Đêm trăng mười sáu luôn viên mãn và đẹp hơn đêm rằm! Đêm mười sáu tháng chín ấy, bầu trời không một gợn mây, chỉ có vài ngôi sao đang nhấp nháy. Một vầng trăng tròn sáng tỏ như ngọc bàn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng lung linh chiếu rọi khắp Thông Thiên Phong nguy nga sừng sững.
Ánh trăng như nước, chiếu rọi mọi nơi trong đêm đen, đem Ngọc Thanh Điện đang chìm trong bóng tối kia sáng bừng lên. Hai hàng lan can bằng bạch ngọc chạy dài theo hai hành lang trước điện, thi thoảng xen kẽ nhũng cây cột lớn chống đỡ mái hiên, nhìn qua có vài phần xinh đẹp nhưng u tĩnh. Minh Dương đạo nhân đứng bên ngoài Ngọc Thanh Điện dựa người vào lan can mà trông về phương xa, nhìn từng đám mây nơi ấy trôi dần rồi lại nhìn trăng sáng trên cao, vẻ mặt như xuất thần không biết đang suy nghĩ về điều gì. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu, nhanh chóng liếc nhìn vào đại điện bên trong Ngọc Thanh Điện rồi lại rời mắt đi.
Bên trong Ngọc Thanh đại điện tuy rằng đốt nến nhưng so sánh với bên ngoài đang sáng trưng như ban ngày thì lại khiến người khác có cảm giác hơi tối tăm. Dưới ánh nến mờ nhạt có hai thân ảnh đang đứng song song trước Tam Thanh Thánh Tượng, một chính là Tiêu Dật Tài và một là Vương Tông Cảnh.
Từ xa nhìn lại, vẻ mặt Tiêu Dật Tài hờ hững, ánh nến trên hương án chiếu xuống phân khuôn mặt thành hai vùng sáng tối. Giữa lúc ấy, có thể thấy hắn như đang nhẹ giọng nói điều gì, còn vẻ mặt Vương Tông Cảnh đứng một bên thì liên tục biến ảo, khi thì kinh, khi thì nghi hoặc, có khi lại ngỡ ngàng, song thủy chung lại không hề mở miệng chỉ trầm mặc lắng nghe. Dần dần vẻ mặt Vương Tông Cảnh trở nên chết lặng.
Cứ như vậy, thân ảnh hai người đứng dưới đại điện thần tượng thật lâu, thật lâu.
Minh Dương đạo nhân vẫn đứng bên ngoài điện, kiên nhẫn chờ đợi,. Không một ai biết bên trong đại điện Tiêu Dật Tài đang nói chuyện gì với Vương Tông Cảnh, nhưng vẻ mặt Minh Dương đạo nhân đứng bên ngoài lại luôn làm cho người ta cảm thấy có vài phần tiêu điều.
Cứ như vậy không biết đã bao lâu, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền từ phía sau lứng đến, Minh Dương đạo nhân xoay người nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Vương Tông Cảnh mỏi mệt, đồng thời mang theo vài phần ngỡ ngàng. Hắn chậm rãi đi ra, đến khi thấy thân ảnh Minh Dương đạo nhân đứng lẳng lặng bên ngoài điện, Vương Tông Cảnh cũng chỉ im lặng mà gật đầu. Không biết nguyên cớ gì mà giờ phút này nhìn hắn có vẻ uể oải cực độ, giống như ngay cả khí lực để bắt chuyện cũng không có, thần sắc vẫn cứ đờ đẫn như vậy mà đi qua trước mặt Minh Dương đạo nhân, theo thềm đá trước Ngọc Thanh Điện đi từ từ xuống.
Minh Dương đạo nhân ngẩn ra, bước lên một bước như muốn nói gì nhưng lại nghe phía sau truyền đến thanh âm thản nhiên của Tiêu Dật Tài cũng vừa ra khỏi điện:
"Minh Dương, sắc trời đã khuya, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi."Cước bộ của Minh Dương đạo nhân nhanh chóng thu trở về, nhìn thoáng qua bóng dáng cô độc của thanh niên đang đi xa dần kia, sau đó mới thấp giọng đáp ứng một câu rồi lập tức xoay người ly khai. Tiêu Dật Tài nhìn theo hướng Minh Dương đạo nhân rời đi một lúc rồi tiến bước đến bên trên lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Vương Tông Cảnh đang bước từng bước xuống từng bậc thang, ánh trăng như nước, chiếu rọi phía sau hắn tạo nên một cái bóng dài đang bước xuống từng bước chậm rãi trên những bậc thang bạch thạch.
