Dương Thăng đứng ở phía dưới quan sát trận chiến cũng phát hiện ra sự bất thường.

Tầm mắt anh vẫn luôn đặt lên người em gái mình, cũng không phải sợ có chuyện gì mà chỉ lo lắng Dương Linh không biết kiềm chế khi ra đòn sẽ gây ra những hậu quả không thể vãn hồi.

Nào ngờ thiếu niên loài người thoạt nhìn gầy gò yếu ớt này có thể chống chịu lâu như vậy.

Chuyện này đã vượt ngoài mong đợi của anh rồi.

Trong mắt người khác, mấy động tác cuối cùng chẳng qua chỉ là một lần may mắn khi phòng thủ bị động mà thôi.

Nhưng Dương Thăng lại thấy được vô cùng rõ, tên kia đang ngụy trang để dẫn xà xuất động.

Anh bắt đầu nghi ngờ lai lịch của thiếu niên loài người này.

Bị nhân loại đánh bại gây ra sự đả kích không nhỏ với lòng tự tôn của Dương Linh thế nhưng em không hề xấu hổ và giận giữ như dự đoán của Vệ Hoàn mà chỉ lặng lẽ đứng lên.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của em nhìn chăm chú vào Vệ Hoàn, đường cằm vẫn cứ nâng lên đầy kiêu ngạo.

"Ai mượn cậu không nỡ ra tay.

Có giỏi thì cậu đánh tàn nhẫn cho tôi xem."

Nói đoạn em lại xông lên, thân thể mang theo luồng gió.

Em dùng giọng nói có phần trẻ con để buông lời hung ác, "Gà bệnh không xứng làm đối thủ của bản tiểu thư."

Vệ Hoàn mỉm cười, lùi bước nghiêng người né đòn tấn công mạnh mẽ của em, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Được nha, tôi đơn phương cho rằng cậu tán thành năng lực của tôi rồi đấy."

Hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát khổng lồ trên đỉnh đầu cũng rơi xuống.

Nó xoay nửa vòng giữa không trung rồi lại đứng yên.

"Hiệp một kết thúc."

Nghỉ ngơi giữa hiệp cùng lắm chỉ có ba phút.

Vệ Hoàn kiểm tra những nơi bị thương chủ yếu trên người mình.

Trước kia cậu không hay để ý mấy cái này lắm nhưng dù sao thân thể hiện tại của cậu là của con người, không có khả năng tự phục hồi.

Lúc xoay cổ, Vệ Hoàn bỗng phát hiện hình như trên vai mình có dính thứ gì đó nên duỗi tay chụp lấy.

Một cục lông nhỏ màu trắng có hình dạng như nhím biển nằm trong lòng bàn tay cậu.

Đậu má, đây không phải là...!Không nơi để trốn, Vệ Hoàn giả vờ như không có gì xảy ra, ném cục lông nhỏ qua một bên thế mà nó lại vừa kêu vừa nhảy về.

Nó nhảy vọt lên khỏi mặt đất, dính chặt lên đỉnh đầu Vệ Hoàn, còn không quên phát ra âm thanh chíp chíp chíp vô cùng vui sướng.

"Mày đang bán đứng tao đấy à..." Ánh mắt Vệ Hoàn không nhịn được liếc về phía Vân Vĩnh Trú, nào ngờ đối phương cũng đang nhìn cậu.

So với ánh mắt lạnh nhạt lúc trước thì nhiều thêm điều gì đó.

Cậu còn tưởng rằng mình chết đi rồi thì cục lông nhỏ này sẽ không còn quấn lấy cậu nữa...

Vật nhỏ này cũng là bạn cũ của cậu.

Năm ấy, khi Vệ Hoàn ra ngoài làm nhiệm vụ thì tên nhóc này bám lên người cậu trà trộn vào Sơn Hải.

Bắt đầu từ đó dù có đuổi thế nào cũng không đi, cũng không rõ được nó là loại yêu quái gì, dường như không có tính công kích, chỉ biết biến lớn biến nhỏ mà thôi.

"Tao phát hiện cái con này nó biết cách nhận ra người quen đấy." Dương Thăng phân tích, "Mày coi đi, cho dù mày đặt nó lên người ai thì cuối cùng nó cũng cố gắng chạy về với mày.

