Tru Tiên

Chương 140: Đồi hoang

   

Thập vạn đại sơn, Sân Ma Cổ Động

Sau khi Thú Yêu hồi sinh tại Sân Ma Cổ Động. Mây đen khắp nơi. Âm phong gầm rú, mặc dù trời đất vẩn còn âm u nhưng hắc khí đã tiêu tán được phần nào.

Trên bãi đất hoang vu ngay chỗ sơn mạch, chỉ còn thạch tượng nữ nhân lặng im tại Sân Ma Cổ Động mặc cho gió mưa. Đứng trước bức thạch tượng là một nam nhân trên mình khoác chiếc áo tơ tằm màu xanh, dung mạo cực kỳ anh tuấn thậm chí có thể nói khuôn mặt đó như của một thiếu niên.

Dung mạo người này e rằng các nữ nhân thông thường không thể sánh bằng. Mi thanh, mục tú, miệng nhỏ, môi xinh, nhìn kỹ thì thấy có nét giống với bức thạch tượng nữ nhân.

Tuy nhiên, khí chất hiện trên sắc mặt thì hoàn toàn trái ngược nhau.

Người thiếu niên đứng trên Sân Ma Cổ Động chính là Thú Yêu hồi sinh, không ai thể ngờ rằng ác ma bao làm bao người dân Nam Cương khiếp sợ lại là một thiếu niên anh tuấn.

*** Từ lúc hồi sinh, không rõ tại sao hắn chẳng làm gì, không đại khai sát giới, cũng chẳng gào rú vui mừng, chỉ trầm mặc đứng trước chăm chú nhìn thạch tượng Linh Lung. Bóng đêm buông dần, từ xa thân ảnh vu yêu lướt tới, nhẹ nhàng không một tiếng động dừng lại phía sau thiếu niên.

"Thú thần đại nhân"

Thiếu niên thân hình bất động, không hề ngoảnh lại, hỏi: "Sao rồi?"

Vu yêu khom mình đáp: "13 yêu vương cùng toàn bộ tàn dư man tộc ở Thập vạn đại sơn đều sẵn sàng chờ lệnh thú thần đại nhân"

Thiếu niên thân hình khẽ động, từ từ quay lại nói: "Tất cả là bao nhiêu?"

Vu yêu đáp "Hiện giờ chỉ còn 37 tộc. 100 năm qua, cả Thập vạn đại sơn như rắn mất đầu, các tộc tranh giành, tàn sát lẫn nhau, nhiều tộc đã bị tận diệt."

Khuôn mặt thiếu niên như phủ một lớp băng giá, tuyệt không biểu lộ một chút tình cảm nhưng từ sâu trong tâm tưởng lại ẩn tàng sự cao ngạo. Ánh mắt chợt như điện nhìn thẳng vào mặt Vu yêu.

Vu yêu giật mình, cảm giác trên mặt như bị lửa đốt.

"Kỳ thực là 38 tộc", thiếu niên thong thả nói, "ngươi chưa nói tới Hắc vu tộc, cuối cùng cũng đã có truyền nhân đó sao"

Vu yêu cúi đầu, trầm ngâm không nói gì.

Thiếu niên từ từ quay đầu, mục quang lại hướng về thạch tượng Linh Lung vu nữ, hồi lâu đột nhiên thốt: "Hắc mộc".

Cơ thể Vu yếu bỗng chấn động, tên gọi này đối với hắn, như đã được khắc vào một nơi sâu thẳm, mỗi lần nhắc đến lại như cứa tới vết thương lòng.

Thiếu niên vẫn chăm chú nhìn thạch tượng Linh Lung, chỉ nghe ngữ khí chợt trở nên tang thương: "Nhiều năm trước, đối diện Linh Lung, ngươi có thấy hối tiếc?"

Vu yêu im lặng, đoạn thì thầm thốt: "Có"

Thiếu niên chẳng hề quay đầu, hai mắt xuất hiện ánh quang mang, lưu chuyển không ngừng, cất giọng như ma quỷ: "Trên thế gian, ngoài đại ca ngươi nay đã thành hung linh, chỉ có ngươi biết được quan hệ của ta với Linh Lung. Trước đây, 8 người các ngươi hợp lại, cùng truy sát ta qua muôn sông, vạn núi, giờ đây nhớ lại, mọi chuyện như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua".