Những bậc thang bằng đá rất dài, cộng thêm gió núi lạnh lẽo thổi qua người, cảm giác giống như bị kình phong nâng lên thổi qua thổi lại. Trong đêm khuya không người, Vương Tông Cảnh vẫn tiếp tục bước xuống, hình như vì quá mệt mỏi nên hắn dừng chân lại, nhìn thoáng qua bốn phía. Phía bên dưới cách chỗ hắn đứng không xa là một thủy đàm, mặt nước tĩnh lặng như gương, bóng trăng trên cao rọi vào trong nước giống như vật thật, gần ngay trước mắt.
Chung quanh thủy đàm là vố số cây cối, số lượng chúng có thể tạo thành cả một khu rừng. Xa xa hơn một chút có những ngọn núi cao ngất ngưỡng. Vương Tông Cảnh nhớ mang máng, khi mình bị mang lên Ngọc Thanh Điện ngày trước thì có vô số đệ tử Thanh Vân đi ngang qua thủy đàm đều dừng lại hành lễ.
Nhưng bọn họ hành lễ với ai?
Khi ấy, tuy trong đầu Vương Tông Cảnh vẫn còn nghi vấn nhưng hắn lại cảm thấy tâm trí trống rỗng, cái gì cũng không muốn suy nghĩ đến, hết thảy chỉ dựa vào bản năng mà hành động. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh thủy đàm, ngồi dựa người vào một thân cây gần đấy, sau đó chậm rãi thở dài một hơi, cúi đầu tựa vào hai cánh tay đang khoanh trên đầu gối.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi mặt nước, gió núi hiu hiu thổi khiến cây cối lắc lư, đem thân ảnh Vương Tông Cảnh che giấu đi. Không biết đã qua bao lâu, mặt nước lạnh buốt kia bỗng nhiên dao động một trận, càng lúc càng kịch liệt. Chỉ sau nửa khắc,
"ùm" vang một tiếng, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, một con thú to lớn trồi lên. Dưới đêm trăng, nó gầm nhẹ một tràng, lắc mình vài lần rồi chậm rãi di động một cách kiêu ngạo.
Vô số bọt nước tung tóe lên trên không rồi rơi xuống, hợp với nhau thành những dòng nước tựa như con suối nhỏ. Trong phút chốc cự thú rời khỏi mặt hồ, trên thân thể to lớn ấy có thể thấy được làn da thô ráp, cái đầu cực lớn phía trên cùng với đôi mắt to như đầu trẻ em liên tục chớp lóe như hai cây đuốc được thắp trong đêm; bên dưới chiếc mũi khổng lồ là cái mồm đỏ tươi, to như chậu máu cùng hai chiếc răng nanh sắc bén. Tất cả chúng khiến cho người nhìn thấy phải cảm thấy hoảng sợ.
Vương Tông Cảnh trong bóng tối chứng kiến rõ ràng cảnh này dưới ánh trăng, nhất là khi phương hướng lên bờ của cự thú lại ngay gần kề chỗ hắn. Cự thú vụt chồm dậy, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác như đang ở giữa rừng rậm nguyên thủy bất chợt gặp phải yêu thú đáng sợ. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cự thú vốn đang bình lặng cũng tự nhiên cảm nhận thấy gì đó, thân thể cao lớn liền lập tức khựng lại, trong họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi mắt như chuông đồng cũng quét nhìn tới mảng bóng tối này, miệng rộng nhe ra, chậm rãi để lộ hai cái răng nanh.
