Vương Tông Cảnh cũng không rõ lắm, trong lòng còn đang nghĩ xem Linh Tôn mà Tiểu Đỉnh nói là thứ gì, có khi là một con thú nuôi khác trong nhà bọn họ cũng nên, nghe ra thì con này cũng không nhỏ, nó nhìn Đại Hoàng đang nằm trên đất, lại nghĩ to hơn cả con chó này chả nhẽ lại là một con lợn hay sao…

Nếu con đó cổ quái như thế, chắc cũng phải rất hung dữ.

Tiểu Đỉnh thì hoàn toàn chẳng để ý gì tới biểu hiện của con khỉ lông xám, quay đầu nhìn sang Vương Tông Cảnh cười hi hi nói: "Anh kể thêm chút nữa đi, kể thêm cho em mấy con yêu thú nữa được không, à, mà anh tên là gì, em quên chưa hỏi anh?"

Vương Tông Cảnh cười cười, nhìn cậu bé mũm mĩm tròn trĩnh ngồi cạnh mình, nửa trên còn ở trần nữa, lại nghĩ tới trong rừng lạnh lẽo liền hơi lo lắng, cười đáp: "Anh tên là Vương Tông Cảnh, cậu gọi là Vương đại ca là được, Ở đây lạnh đấy, cậu không mang theo áo mặc sao? Cẩn thận nhiễm lạnh đấy."

Tiểu Đỉnh lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, nói: "Không sao, em không sợ lạnh." Nói xong lại xích gần vào Vương Tông Cảnh, mặt đầy vẻ trông chờ nói: "Kể đi, kể đi mà."

Nói đoạn mắt nó lại nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người Vương Tông Cảnh, chợt nghĩ ra điều gì liền nói: "A, đại ca nói những vết sẹo này đều là bị yêu thú cào, vậy có phải đại ca từng đánh lộn với yêu thú không?"

"Đánh lộn?" Cho dù biết chỉ là lời nói trẻ con vô tri, nhưng Vương Tông Cảnh cũng bị á khẩu mất một lúc, trong đầu liền hiện ra những trải nghiệm trong suốt ba năm đấu tranh sống còn giữa rừng sâu nguyên thủy trong Thập Vạn Đại Sơn, không hiểu vì sao, cho dù những trải nghiệm của bản thân đó đã là quá khứ nhưng mỗi lần nhớ lại những bức tranh kinh tâm động phách sinh tử quan đầu ấy vẫn khiến nó hít vào một hơi lạnh, ngay cả khóe mắt cũng hơi giật giật.

Với những chuyện đó thì "đánh lộn" đâu đủ để hình dung, đó rõ ràng chính là những màn cận chiến cắn xé dã man nhất, nguyên thủy nhất để giành sự sống, tất cả những thủ đoạn ác độc nhất, hung tàn nhất có thể tưởng tượng ra được, mỗi một con yêu thú và nó đều không khách khí sử dụng bằng hết.

Trầm mặc một lúc, nó quay đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Tiểu Đỉnh, bặm môi rồi lại mỉm cười, thần tình trên mặt cũng dần trở nên dịu dàng, cười nói: "Phải rồi, là đại ca đánh lộn với yêu thú bị thương đấy."

"Lợi hại!" Tiểu Đỉnh vỗ tay khen ngợi, vẻ mặt tỏ ra rất khâm phục, xem ra cực kỳ kính ngưỡng đối với những trải nghiệm của Vương Tông Cảnh . Vương Tông Cảnh mỉm cười lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn trời, lần này nói huyên thuyên lâu phết, nó đứng dậy cầm áo phơi trên tảng đá lên, quả nhiên đã khô hầu hết, chỉ còn lại vài chỗ vẫn còn hơi ẩm nhưng nó cũng chẳng để ý, cứ thế mặc vào người, sau đó nói với Tiểu Đỉnh: "Được rồi, đại ca phải tiếp tục lên đường thôi, cậu cũng nhớ nên về nhà sớm đấy."

Tiểu Đỉnh ngẩn ra một lát, sau đó cười đáp: "Không sao, em đi cùng đại ca là được, vừa thuận đường."

Nói đoạn quay đầu về phía sau hô lớn: "Đại Hoàng, Tiểu Hôi, đi nào, chúng ta về nhà thôi."

Một khỉ một chó đồng thời ngẩng đầu, giây lát sau con chó Đại Hoàng vênh vang đứng dậy, Tiểu Hôi vẫn ngồi trên lưng chó, theo bóng Tiểu Đỉnh đi một mạch rời khỏi đầm nước.

Trong lúc đi từ trong rừng tùng trở lại đường lớn, Tiểu Đỉnh lại quấn lấy Vương Tông Cảnh đòi kể thêm mấy loài yêu thú, nó nghe tới hai mắt phát sáng, khiến Vương Tông Cảnh cũng bó tay, sao lại có thằng bé đi thích yêu thú cơ chứ?