Sau tấm hắc sa, thân thể Vu yêu chợt bắt đầu run nhẹ, tựa hồ như quá khứ quay lại, mọi việc dần hiện lên trước mắt.

Thiếu niên căn bản chẳng quan tâm tới phản ứng của Vu yêu chậm rãi nói cứ như vẫn đang nói chuyện với Vu yêu chứ chẳng phải đang đối diện thạch tượng mà tự nói với chính mình mặc dầu trước mắt hắn hiện tại chỉ có Linh lung thạch tượng.

"Nàng," giọng hắn chầm chậm đầy vẻ thương tâm, phần vì bi lương, phần vì căm phẫn, "thực ra vì cái gì chứ?"

Thạch tượng chẳng biết nói, lặng im, trầm mặc.

"Trong tim nàng, chúng sinh thế gian là gì?, thiên mệnh, tạo hóa là gì, nó quan trọng đến vậy sao?" trong giọng nói của hắn, bỗng trỗi lên một sự kích động, từ từ lớn dần.

"Vì nàng coi nó quan trọng hơn ta mà nàng chống lại ta vì những thứ đó sao?" Hắn cười nhạt nói: "nhưng nàng biết không, thực sự ta không màng"

"Cái gì gọi là thiên ý, cái gì là chúng sinh thiên hạ, có xá gì?” Nó quắc mắt nhìn, kỳ lạ là, mặc dù cái nhìn của hắn có vẻ đáng sợ như vậy, nhưng dung mạo của hắn vẫn toát ra nét đáng yêu, không như người thường.

“ Nàng muốn ta chết, nói 1 câu cũng đủ rồi, nàng biết không? nàng có biết không?” Hắn gầm lên, đối mặt với bức tượng người con gái, sau đó, giọng nó chùng xuống…

“Nhưng, tại sao… nàng lại xem sự việc đó quan trọng hơn mạng sống của chính mình chứ.”

“ Hắn từ từ đưa tay ra, nhẹ vuốt gương mặt từng trãi, thô ráp, cố lục lại trong trí nhớ gương mặt hiền dịu năm nào”.

Cảm giác lạnh băng, không 1 chút hơi ấm, từ lòng bàn tay truyền tới.

Dang rộng hai tay ôm nhẹ bức tượng vào lòng, gương mặt hắn dần mang nét dịu dàng dị thường. Vu Yêu đứng sau lưng, lẳng lặng quan sát cảnh tượng khác thường đó.

“Ta biết, cái thế gian này đã hại nàng.” Người thiếu niên lim dim, mơ màng nói, “ Nàng yên tâm, ta sẽ đem tất cả chôn cùng với nàng, sau đó, ta sẽ trở lại tìm nàng…”

"Chờ ta nhé..."

Âm thanh nhỏ dần, lắng xuống rồi mất hẳn. Người thiếu niên ôm bức tượng lạnh, Vu yêu đứng yên như tượng, trên trời mây đen vần vũ, sấm sét nổ vang, mưa bắt đầu rơi xuống.

Mưa rơi trong gió bão, làm cho cả thế giới như mờ ảo, Vu yêu nhìn xa xăm, mưa rơi trên gương mặt của thạch tượng nữ tử, không một tiếng động…

như những hạt nước mắt rơi

**********

Núi Thanh vân ba ngàn dặm hướng Đông, từ núi Không Tang về hướng Đông Nam có con đường đất ngoằn ngoèo, cô tịch hoang dã, vào thời tiết chim chóc bay lượn, cỏ cây mọc đầy.

Cái quán nhỏ nhà họ Hà cách Tiểu Trì Sân 1 ngày đường, nằm đơn độc bên con đường đất, đón khách qua lại. Ông chủ quán họ Hà cũng không nhớ là mình đã tiếp bao nhiêu khách, khách qua đường thì đủ các hạng

người. Nhưng trong 3 ngày nay, mặc dù tuổi tác ngày càng cao, ông cũng nhớ ra người khách này.