Bích Thủy hàn đàm vốn đang tĩnh lặng sau lưng cự thú như bị gì đó kích thích, từng mảng lớn bọt nước đột nhiên sôi sục lên, nhanh chóng tạo thành xoáy nước cuốn nhanh. Một cột nước thô to từ đó thong thả bay lên, như con Thủy long uốn lượn vặn vẹo giữa không trung, chậm rãi hướng tới chỗ Vương Tông Cảnh ẩn thân.
Một cỗ uy áp như sơn băng địa liệt khiến người ta cảm thấy ngẹt thở lập tức bao phủ lấy Vương Tông Cảnh. Toàn thân hắn cứng đờ, không thể nhúc nhích. Một cỗ sát ý lạnh băng mà cả đời hắn chưa bao giờ gặp qua, mãnh liệt dồn dập như sóng cả vây phủ lấy hắn.
Trong phút nguy cấp này, trên thềm đá cách Bích Thủy hàn đàm không xa, thân ảnh Tiêu Dật Tài đột nhiên xuất hiện, đạo bào xanh lục tung bay trong gió. Tiêu Dật Tài hơi cau mày, từ xa xa phất tay áo, con cự thú nghiêng đầu ngó qua Tiêu Dật Tài, trong mũi phát ra tiếng phì phì như đang hừ hai tiếng. Cột nước như con Thủy long đang cuộn xoáy, từ trên không hạ xuống lập tức dừng lại, rồi như bị mất đi lực lượng thần bí đã dẫn động nó, cột nước liền hóa một mảnh lớn bọt nước rầm rầm rơi xuống như một trận mưa nhỏ.
Cỗ sát ý băng lãnh thấu xương đột nhiên biến mất. Đến lúc này, Vương Tông Cảnh mới cảm thấy hết ngạt thở, hắn vội há miệng thở lấy thở để. Từ xa, âm thanh của Tiêu Dật Tài ung dung truyền đến:
"Linh thú này tên gọi 'Thủy Kỳ Lân', là linh thú trấn sơn của bổn môn, sống lâu đã Thông linh, đạo hạnh cao thâm, đệ tử bản môn thường kính trọng gọi là 'Linh Tôn'."Vương Tông Cảnh ngơ ngác, si ngốc nhìn con cự thú kia, rồi như chợt nhớ ra gì đó, thấp giọng thốt:
"Thì ra đây chính là Linh Tôn..."Hắn phóng mắt nhìn ra xa xa, chân dợm bước, đi ra khỏi mảnh rừng âm u, bước tới thềm đá bên dưới. Xa xa, hắn có thể nhìn thấy một cây hồng kiều như Kinh long giữa đêm tối mịt mù. Tiêu Dật Tài thoáng nhìn qua con đường vắng lặng u ám kia, hững hờ nói:
"Quãng đường còn lại, ngươi tự mình đi đi."Vương Tông Cảnh im lặng không nói gì. Hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, rồi xoay người, một thân một mình hướng con đường u ám kia đi tới.
Bỗng nhiên âm thanh ầm ĩ huyên nào từ sau lưng hắn truyền đến, xem chừng Thủy Kỳ Lân có chút bực bội về sự quấy rầy của những tục nhân này. Nó khịt mũi hai cái, lắc lư cái đầu lớn, quay gót trở về Bích Thủy hàn đàm. Một tiếng rống trầm thấp vang vọng, cả thân hình khổng lồ chuyển động, bọt nước văng lên tung tóe, nó đã xuống tận đến đáy hồ.
Một năm nay, nhân số tham dự Thanh Vân Thí tăng lên không ít, danh vọng trong thiên hạ cũng lớn hơn rất nhiều. Nhưng so với những năm yên ổn trước đây, trong Thanh Vân biệt viện năm nay lại như luôn có phiền toái. Nhất là đối với những người đến viện hai mươi ba đường Ất, cảm giác này lại càng rõ ràng. Cứ như những cơn sóng không ngừng vỗ vào bờ, quét vào trong đất liền, cơn thủy triều này đột ngột tăng mạnh, sóng dữ lấn bờ, để rồi khi sóng cả chậm rãi rút ra xa, mọi người lại phát hiện trong nội viện thiếu đi một người.