Hơn nữa bất kể người khác dùng phép thuật biến mày thành hình dáng gì thì vật nhỏ đều có thể tìm ra mày."

Vệ Hoàn bất đắc dĩ nói, "Còn phải nói à? Lần trước tao xin người ta giúp tao ẩn thân để trốn học, con này cứ thế lập tức bám lên người tao, khiến tao bị bại lộ.

Cái thứ đồng đội heo."

Nghe cậu nói vậy, cục lông nhỏ đang nằm trên đầu vai kêu lên một tiếng chíp đầy tủi thân.

Vệ Hoàn quay qua nhìn nó, "Mày còn chíp, mày chíp tiếng nữa là tao dùng phong nhận (*) đóng đinh mày."

(*)Phong nhận: lưỡi đao gió.

Cục lông nhanh chóng thu nhỏ lại thành kích cỡ của một con bọ, lăn xuống phía dưới cổ áo Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn và Dương Thăng đứng trong phương trận Phù Dao ở quảng trường Sơn Hải mà bên cạnh là Viêm Toại.

Vân Vĩnh Trú vừa xuất hiện không tới một phút đã khiến cho hai bên phương trận rối loạn.

Vệ Hoàn quay đầu, vô thức nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người họ chỉ cỡ mười mấy centimet, một người mặc đồng phục xanh đen của Phù Dao, người còn lại mặc đồng phục đỏ thẫm của Viêm Toại, giống như tâm điểm giữa đám đông.

Nào ngờ yêu quái chíp chíp – cục lông nhỏ vừa mới nghỉ được chốc lát thôi đã đột ngột nhảy đến giữa hai người, không ngừng phồng to người thành một cục lông bự có đường kính mười mấy centimet, vừa vặn kẹt giữa cánh tay của Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn.

"Ủa alo, mày đang làm cái quỷ gì vậy?" Vệ Hoàn vươn tay hòng kéo cục lông kia ra nhưng dù có làm thế nào cũng không kéo nổi, càng kéo nó càng kêu lớn hơn.

Lễ chào cờ sắp diễn ra, thầy chủ nhiệm cũng đã bước lên bục luôn rồi, Vệ Hoàn hoảng loạn, muốn nó nhanh chóng ngậm miệng, "Suỵt! Mày dám kêu nữa là tao đánh mày đó! Mau chóng thả ra cho tao."

Vân Vĩnh Trú nhíu mày, Vệ Hoàn nhìn thấy thế thì càng thêm xấu hổ, "Tôi thề, không phải do tôi xúi nó."

Hình như hơi giống lạy ông tôi ở bụi.

Vệ Hoàn thử dịch người qua phía của mình một tí, ai ngờ cục lông kia bám quá chặt, Vân Vĩnh Trú cũng bị cậu kéo qua theo.

Vân Vĩnh Trú nhăn mày, không thèm nói câu nào nhưng quang nhận đã bay ra chọc thẳng về phía cục lông.

Cục lông nhỏ sợ tới mức kêu chíp chíp chíp loạn xạ.

"Ấy, đừng đừng đừng!" Vệ Hoàn duỗi tay chặn quang nhận của hắn lại, mũi đao bén nhọn chỉ cách làn da cậu mấy milimet.

Vân Vĩnh Trú dùng đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt nhưng lạnh lùng kia nhìn chằm chằm vào Vệ Hoàn, vẫn chưa thu quang nhận về.

"Cậu đâm một xíu thôi là nó chết luôn đấy." Vệ Hoàn hạ giọng, cẩn thận rút tay mình ra rồi lại cầm lấy quang nhận đẩy ra ngoài.

Nào biết được không thể rút được.

Ngại quá đi mất.

Cậu đành cười cười kéo cục lông nhỏ nhưng nó vẫn cứ bất động.

Mất mặt quá.

Vệ Hoàn hít sâu một hơi, thích làm gì thì làm nấy đi, muốn bám cứ bám, đợi lễ chào cờ kết thúc lại tính tiếp.

Nhưng Vân Vĩnh Trú chẳng hề muốn tạm chấp nhận dính chặt một chỗ với Vệ Hoàn.

Đám nữ sinh phía sau đã bắt đầu bàn tán rôm rả rồi.

Hắn thu quang nhận lại, có hơi không kiên nhẫn mà động đậy cánh tay phải của mình.

