một câu “ Tôi thấy cô ngất giữa đường nên đưa về đây. “

Người đàn ông mặc áo blouse nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng giờ đây lên tiếng, biểu thị sự tồn tại của mình. “ Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ gì nhiều. “ Rồi anh ta quay sang Dương Triết “ Cậu, theo tôi ra ngoài. “ Nói rồi anh ta gỡ xuống chiếc kính, cất vào túi áo, đi lướt qua hai người.

Khả Lăng trong lòng bỗng run rẩy một hồi. Cô thề, cô thề trước linh hồn cha mẹ cô, người đàn ông này vừa nhìn cô vói một đôi mắt tàn ác. Nó... khiến cô lạnh toát cả sống lưng.

Nhắc tới bố mẹ, lòng Khả Lăng lại chùng xuống, khuôn mặt đờ đẫn hẳn ra. Mặc kệ cho người đàn ông cứu cô về sập cửa rất mạnh, cô vẫn ngồi im không động tĩnh.

Nhớ lại những khoảng khắc bên cha mẹ, từng giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, thấm vào chiếc chăn trắng tinh, tạo rõ một vệt nước.

Dần dần, từng tiếng nấc rõ mồn một, Khả Lăng co chân lại, gục đầu vào gối, òa lên khóc to.

Bên ngoài Dương Triết nhìn cánh cửa không cách âm, có thể nghe được tiếng ở bên trong phòng, rồi lại quay qua người đối diện. “ Có chuyện gì không thể nói trước mặt cô ấy sao? “

Ánh mắt của Khải Minh trầm xuống, giọng anh ta đầy lạnh lẽo. “ Cậu... vì cô ta mà đã lỡ buổi phẫu thuật? “

Cả người Dương Triết bỗng cứng ngắc dưới ánh nhìn của Khải Minh, đôi môi mỏng lại nở ra một nụ cười ảo não.

Khải Minh nhíu mi, anh rất ghét nụ cười này.

Ánh mắt anh trầm xuống, Dương Triết cười khổ. Bỏ qua câu chất vấn của bạn thân, anh chỉ vỗ vỗ lên vai Khải Minh. Giọng nói chứa đầy sự vô vọng.

“ Thôi, đừng làm mình hi vọng nữa. Mình.. không muốn lại một lần trải qua sự thất vọng. Cứ thuận theo tự nhiên đi. Sinh tử thôi mà, có gì đáng sợ chứ? Sớm muộn mà ai chẳng phải trải qua? “

Nghĩ thêm gì nữa rồi anh lại nói:

- Chẳng có thứ gì có thể níu kéo được ai ở mãi trên thế gian. Vì vậy, đừng ép mình phải phẫu thuật nữa. Cũng đừng tìm bác sĩ nữa. Cũng.. không cần dùng thuốc nữa đâu. Lần này có tác dụng, lần sau có tác dụng.. nhưng còn lần sau nữa? “ Nói xong, Dương Triết cười an ủi một cái rồi quay người, mở cửu phòng đi vào. Để lại cho Khải Minh một bóng lưng vô lực.

Khải Minh không cam lòng mím môi. Không phải anh không hiểu lòng cậu ta. Nhưng anh lại không muốn thấy cậu ta luôn mang thần thái vô hồn như vậy. Nó cho anh cảm giác, Dương Triết không còn sống nữa.

Nếu cậu ta đã không muốn điều trị nữa. Anh đã có cách khiến cậu ta từ bỏ ý định. Chỉ là.. việc này cần một thời gian nữa mới có thể triển khai. Nhưng.. thứ mà Dương Triết thiếu, lại là thời gian. Có lẽ, cô gái kia sẽ là kẻ tác động vào khiến kế hoạch được đẩy nhanh.

Khải Minh nheo mắt, một tia sáng quỷ dị lóe lên trong đôi mắt chứa đầy tâm cơ.

Anh ta xoay người, bước tiếp vào căn phòng.

Bên trên giường, có lẽ thời gian họ nói chuyện cũng trôi qua một lúc, cô gái kia chắc đã khóc tới kiệt sức nên đang ngủ. Ở bên cạnh, Dương Triết đang đắp một chiếc khăn lạnh lên trán cô. Nhìn thấy anh, Dương Triết giơ một ngón tay lên miệng, hàm ý suỵt một cái. Có lẽ không muốn đánh thức cô.

Rồi anh ta ta tới chỗ Khải Minh, nói nhỏ một câu: “ Đi thôi. Cô ấy mệt rồi, cần ngủ. Đừng phá cô ấy nữa. “

--- ------ --------

Nhìn lại người con trai trước mặt, hai má Khả Lăng dần hiện lên những rặng mây hồng khả nghi.

Khả Lăng ngượng ngùng gãi gãi má, hỏi han Dương Triết.

“ Uy, như nào rồi?Bệnh tình của anh không vấn đề chứ? “

Khả Lăng dứt lời, cụ cười trên môi Dương Triết liền cứng lại, anh cụp mắt, Khả Lăng không nhìn thấy, trong đôi mắt ấy là vô vàn nỗi muộn phiền. Nhưng lại ngay lập tức, Dương Triết lấy lại nụ cười.

“ Ừm, không còn gì đáng lo ngại nữa rồi. “

“ Tốt quá! “ Khả Lăng ôm chầm lấy Dương Triết.

Nhẹ vuốt mái tóc mượt mà của người trong lòng, Dương Triết đau không tả xiết.

Thực ra, anh vốn đã giấu cô. Giấu cô về bệnh của mình. Anh vốn định giấu cô cả đời, vậy mà cô vô tình lại phát hiện ra bệnh án của anh, cũng may, bệnh án đó chỉ ghi lúc anh bệnh nhẹ.

Anh.. không muốn cô buồn phiền.

Thời gian của anh sắp hết, anh muốn tận dụng nó để ở bên cô, chứ không phải căn phòng bệnh viện.

Do đó, anh xin lỗi, vì sự ích kỉ của mình.

Dương Triết nhắm mắt, tham lam ngửi mùi hương hoa nhài trên người cô.

Anh luôn nhớ mùi hương này.

“ Sao vậy? “ Khả Lăng thắc mắc.

Sao cô cứ có cảm giác dương Triết đang giấu cô điều gì đó vậy?

Dương Triết hôn một cái lên mặt cô, cười “ Ừm, không có gì, đi về thôi. Anh muốn ăn đồ em nấu, anh không nuốt nổi đồ trên máy bay. “

Tháy anh vẫn nhớ tới những món ăn mình làm, trong lòng Khả Lăng dâng lên một cỗ ngọt ngào.

“ Ừm. “

Cho tới khi hai người lên một chiếc xe, một người con trai đeo kính râm bước ra nhìn theo bóng chiếc xe.

“ Chết tiệt, em dám cho tôi đội nón xanh. “

Người con trai nghiến răng nguyền rủa một tiếng.

“ Trở về tôi sẽ cho em biết tay. “