Cái tên Bàn tử kia, vốn đã ít người nhắc đến, nhưng vô tình lại trở thành điều kiêng kị. Có lẽ thêm một đoạn thời gian nữa, những ký ức về người này sẽ bị mọi người lặng lẽ cho chìm vào quên lãng. Cuối cùng thì hắn cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thế gian.
Hắn từ đâu đến, hắn về nơi nào, hắn vì ai mà khổ cực, sau khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười hiền lành, ai hiểu trong lòng hắn suy nghĩ gì?
Tất cả những điều này, cuối cùng cũng tan thành mây khói. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Đó là một ngày trời trong nắng ấm.
Vào hạ tuần tháng chín, tại Thanh Vân sơn, mùa hạ nóng nhất trong năm đã đi qua, khí trời trong xanh dễ chịu. Buổi sáng một ngày, tiết trời tươi tốt, trong viện hai mươi ba đường Ất có chút nhiệt náo ít thấy. Tất cả mọi người đều ra sân đi dạo, so với những ngày không khí nặng trĩu trước đó, tâm tình mọi người thoạt nhìn đều tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là khi đứng trong sân, hoặc khi thấp giọng nói chuyện phiếm, hoặc khi không còn gì để nói, thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn gian phòng trống vốn đã lâu không có người ở kia. Tại đây, giữa khung cảnh yên tĩnh trong sân, đâu đó lại thêm một phần tịch liêu.
Vương Tông Cảnh vươn vai cất chân, giãn gân giãn cốt, đi dọc theo hành lang quanh sân. Những ngày này, hắn trở nên trầm mặc ít nói. Ngay cả với Tiểu Đỉnh vốn ngày thường cùng hắn giao hảo khá tốt, mấy ngày nay cũng ít nói chuyện với nhau. Bất tri bất giác, hắn đi ngang Thổ Tự phòng. Cửa sổ Thổ Tự phòng rộng mở, ở bên trong trống không vắng vẻ, bàn ghế lộn xộn. Ngày đó, Thanh Vân môn đệ tử có tới đây điều tra và cũng gấp gáp rời đi. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, còn có thể thấy một mảnh giấy trắng phấp phới trên góc tường, đây đó bụi bám, không khí trầm mặc nặng nề vương khắp phòng.
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn tờ giấy kia một lúc lâu, rồi xoay người bước đi, cũng chẳng biểu lộ tâm tình gì. Hắn thẳng bước đến đình viện trên mảnh đất đầy cỏ xanh. Cách đó không xa, Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ đang đứng dưới gốc cây liễu. Cửu Điêu Tứ dường như vừa nói với Tô Văn Thanh điều gì đó. Tô Văn Thanh khẽ gật đầu, khóe miệng nhoẻn nên nét cười vui vẻ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong thần tình nho nhã lễ độ mơ hồ có một tia xa cách.
Ngay lúc này, khi thấy Vương Tông Cảnh đi đến, Tô Văn Thanh khuôn mặt sáng rỡ, ngoắc hắn, cười nói:
"Vương công tử, lại đây nói chuyện đi."Ở sau lưng nàng, Cửu Điêu Tứ đang nói nửa chừng, chợt nhíu mày, cũng quay qua nhìn Vương Tông Cảnh, chuyện đang nói cũng ngừng lại, sắc mặt có chút không vui nhưng chỉ thoáng qua. Vương Tông Cảnh không nhận ra điều đó, hắn đi tới, nhìn hai người nói:
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"Tô Văn Thanh mỉm cười:
"Cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Chẳng là, hôm qua ta có nói chuyện với một vị ca ca của ta, lại được nghe từ một vị sư huynh khác, nghe nói rằng, hôm nay trong Thanh Vân môn sẽ sắp xếp một người đến ở trong nội viện này.""Hả?" Vương Tông Cảnh, mấy ngày nay, tâm tình không tốt, hứng thú chẳng cao nhưng vừa nghe xong tin này, hắn không khỏi kinh ngạc, biến sắc. Nhưng rồi, như nghĩ nhanh đến điều gì, với chút kỳ quái, hắn nói:
"Đến ở trong Thanh Vân biệt viện, vậy chẳng phải là cùng một loại với đám đệ tử chúng ta sao, cùng tham gia Thanh Vân Thí? Thế nhưng tất cả mọi người đều đã sớm được sắp xếp chỗ ở, tại sao lại còn có người vào ở?"Tô Văn Thanh lắc đầu, nói:
"Cái này ta thật không biết. Ta cũng đã hỏi qua ca ca ta vấn đề này, nhưng vị sư huynh kia nói vấn đề này cũng không rõ ràng lắm." Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi hơi chần chừ, nói:
"Chẳng lẻ, cho đến lúc này mà lại còn thu nhận thêm người mới hay sao?"Vương Tông Cảnh nhướng mày, hắn còn chưa kịp nói thì Cửu Điêu Tứ ở bên cạnh đã lạnh lùng chen ngang:
"Ta nghĩ chắc sẽ không phải đâu. Dù sao cũng đã quá hai tháng. Nếu thời điểm này mà còn nhận thêm người, thì quả thật không công bằng đối với hơn chín trăm người đang trong biệt viện."Vương Tông Cảnh còn đang chưa biết nói gì thì Tô Văn Thanh đã cười khẽ nói:
"Thế nhưng... nếu quả đúng là người mới mà nói, thì đem so với Cửu công tử ngươi lại tu luyện kém hơn ngươi hai tháng thời gian. Theo đó, người bị thua thiệt chính là người mới đó a."Cửu Điêu Tứ sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không phát tác gì, chỉ là im lặng nhìn Tô Văn Thanh rồi lắc đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi. Còn Tô Văn Thanh thì cười cười, cứ như lời nói vừa rồi chỉ là lời nói vô tình. Nàng xoay qua nói chuyện với Vương Tông Cảnh vài câu. Cửu Điêu Tứ nhìn nàng đứng dưới tán cây, dung mạo mỹ lệ, mà thần sắc trên mặt từ từ hòa hoãn lại.
Sau đó, ở phòng chữ Mộc truyền tới một hồi những bước chân, ba người đưa mắt nhìn lại, thấy Tiểu Đỉnh đi ra, tinh thần vui vẻ, mặt mũi tươi cười, Đại Hoàng, Tiểu Hôi đi theo sau nhìn cũng có vài phần hưng phấn.
Vương Tông Cảnh cười hỏi:
"Tiểu Đỉnh, hôm nay lại về nhà đấy à?"Tiểu Đỉnh ha ha cười, gật đầu nói:
"Đúng vậy Vương đại ca, Tô tỷ tỷ, Cửu đại ca, đệ đi đây, mai đệ sẽ quay về."Vương Tông Cảnh mỉm cười vuốt vuốt cằm nhìn Tiểu Đỉnh dắt theo Đại Hoàng, Tiểu Hôi đi ra phía cổng lớn, sau đó quay sang nói với hai người kia:
"Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta cũng về phòng đây."Tô Văn Thanh nhìn hắn đầy quan tâm, nói:
"Vương công tử, nhiều ngày nay khí sắc huynh không được tốt lắm, có chuyện gì sao?"Vương Tông Cảnh run rẩy một chút, sau đó lắc đầu, hướng Tô Văn Thanh đáp:
"Không sao, ta khỏe mà." Sau đó hắn gật đầu chào Cửu Điêu Tứ rồi đi về phòng. Tô Văn Thanh nhìn hắn đi khuất, trầm mặc một chút rồi cũng xoay người, thản nhiên cười với Cửu Điêu Tứ, nói:
"Ta cũng về đọc sách đây, gặp lại sau nhé!"Cửu Điêu Tứ gật đầu chào lại, nhìn theo thân ảnh yểu điệu kia cho tới khi nàng đi khuất hẳn mới thôi. Lúc này trong sân viện rộng lớn chỉ còn lại có mình hắn.
Tiểu Đỉnh đi thẳng ra cổng lớn của Thanh Vân biệt viện, đám đệ tử Thanh Vân môn vốn quá quen thuộc với nó nên vui vẻ chào mấy câu. Hôm nay lại là phiên trực của Liễu Vân, thấy nó đáng yêu còn chạy lại sờ sờ lên đầu của nó mấy cái, sau đó thậm chí còn bẹo hai má của nó hai cái, trêu ghẹo mấy câu sau đó mới cho nó ra khỏi biệt viện.