"Chíp!"

Vệ Hoàn bị kéo đến giữa hai phương trận, cả người lảo đảo suýt thì ngã xuống.

"Đệt." Vệ Hoàn cũng bực bội, cậu cho rằng tôi muốn bị dính chặt một chỗ với cậu chắc.

Nghĩ đến đây, cậu nâng tay trái lên, dùng sức kéo qua phải.

Vân Vĩnh Trú cũng bị kéo lê một chút, chân hơi loạng choạng.

Hình như hắn càng thêm tức giận, đột ngột vung tay, sức lực mạnh đến kinh người.

Vệ Hoàn bị hắn trực tiếp kéo vào phương trận của Viêm Toại, đẩy Vân Vĩnh Trú ngã xuống đất, cũng không biết xui xẻo kiểu gì mà cậu lại ngã đè lên người hắn.

"Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp chíp chíp..."

Trọng lực và quán tính là một cặp bài trùng trong bộ môn kéo đẩy, ép hai thiếu niên phải lựa chọn phương thức kết nối khăng khít với nhau.

Ngọn gió ập xuống cùng với Vệ Hoàn thổi bay tóc mái Vân Vĩnh Trú, khiến cho hoa văn ngọn lửa xinh đẹp kia phải lộ ra ngoài.

Ánh mắt của cậu như phiến lá rơi rụng đậu trên đó rồi lại vô thức dời xuống, đối diện với đôi mắt của Vân Vĩnh Trú.

Cậu nhìn thấy được trong đôi ngươi trong veo như tuyết đầu mùa kia phản chiếu lại bóng dáng kinh ngạc của mình.

Cục lông đáng chết.

"Đếm ngược đến hiệp hai." Giọng nói kiềm chế lành lạnh của Vân Vĩnh Trú lôi Vệ Hoàn ra khỏi dòng hồi ức.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía người nọ, gương mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt chẳng chút sơ hở, bất kỳ lúc nào cũng tỏa ra cảm giác cao quý không thể trái lời.

Cục lông nhỏ nhảy nhảy trên đỉnh đầu Vệ Hoàn trồi dịch đến đầu vai cậu, kêu lên mấy tiếng chíp chíp be bé.

Hình như hắn vẫn chưa nhận ra chỗ sơ hở của cậu.

Vệ Hoàn nghĩ có lẽ là do Vân Vĩnh Trú vốn không hề nhớ rõ những chuyện liên quan đến mình, cũng chỉ là một yêu quái lông xù nho nhỏ thích bám theo cậu mà thôi làm sao có thể khiến đứa con cao quý của mặt trời để ý được.

Vệ Hoàn hít sâu một hơi, thời gian đếm ngược còn dư lại mười giây.

Cậu nghiêm túc suy xét đến việc có nên bỏ cuộc hay không nhưng mà cậu vẫn chưa xác định được thành tích hiện tại của mình đã đủ để đậu vớt vào Sơn Hải chưa.

Nếu bây giờ từ bỏ thì rất có thể sẽ biến thành cục diện kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Dương Linh nâng tay trái lên, trong lòng bàn tay bắt đầu mọc lên một mầm lửa.

Ngọn lửa đỏ đậm dần dần biến hóa, nở rộ thành một đóa Hồng Liên (*).

(*)Edit sát nghĩa thì là sen đỏ/sen hồng nhưng vì nó là tên chiêu thức của Dương Linh nên mình để nguyên từ Hán Việt luôn.

Hỏa Liên (sen lửa) cũng sẽ tính là tên chiêu thức..

Tra????g‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ thế‎ _‎ TrùmTruyệ‎ ????﹒????N‎ _

Đối thủ là chim Tất Phương đó, sao mà cậu thắng cho nổi.

"Coi như cậu có khí phách, gặp phải bản tiểu thư nhưng không đầu hàng." Dương Linh động đậy ngón tay rồi gập lại một chỗ, Hỏa Liên biến mất, khi ngón tay thon dài xòe ra thì đóa Hồng Liên lại nở rộ trong lòng bàn tay, "Có điều..."

Mười mấy đóa Hồng Liên nhanh chóng bay về phía Vệ Hoàn, ánh lửa nóng bỏng rẽ gió vụt đến.

Dương Linh nhướng mày, giọng nói mềm mại, "Cậu cứ thế này sẽ bị tôi đánh chết đấy."