Kỳ thực nói là 1 vị khách, cũng không đúng lắm, phải nói là 1 người khách mang theo 1 con khỉ kỳ quái. Cho nên, đối với ông chủ họ Hà, người này để lại ấn tượng sâu sắc, vì có mang theo con khỉ kỳ quái với 3 con mắt rất to.

Ba ngày trước, lúc đang đứng tại cửa quán, ông Hà nhìn thấy vị khách này với gương mặt đầy gió bụi, từ bên đường chạy sang, trên vai có con khỉ, không biết sao, có cảm giác hơi quen. Lúc hắn vừa dợm bước tiếp, ông định nói vài câu bay bướm để chào mời vào quán nghỉ ngơi uống nước, không ngờ chỉ nói được có 1 câu:

“Khách quan, bổn quán có trà nóng rượu ngon, hay là khách quan có thể vào nghỉ ngơi bên trong…”

Hà Lão Bản chưa dứt câu thì nét tiều tụy trên gương mặt hắn đã biến mất, lúc định thần nhìn lại, thì hắn đã ngồi vào bàn. Và trên bàn là thỏi bạc đủ để hắn ăn nghỉ ở quán 3 ngày. Hà Lão Bản rất hoan hỉ, liền đem rượu thịt dọn ra, chỉ có điều ông không lường trước được, đó là người khách và con khỉ ở quán của ông đã đúng 3 ngày rồi mà dường như chưa có ý định ra đi.

Tinh thần của người thanh niên rất tệ, trong 3 ngày, ông chủ Hà không thấy hắn nói 1 câu, hay cười 1 lần nào. Mỗi lần ông dọn rượu và thức ăn ra bàn, là hắn lặng lẽ nhìn bình rượu, sau đó mới từ từ uống.

Chỉ là tửu lượng của hắn rất thấp, mỗi lần uống được 1 chút, ông Hà đoán chừng chưa tới nửa bình, là cả người hắn đổ gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự. Ngược lại với chủ của nó, con khỉ 3 mắt của hắn nhiều phen làm ông chủ Hà há hốc kinh ngạc.

Thực tình mà nói, ông Hà ở đó mở quán, tuy xa nhưng do lượng khách vãng lai nhiều, nên cũng thấy được nhiều sự việc, vậy mà trong 3 ngày nay, ông vẫn thề với lòng, suốt cuộc đời của ông, tửu lượng của con khỉ này là cao nhất.

Chỉ trong 1 ngày đêm, con khỉ đã uống hết toàn bộ hầm rượu của ông chủ Hà, kể cả bình Nữ nhi Hồng liệt tửu mà ông chôn dưới gốc cây cổ thụ.

Vậy mà con khỉ dường như không có gì thay đổi cả, gãi đầu gãi tai, nhảy nhót liên hồi, chạy tới ông chủ Hà kêu “chi chi” không ngừng. Ông chủ Hà tuy không hiểu ngôn ngữ của loài khỉ, nhưng ngay cả đứa ngốc cũng biết con khỉ muốn gì, chỉ vì muốn làm lơ, không ngờ con khỉ thông minh như vậy, lấy lại thỏi bạc từ tay ông Hà nhanh đến không ngờ, rồi còn lượn tới lượn lui trước mặt ông.

Ông Hà không còn cách nào, khách lại trả đủ tiền, chỉ biết kêu người làm từ Tiểu Trì Sân giao rượu tới ngay cả ban đêm. Ban đầu ông hơi bực, nhưng dần dần, ông lại đâm ra thích con khỉ. Ngoài việc uống rượu ra, nó không làm gì bậy bạ cả, lại hay biểu diễn vài trò ở trong quán, giúp vui cho ông, khách của ông nhiều người ít khi được vui như vậy, mấy ngày qua, nó cũng giúp ông kiếm thêm đuợc 1 mớ tiền.

Người chủ của con khỉ thì ngược lại, phần lớn thời gian uống say rồi ngủ vùi, đôi khi thức giấc, cặp mắt vô thần nhìn xung quanh, cũng có lúc con khỉ chạy tới bên hắn, thì mắt hắn sáng lên 1 lúc, đua tay xoa đầu con khỉ, sau đó dường như tới chuyện gì đau lòng, lại đưa bình rượu lên uống, chỉ 1 chốc lại say rồi ngủ tiếp.