Tiểu Đỉnh đi dọc theo con đường nhỏ trở về nhà, vừa nhỏ giọng than thở sờ lên má mình, xem ra vô cùng khó chịu, phẫn nộ nói:
"Đáng ghét, cả ngày lúc nào cũng chỉ bắt nạt ta, chờ sau này ta lớn nhất định sẽ phải cho ngươi biết tay."Lầm bầm lầu bầu một hồi, tới một phiến rừng rậm, đột nhiên Tiểu Đỉnh thấy một bóng người vọt qua, tốc độ cực kỳ mau lẹ, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nó làm cho nó chấn động toàn thân, không kịp có phản ứng nào đã thấy mình bị nhấc bổng lên, sau đó là một trận cười sang sảng.
"Tiểu tử thối, cuối cùng ta cũng bắt được rồi!""Ai nha nha!" Tiểu Đỉnh hét lên một tiếng, nhìn lại thì thấy người đó chính là Tăng Thư Thư, vẻ mặt vô cùng đắc ý, sau khi tung nó lên thì hai tay lại đưa ra đón lấy nó. Tiểu Đỉnh khanh khách cười, Tăng Thư Thư ngẩng đầu nói tiếp:
"Ta đang có việc đi tới Đại Trúc Phong, chợt nhớ ra hôm nay là ngày ngươi trở về nên mới tới đây đưa ngươi đi cùng."Tiểu Đỉnh giãy giụa hai cái, sau khi đứng xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn Tăng Thư Thư hỏi:
"Có đúng không đấy?"Tăng Thư Thư trừng mắt, nói:
"Tiểu tử thối, ta lại phải đi lừa oắt con nhà ngươi sao?"Tiểu Đỉnh nghiêng nghiêng cái đầu tròn tròn của mình đáp:
"Thúc thúc muốn đi gặp cha cháu, nhưng sợ mẹ cháu mắng nên mới chạy tới đây tìm cháu chứ gì?"Tăng Thư Thư giận dữ, xì một tiếng đầy khinh miệt với nó:
"Nói bậy!"Tiểu Đỉnh
"Ô" một tiếng, quay đầu đi, nhún vai nói:
"Cháu còn tưởng thúc thúc vẫn sợ mẹ cháu lắm chứ?"Tăng Thư Thư cười nhạt đáp:
"Buồn cười, gì thì gì ta và mẹ ngươi cũng là trưởng lão ngang hàng nhau…" Hắn quay đầu lại nhìn thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi ở phía sau thì trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm,
"hắc hắc" cười, cúi xuống chìa tay ra nói với Tiểu Hôi:
"Tiểu Hôi, xin chào."Tiểu Hôi ngẩng đầu liếc hắn một cái:
"Xèo xèo xèo xèo xèo xèo…"Bên cạnh nó, Đại Hoàng cũng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vô cùng không có thiện chí. Tăng Thư Thư không chú ý gì tới Đại Hoàng, vẫn hướng Tiểu Hôi tươi cười nói:
"Tiểu Hôi, ngươi sống ở biện viện nếu buồn chán thì ta mang ngươi đi… Ai nha!" Nói đến đây, Tăng Thư Thư bỗng nhảy dựng lên, quay đầu mắng:
"Con chó chết tiệt, tại sao lại dám cắn ta?"Đại Hoàng miệng mở to, không hiểu vì sao lại hung hăng tiến lên cắn vào chân Tăng Thư Thư một cái, Tăng Thư Thư tuy đạo hạnh thâm hậu, cái đớp này chẳng động tới được gân cốt hắn, nhưng đau thì vẫn cứ đau nên sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tiểu Hôi mở miệng rộng cười ha ha, sau đó chạy tới vỗ vỗ lên đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng nhanh chóng nhả miệng ra, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía Tăng Thư Thư, sau đó nhanh chóng cõng Tiểu Hôi chạy theo Tiểu Đỉnh.