Vệ Hoàn lắc người tránh thoát hết những đóa Hỏa Liên kia, vừa thở hồng hộc vừa nhìn vào mắt Dương Linh.

Mấy kỹ xảo này đối với Dương Linh cũng chỉ là món khai vị, về cơ bản thì không đáng được nhắc đến.

Thấy cái miệng lúc trước như bị mẻ của Vệ Hoàn giờ không nói gì nữa, Dương Linh cười rộ lên, yêu ngân màu tím ở đuôi mắt vẽ ra một đường cong xinh đẹp.

Sau lưng em xuất hiện đôi cánh màu xanh biển lấm tấm đốm đỏ, bay thẳng lên trời, vỗ cánh cuốn gió bão đến.

Vệ Hoàn cúi đầu, sức gió quá lớn khiến cậu không cách nào mở mắt nổi, hai chân nhích dần về sau.

Thân thể gầy yếu này không thể nào cản được ngọn gió yêu.

Trong quá khứ cậu chưa từng ngờ rằng sẽ có một ngày mình bị gió ép đến mức phải lùi bước.

Dương Linh nâng cao đôi tay, "Không biết điều." Em nhẹ giọng nói, "Vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi, để anh hai khỏi nói tôi bắt nạt cậu." Dứt lời, em ném mạnh Hồng Liên trong lòng bàn tay xuống đất, hai đóa Hồng Liên to lớn trong thoáng chốc đã nổ tung.

Đùng! Đùng! Hai tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, vị trí Vệ Hoàn vừa đứng đã bị nổ tung.

Khói thuốc súng giống như màn sương dày đặc, che khuất tầm mắt của mọi người.

Người xem trên khán đài cũng thấp thỏm lo lắng theo.

"Chắc tên nhân loài này tiêu rồi nhỉ?"

"Quả nhiên Tất Phương siêu lợi hại, công kích hỏa thuật của họ là mạnh nhất.

Chẳng qua cô nhóc này không có nhắm thẳng vào chỗ hiểm của tên nhóc nhân loại kia nên chắc là không muốn giết chết cậu ta."

"Dù sao thì trận đấu kiểu này chẳng ra sao cả.

Làm gì có yêu quái nào bằng lòng đánh nhau với con người chứ.

Siêu mất mặt."

Khói thuốc súng mịt mù dần dần tản đi, một bóng hình lấp ló sau màn khói.

Thế mà vẫn chưa ngã xuống...!Dương Linh nhăn mày, cánh tay vung lên, một đóa Hồng Liên xông thẳng vào đùi phải của Vệ Hoàn.

Hỏa Liên nhanh chóng nổ tung như quả boom hệt mong muốn của em.

Gối phải của Vệ Hoàn cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, quỳ rạp trên đất.

"Nếu cứ tiếp tục đánh thì chẳng bao lâu nữa là khỏi đứng dậy được luôn."

"Không đứng dậy được thì phán thua thôi."

Dương Linh lười phải dây dưa, lại dùng cùng một cách thức đánh qua.

Hai gối Vệ Hoàn hoàn toàn quỳ xuống, bàn tay chống lên đống gạch vụn.

Vân Vĩnh Trú nhìn bóng hình quỳ giữa đống hoang tàn, sương khói giấu đi khuôn mặt cậu.

Dáng dấp này khiến hắn không nhịn được mà nhớ đến một người khác.

Hắn không rõ vì sao tên nhân loại kia không lựa chọn đầu hàng.

Bất luận cậu đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp ở mức độ nào đi nữa thì cũng không có khả năng đấu lại một yêu quái hệ hỏa mang huyết thống mạnh mẽ.

Khả năng duy nhất là...

Dương Thăng vẫn luôn đứng dưới quan chiến bỗng nhiên bay lên, dừng giữa bầu trời cẩn thận quan sát thiếu niên loài người này.

[Hình như cậu ta không động đậy được.] Dương Thăng sử dụng thần giao cách cảm để nói với Vân Vĩnh Trú, đồng thời đưa mắt ra hiệu với hắn.

Vân Vĩnh Trú thản nhiên liếc qua Dương Thăng một lần, không đáp lời mà chỉ nhìn về phía Vệ Hoàn.

Quả thật là thế.