Có lúc ông Hà thầm nghĩ, người thanh niên này không phải là thằng điên. Tuy ông cũng chỉ là chủ quán bình thường, nhưng củng nhận thấy là hắn khác hẳn những khách vãng lai khác. Cái khác thì không nói, chứ chỉ việc hắn ở lại quán 3 ngày, mà muỗi mòng mùa này đột nhiên bay đâu mất; còn nữa, quán ông ở chỗ hoang vắng lúc trước thường nghe thấy tiếng ma khóc, bây giờ như bị cái gì làm chúng hoảng sợ, bỏ đi đâu tất.. Ông Hà vốn nghe quen tiếng quỉ khóc sói tru, 3 ngày nay yên tĩnh quá, ông lại không ngủ được.

Buổi chiều hôm đó, ông chủ họ Hà đứng sau quầy, vừa tính xong tiền, thở nhẹ, rồi từ trong quán nhìn ra.

Ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ còn sót lại, nhuộm đỏ chân trời, xuyên qua cửa sổ, hắt những chiếc bóng của bàn ghế trong quán dài xuống nền nhà, ở tại nơi này thời gian đang lặng lẽ trôi qua.

Ông chủ Hà tự nhiên một thoáng thất chí, điểm lại mình cũng hơn 50 tuổi rồi. Tuy những người làm thường nói ông trông cũng khoảng 40 tuổi thôi, nhưng ông tự biết, sức khỏe mình cũng đang xuống dốc.

Thời gian không tha cho một ai, chẳng lẽ sống vậy hết đời sao?

Ông nhìn chằm chằm vào bóng những bàn ghế đang đổ dài dần, rồi ngước lên nhìn bốn bức tường với những vết sơn đã tróc.

Bóng chiều tà cô tịch, chiếu lên gương mặt của ông, hằn lên những nỗi buồn khổ không tên của kiếp người.

Ông thở dài, khẽ lắc đầu, sự việc này, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Ông Hà gượng cười đau khổ, cầm cuốn sổ tính tiền lên, rồi đi về hướng người khách duy nhất trong quán và con khỉ của hắn.

Vị khách vẫn ngồi tại cái bàn trong cùng nhất, vẫn như trước, vừa uống say và ngủ gục trên bàn, không hề cử động. Còn con khỉ ngồi xổm trên bàn, tay trái cầm bình rượu, tay phải bốc thức ăn trên mâm, uống 1 hớp, ăn 1 miếng, có vẻ tận hưởng cuộc sống của nó lắm.

Ông chủ họ Hà đến trước vị khách, ho một tiếng, đằng hắng, nhưng cặp mắt không khỏi hướng về con khỉ, thấy con khỉ 3 mắt như không màng đến việc ông bước tới, chỉ liếc qua, rồi nhìn xuống bình rượu trong tay. Ông Hà thở dài, con khỉ là con vật biết uống rượu mà ông gặp được trong suốt cuộc đời của ông, mà sau lưng nó còn đeo 1 cái túi đựng rượu, tuy bây giờ đã cạn, nhưng có thể biết là nó đã từng chứa những gì.

Ông chủ quán quay đi, không biết tại sao, lòng có chút khẩn trương, tự mình cũng không hiểu vì sao, lại ho vài tiếng, mới nhẹ giọng: “Này... ông khách.”

Người thanh niên trước mặt ông vẫn bất động.

Ông chủ quán hơi lúng túng, nhưng vẫn tiếp tục gọi: “Này, ông khách, lượng bạc ông đưa ba ngày trước, nay đã dùng hết, bổn tiệm vốn ít, có phải …”

Người thanh niên không biết có say thực không, vẫn nằm yên, không nhúc nhích.