Tiểu Đỉnh nghe đến đoạn sau, đặc biệt đối với một giống yêu thú được Vương Tông Cảnh đặt tên bậy là Bạo Long Thú thì cảm thấy cực kỳ hứng thú, không ngừng hỏi han, thậm chí còn hỏi Vương Tông Cảnh có cùng với giống yêu thú người như quả núi, tính tình tàn bạo đáng tôn là Vua của khu rừng rậm đó "đánh lộn" chưa?

Vương Tông Cảnh đứng trên đường, lắc đầu, thầm nghĩ mình tuy có thể sinh tồn trong khu rừng rậm đó, cũng có thể chống chọi với một vài yêu thú hung mãnh, nhưng Bạo long thú tuyệt đối là một tạo vật đáng sợ hơn nhiều so với yêu thú phổ thông, cho dù bản thân đã được tôi luyện qua máu của Kim Hoa Cổ Mãng trở thành cường tráng, cũng chưa chắc chịu nổi sức một cú ngoạm của con yêu thú kinh khủng ấy. Thật ra trong khu rừng rậm đó, còn có tồn tại vài con yêu thú cực kỳ đáng sợ, Vương Tông Cảnh đều phải rất cẩn thận né tránh bọn chúng, nếu không cũng chưa chắc sống sót được tới ngày hôm nay.

Cũng có thể chỉ có những tiền bối tu đạo cỡ Lâm Kinh Vũ, sau khi có được đại thần thông kinh thiên động địa mới có khả năng hàng phục được tầm yêu thú ghê gớm đó mà thôi.

Nó ngước đầu nhìn ra xa, dãy núi xanh thẳm hùng vĩ đó ở ngay trước mặt, cao vút xuyên mây như một cái cột chống trời khổng lồ, ngạo nghễ nhìn nhân gian.

Mặt trời nghiêng về phương tây, ánh nắng cũng dịu đi khá nhiều, không còn nóng nực như lúc trước nữa. Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh men theo con đường cổ kính đi về phía Thanh Vân Sơn, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đồng thời hầu hết sự chú ý đều tập trung vào rặng núi hùng vĩ này.

Hai người dần dần tới gần Thanh Vân Sơn, người trên đường theo đó cũng dần nhiều lên. Vương Tông Cảnh phóng mắt quan sát, thấy trong đó có không ít những người đi xa sương gió bơ phờ, mặt vẫn mang vẻ vui mừng, ánh mắt chăm chú ngó Thanh Vân Sơn cao vút, có người miệng còn lẩm bẩm tự nói, vừa rảo bước vừa như đọc thần chú.

Bầu trời cao vợi, da trời xanh thẳm màu lam ngọc không tỳ vết khiến có cảm giác như trong suốt, núi non mọc lên nguy nga trùng trùng điệp điệp, thấp thoáng có thể thấy trên núi cây mọc phủ kín thành rừng xanh biếc. Mây trắng như dải lụa, mềm mại như tơ vây quanh lưng chừng núi, che lấp phần lớn những chỗ núi cao, chỉ mờ mờ lộ ra đỉnh núi to lớn chọc trời.

Tiếng hạc gáy lanh lảnh, khí lành nghi ngút, vố số cung điện trang nghiêm, đình đài lầu các thấp thoáng ẩn hiện trong ráng mây giữa lưng núi, đúng là cảnh sắc tiên gia, thánh địa tu chân.

Đi được một lúc, Vương Tông Cảnh phát hiện Tiểu Đỉnh dẫn theo Đại Hoàng, Tiểu Hôi vãn đi cạnh mình, không hề có ý hay dấu hiệu rời đi, bất giác cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu không phải ở gần đây à, sao còn không về nhà đi, đây sắp tới sơn môn của Thanh Vân Sơn rồi đấy?"

Tiểu Đỉnh xua tay chỉ lên Thanh Vân Sơn đáp: "Nhà em ở trên núi mà."

Vương Tông Cảnh giật nảy mình, không nhịn được phải quan sát tên tiểu quỷ này lại một lần, ngạc nhiên hỏi: "Cậu là người của Thanh Vân Môn à?"

Tiểu Đỉnh ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Đúng mà." Dừng một chút, nó nhìn Vương Tông Cảnh rồi mỉm cười ra vẻ biết hết, hỏi: "Vương đại ca, đại ca không phải định tham gia Hội Thi Thanh Vân đấy chứ?"

Vương Tông Cảnh đối với cậu bé này đương nhiên chẳng có gì mà không dám nhận, liền sảng khoái gật đầu rồi thuận miệng hỏi nó: "Sao cậu biết?"

Tiểu Đỉnh tỏ vẻ đắc ý, cười nói: "Em đương nhiên là biết rồi, mấy ngày gần đây có rất nhiều người tới, đều muốn tham gia Hội Thi Thanh Vân cả."

Trái tim Vương Tông Cảnh nhảy tưng lên, không nhịn được hỏi ngay: "Người tới tham gia Hội Thi Thanh Vân đông lắm ư, đại khái đến khoảng bao nhiêu?"