Không phải Vệ Hoàn không muốn đầu hàng mà là giờ phút này cậu không cách nào động đậy được cả!

Cả người cậu đều đau nhói, tứ chi cứng đờ, dường như bởi vì nãy giờ đánh nhau quá kịch liệt nên đã khiến độc câu vẫn trong cơ thể phát tán.

Hiện tại đừng nói đến việc chống cự, ngay cả đứng lên cậu cũng làm không được.

Chỉ cần Dương Linh phát động một lần công kích cuối cùng về phía ngực cậu thì chắc chắn cậu sẽ ngã xuống ngay, không đường đứng dậy.

"Bản tiểu thư đây không thèm tra tấn cậu nữa, dù sao thì cậu cũng là một kẻ gan dạ hiếm hoi trong chủng tộc nhỏ yếu kia." Ngón tay Dương Linh cuốn lấy lọn tóc đuôi ngựa bên sườn mặt, cánh tay phải đột ngột dang ra, lòng bàn tay đối diện với Vệ Hoàn.

Một đóa Hồng Liên cực lớn bay vụt xuống đỉnh đầu Vệ Hoàn như mũi tên.

Trong thoáng chốc, Vệ Hoàn cảm nhận được thân thể không còn chịu sự khống chế của cậu nữa.

Đầu cậu bỗng ngẩng lên, ngay khi Hỏa Liên sắp chạm vào cậu thì một nguồn sức mạnh không biết đến từ đâu, bắt đầu từ đỉnh đầu chảy xuôi xuống siết chặt lấy xương cốt cả người cậu, ép buộc cậu phải nhìn thẳng vào đóa Hồng Liên.

Dương Thăng hoảng hốt, [Sẽ chết người đó Vân Vĩnh Trú!]

Vân Vĩnh Trú giơ tay, quang thuẫn (*) thuận thế bay ra.

Nào ngờ ngay sau đó lại có chuyện khiến người người kinh ngạc xảy ra.

(*)Quang thuẫn: Khiên ánh sáng

Hỏa Liên của Dương Linh bị chặn lại khi chỉ còn cách mi tâm Vệ Hoàn gần ba centimet!

"Sao có thể..." Dương Linh dùng sức đẩy tay mình nhưng bỗng dưng em cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ ngăn cản Hồng Liên của mình lại gần.

Em tiếp tục vận linh, thậm chí dùng cả tay trái đè lên cổ tay phải của mình nhưng luồng sức mạnh kia lại càng thêm lớn mạnh, "Chuyện gì thế này..."

Hai luồng sức mạnh dây dưa, đối đầu.

Trong một đoạn thời gian ngắn, Vệ Hoàn như thể đang bị thứ gì đó điều khiển, đây vốn dĩ không phải năng lực của cậu.

Đoàng—

Cuối cùng Dương Linh bại trận, Hỏa Liên bị đẩy bay ra xa, nổ tung thành một đám mây khói thuốc súng hình cây nấm giữa không trung.

Thân thể Vệ Hoàn rệu rã, vụ nổ gây ra làn sóng xung kích tác động ngược vào người cậu khiến cậu bay ra khỏi kỳ đài.

Ngay khi Dương Thăng định bay qua đón lấy cậu thì quang tác của Vân Vĩnh Trú đã đi trước một bước, cuốn lấy Vệ Hoàn đang rơi vào hôn mê.

Tuy rằng đỡ được cậu kịp thời nhưng thật ra Vân Vĩnh Trú đang hơi thất thần.

Hắn cau mày cúi đầu xuống nhìn vào đôi tay không hề có lấy một động tác nào của mình.

Tia lửa bắn ra khỏi đầu ngón tay, nổ tanh tách.

Nhưng vừa rồi hắn cũng không có triệu hồi lửa.

Khẽ lật cổ tay, quang tác quấn lấy thân thể chàng thiếu niên bỗng vung lên, ném người ra giữa không trung, được Vân Vĩnh Trú mở bung đôi cánh bay đến ôm vào lòng.

Gió thổi bay tóc mái của cậu, để lộ ra gương mặt xa lạ đang lâm vào hôn mê.

Trái tim đập rộn rã trong lồng ngực trống rỗng, đáy lòng khó chịu, ngón tay không khỏi siết chặt.

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm...

Hắn bắt được một tia sáng mỏng manh..