Tăng Thư Thư đứng tại chỗ hừ một tiếng, nhìn theo Đại Hoàng một cách xem thường, phẫn nộ nói:
"Con chó chết tiệt, ngươi chỉ biết ỷ vào chủ nhân lợi hại, lại dám cắn ta, sớm hay muộn ta cũng sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại!"Nói xong hắn lại đi về phía trước, con đường nhỏ đi xuyên qua rừng rậm, những cây đại thụ lớn che trời làm thành một cái vòm lớn bên trên, thỉnh thoảng mới có một vài tia nắng lọt xuống con đường ấy. Xung quanh cũng dần an tĩnh trở lại, Tiểu Đỉnh vẫn nhảy chân sáo hoạt bát đi về phía trước, Tăng Thư Thư cũng đi theo sau, thỉnh thoảng hỏi thăm chuyện tu luyện ở Thanh Vân biệt viện. Tiểu Đỉnh thỉnh thoảng mới trả lời hắn vài câu, đôi khi lại nghe thấy tiếng cười của Tăng Thư Thư vang lên.
Nhưng ngay lúc này, Tăng Thư Thư đang muốn tiếp tục hỏi Tiểu Đỉnh thì đột nhiên mày cau lại, thân hình đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trung tâm rừng rậm, gương mặt trở nên lạnh lùng, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn xung quanh.
Tiểu Đỉnh, Đại Hoàng và Tiểu Hôi dường như cũng cảm nhận được sự không bình thường, ngạc nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tăng Thư Thư.
Nó thấy vẻ mặt của Tăng Thư Thư vô cùng cổ quái, giống như vừa phát hiện ra cái gì, mang theo vài phần cẩn thận ngưng thần suy tư, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phiến rừng rậm kia như đang tìm kiếm gì đó.
Mà ở tại một chỗ trong sâu thẳm của khu rừng, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, vô cùng u ám tối tăm, có một bóng đen lặng lẽ trốn sau một gốc cây đại thụ, lặng lẽ như một bóng ma. Một lát sau, bóng đen chậm rãi đi sâu vào trong khu rừng u ám và biến mất.
Trên con đường nhỏ, Tăng Thư Thư trên mặt xẹt qua một ánh nhìn kỳ quái, nhưng sau đó chậm rãi thả lỏng người, ánh mắt ngưng trọng cũng dần mất đi nhưng vẫn không rời mắt khỏi rừng cây. Lúc này, Tiểu Đỉnh đi tới ngạc nhiên hỏi:
"Tăng thúc thúc, có chuyện gì vậy?"Tăng Thư Thư chần chừ một chút rồi sau đó cười cười đáp:
"Không có gì, là thúc thúc nhìn lầm thôi. Đi nào."Sau đó nắm lấy cánh tay Tiểu Đỉnh rồi ngồi xổm xuống trước mặt nó, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư, mỉm cười nói:
"Tiểu Đỉnh, thúc thúc lại bận mất rồi, không thể đưa con về nhà được. Phong thư này con trở về và đưa cho cha con nhé, được không?" Sau đó hắn lại sờ sờ lên đầu thằng nhóc nói tiếp:
"Nhưng đừng có đánh mất lá thư đó."Tiểu Đỉnh ha ha cười, cầm lấy lá thư cho vào cái túi vải đeo trên lưng rồi vẫy vẫy bàn tay múp míp nói:
"Cháu hiểu rồi." Sau đó nó dẫn theo Tiểu Hôi và Đại Hoàng đi tiếp và biến mất sau một khối đá lớn trên con đường lên núi.
Tăng Thư Thư đưa mắt nhìn bọn nó rời đi, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Sau khi thân ảnh của Tiểu Đỉnh biến mất sau tàng cây um tùm, vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng biến mất, thay vào đó, hắn xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía rừng cây rậm rạp sau lưng.
Một lát sau, thân hình hắn khẽ động, một đạo kiếm quang màu vàng lóe lên, thân ảnh của hắn cũng biến mất trong rừng sâu, hướng về nơi bóng ma hắc ám kia biến mất, bay qua những ngọn cây cao chỉ để lại những thanh âm lạnh lùng còn vang vẳng mãi trong khu rừng u tĩnh.