Ông chủ Hà thở dài nói: “Kỳ thực, lượng bạc mà ông đưa không ít, không chỉ đủ cho ba ngày, mà năm ngày cũng đủ. Chỉ là… chỉ là con vật quý của ông quá lợi hại, tửu lượng quá cao, chỉ trong ba ngày, không những uống hết toàn bộ rượu trong hầm, mà cả hai lần giao tới thêm 4 chung rượu, nó cũng uống sạch…”

Ông Hà nói tới đây, laị nhìn con khỉ 3 mắt, nó cũng chỉ nhìn ông, gương mắt lộ vẻ quỉ quái.

Hà Lão Bản hạ giọng: " quý khách có thể đưa lão thêm ít ngân lượng, ba hôm trước quý khách đã đưa lão không ít ngân lượng, tuy nhiên số ngân lượng đầy đã hết bởi con khỉ của quý khách, lão..."

Chưa dứt câu, "đinh" hai thỏi bạc đã được quăng ra trên bàn. Hà Lão Bản định thần. Ông chủ họ Hà vội vàng cất đi, cất vào bụng, chợt thoáng do dự, nhìn qua con khỉ, liền rút phần bạc ra lại, mở phanh áo, nhét vào chiếc áo bên trong. Sau khi nhận được ngân lượng, Hà Lão Bản tính nói gì đó với vị khách thì đột nhiên ở cửa quán có tiềng vọng lớn vào:

"Có ai ở trong không?"

Hà Lão Bản quay người ra, thấy trước cửa tiệm có ba người, hai nam một nữ. Một ông già với gậy trúc trên tay, phía trên gậy trúc là một mãnh vải trắng đề bốn chữ " tiên nhân chỉ lộ" bên cạnh lão ta là một thiếu nữ tuổi trạc 17, 18, dong mạo tú mỹ, trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười.

Ông chủ họ Hà vội vã ra tiếp đón, dù sao người khách mang theo con khỉ cũng không bỏ trốn được, nên ra chào hỏi khách mới tới thì hơn. Chỉ thấy ông cười chào, nói: “Có, có, 3 vị khách quan, xin được hỏi muốn dùng bữa hay là nghỉ trọ ạ?”

Trong hai người này, già thì tiên phong đạo cốt, trẻ thì dung mạo tuyệt mỹ. Đằng sau hai người là một trung niên mang đầy hành lý, dung mạo cổ quái, cao hơn hai người kia cả cái đầu, khuôn mặt thì dài như con dă cẩu.

Ông già liền cười ha hã nhiếu chân mày, cười nói "thế nào, Hà Lão Bản không nhận ra chúng tôi sao?"

Hà Lão Bản cận thận nhìn kỹ thêm một lần nữa, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được. Cũng đúng thôi, ông chủ Hà này đã mở quán kinh doanh trên con đuờng này đã lâu, không biết bao nhiếu quan khách đã ghé ngang qua thử hỏi sao Hà Lão Bản có thể nhớ được hết. Hà Lão Bản khẽ lắc đầu nói: " quý khách xin thứ lổi, tại hạ tuổi cũng đã cao, trí nhớ cũng đã mai một đi rất nhiếu."

Lão ông đó động lòng trắc ẩn, lắc đầu than: “Ôi, đáng tiếc, thật đáng tiếc, thế gian thường tình, đa số đều như vậy cả, trước khi tiên duyên đến thì không ai biết là có tiên duyên đó.”

Ông chủ họ Hà giật mình, lòng dâng lên sự tôn kính, nhìn kỹ lão ông, chỉ thấy râu tóc bạc phơ, cốt cách như tiên, trông gần như một vị đắc đạo cao nhân. Tuy ông không biết tại sao đắc đạo cao nhân trông cũng giống người trong giang hồ, mà thái độ của cô gái đi với ông cũng rất lãnh đạm, nhưng nghĩ lại, nếu đó là cao nhân, thì người phàm tục như mình làm sao nhận ra được, nếu mình nhận ra được, thì chẳng lẽ mình cũng là cao nhân ư? Nghĩ tới đây, ông Hà đã sớm lộ vẻ tôn kính, cúi người đáp: “Đúng, đúng vậy, kính mời vị khách quan… không, mới đại sư vào trong.”

Lão ông đáp lời, tay cầm gậy trúc chỉ đường của tiên nhân quơ qua quơ lại lần vào trong, cô gái đi sau lưng lắc đầu cười đau khổ, đoạn quay đầu lại nói với người đàn ông đi theo sau với cái túi trên lưng: “Dã cẩu đạo trưởng, chúng ta vào nghỉ ngơi 1 lát vậy.”

Người trung niên đáp lời, theo bước vào trong, ba người ngồi bên 1 cái bàn, người đàn ông có gương mặt chó đặt cái túi lên chiếc ghế bên cạnh, “ầm” một tiếng, xem ra trọng lượng cũng không nhẹ.

Trong 3 người này thì 2 người là ông cháu Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, còn người đàn ông có gương mặt chó là Dã cẩu đạo nhân, là người đã từng luyện Huyết đường nhất hệ duy nhất còn sống sót. Từ sau trận chiến tại Tử trạch kết thúc, Dã cẩu đạo nhân theo 2 ông cháu Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, lang bạc khắp nơi, bốn biển là nhà.

Thực ra, lúc đầu, Chu Nhất Tiên thấy Dã cẩu rất gai mắt, nên lão tỏ ra tính khí thất thường, khi thì chế giễu Dã Cẩu, mà Dã cẩu đạo nhân tự mình như không biết, lắm lúc thay đổi hẳn, biến thành 1 người hoàn toàn khác, lại không nghe lời người, vẫn cứ như vậy, Tiểu Hoàn thấy không được, lên tiếng bênh vực.

Cô tuổi tuy nhỏ, nhưng mồm mép lợi hại, Chu Nhất Tiên tuy là người trong giang hồ đã lâu mà nhiều khi nói cũng không lại, sau cùng chỉ biết chấp nhận sự việc này. Cũng may thời gian trôi qua, ông cũng dần dần phát hiện Dã cẩu cũng có những điểm cần thiết, chẳng hạn như đồ vật nặng mà ông phải tự mình mang thì bây giờ toàn bộ đẩy qua cho hắn, mà Tiểu Hoàn cũng không phản đối gì, mà có vẻ rất vui

Nói về ưu điểm của hắn, như trên đường đi có gặp dã thú, yêu quái, qua núi gặp phải những đứa mạnh hơn, …, đều cử Dã cẩu “đại hiệp” một mình dẹp loạn, cho đến giờ, Chu Nhất Tiên rất hài lòng, cuộc đời của ông bôn ba bấy lâu, nay thoải mái được mấy tháng, lại thấy tiếc sao không gặp được cái tên dã cẩu này sớm hơn

Giai đoạn này, ba người họ về lại những chốn cũ, dù sao cũng lang thang khắp nơi, nơi nào cũng có thể tới, đi mãi đi mãi, lại quay về con đường xưa này. Cũng may Chu Nhất Tiên như có ma nhập, đột nhiên nhớ lại lão họ Hà này là người mở cái quán bên đường, liền giả làm cao nhân, gạt được lão.

Thấy ông chủ họ Hà đối với mình một mực cung kính, Chu Nhất Tiên lấy làm đắc ý, liền gọi luôn nhiều món một lúc, đợi lúc ông Hà cập rập đi chuẩn bị món ăn, ông bèn quay đầu về hướng Tiểu Hoàn và Dã cẩu đạo nhân định khoác lác một chút, không ngờ bắt gặp gương mặt họ trở nên khác thường, không biết chuyện gì, mắt đang trừng trừng nhìn

Chu Nhất Tiên thấy kỳ lạ, mới hỏi: “sao vậy?”

Dã cẩu đạo nhân nhấc đôi vai như đang mang ngàn cân, chỉ về hướng bên trong quán: “Ông nhìn mà xem.”

Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn hắn, rồi quay đầu, bỗng người ông chợt run lên

Chỉ nhìn thấy trong ánh hoàng hôn còn sót lại, tia sáng cuối cùng từ cửa sổ hắt xuống, trong cái góc tối tăm tận bên trong quán, bóng 1 người đàn ông đang gục trên bàn, trong cái bóng tối đó, 1 con khỉ ba mắt đang nhìn họ.

Tiểu Hoàn ngạc nhiên, thấp giọng kêu: "Tiểu hôi"