Tiểu Đỉnh ngẩn ra, miệng bật lên một tiếng "Ồ", nghĩ ngợi một hồi rồi đưa tay phải ra xòe năm đầu ngón tay nho nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, ánh mắt dừng lại giây lát tựa hồ còn chưa xong. Nó nhíu mày miệng phát ra mấy tiếng lẩm bẩm không rõ, đem cả hai tay ra đảo qua đảo lại, có vẻ mười ngón tay vẫn chưa đủ dùng, liền ngẩng đầu gọi sang bên cạnh: "Tiểu Hôi, giơ tay ra đây."

Con khỉ lông xám trợn mắt gãi đầu, bất qua sau khi vẫy đuôi mấy lần thì vẫn nghe lời giơ hai tay lên cao quá đầu trông như hai cây trúc. Tiểu Đỉnh ngó bàn tay con khỉ, lại nhìn bàn tay mình, đôi mày vẫn nhăn tít, lại há miệng hô lên: "Tiểu Hôi, giơ cả chân lên đi."

Còn khỉ lông xám tức thì lồi mắt ra, kêu lên chi chi mấy tiếng liền, lại nghĩ ngợi một lúc rồi đặt mông thật vững lên lưng con chó, hai chân run run cũng giơ được lên, trông cực kỳ buồn cười.

Vương Tông Cảnh ở bên cạnh nhìn suýt phì cười, đang định nói thì thấy mặt Tiểu Đỉnh chợt trở nên gấp gáp, xem ra vẫn chưa đếm ra được kết quả, một ngón tay chỉ con chó lớn lông vàng nói: "Đại Hoàng, giơ chân lên coi."

"Uầu Uầu, Uầu Uầu!"

Đại Hoàng rất nghe lời, thấy ông chủ nhỏ ra lệnh một tiếng, liền không do dự "hù" phát đứng thẳng lên bằng hai chân sau, hai chân trước đưa ra như tay người vậy. Cả thân hình khổng lồ đó đột nhiên dựng đứng lên, thậm chí còn cao hơn Vương Tông Cảnh không ít, nào có còn giống con chó nữa mà trông chẳng khác gì con gấu cả.

"Bịch!" Tựa hồ cùng lúc, cả bọn liền nghe thấy bên cạnh có một tiếng rơi nặng nề phát ra, sau đó là tiếng "chi chi chi chi" loạn xạ. Thì ra Đại Hoàng đứng thẳng dậy, Tiểu Hôi vốn đang giữ nguyên cái tư thế kỳ quái giơ cả hai tay hai chân lên làm gì còn chỗ nào để giữ thăng bằng, tức thì từ trên lưng chó lộn tùng phèo, lăn bịch xuống đất.

Tiểu Đỉnh gãi gãi cái đầu tròn xoe, cũng chẳng quản tới con khỉ ở bên đang hậm hà hậm hực, chỉ đăm đăm ngó bàn tay mình, sau đó đếm hết mười đầu ngón tay, lật lại rồi lại đếm một lượt, rồi lại lật lại đếm lại, cứ lật một lần lại đếm một lần rồi lại lật….

Đếm đếm lật lật, lật lật đếm đếm, một lượt rồi hai lượt, ba bốn lượt, năm sáu lượt, bảy tám lượt, lật mãi, đếm mãi…

Vương Tông Cảnh thiếu chút nữa bị mấy ngón tay nhỏ đó lật đến hoa hết mắt mũi, đầu túa mồ hôi, không nhịn được phải tiến tới nắm lấy cánh tay nhỏ, cười nói: "Vậy tóm lại là bao nhiêu người?"

"Nhiều lắm, nhiều lắm ấy." Tiểu Đỉnh trông có vẻ ấm ức.

Vương Tông Cảnh gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Được rồi, được rồi, đại ca hiểu rồi, cậu không cần lật, à không phải, cậu không cần phải đếm nữa…"

Đang nói thì phía trên đỉnh đầu hai đứa vọng xuống một tràng những tiếng rít "vù vù", Vương Tông Cảnh ngước đầu nhìn lên chỉ thấy có mấy lằn sáng đen bay tới, sau khi vượt qua đầu mình thì nhanh chóng giảm tốc độ, hào quang chao đảo rồi tan đi, rơi xuống phía trước mình và Tiểu Đỉnh chừng hai trượng liền hiện ra năm sáu người.

Trong mấy người đó có cả già lẫn trẻ, trông bộ dạng như dẫn đầu là hai ông lão và một người đàn ông trung niên, ngoài ra trong đó còn có một nam một nữ trẻ tuổi, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, nhìn khuôn mặt thì có mấy phần giống nhau, chắc là huynh muội.

Vương Tông Cảnh nhìn thần sắc bọn họ có vẻ mệt mỏi, hình như cũng đã trải qua một hành trình không ngắn, trong lòng thoáng động, thầm nghĩ không phải cũng tới tham gia Hội Thi Thanh Vân đó chứ? Bản thân nó nhớ rất rõ hôm đó Minh Dương đạo nhân từng giảng sơ qua về tình huống Hội Thi Thanh Vân, biết được danh tiếng của Hội Thi Thanh Vân càng ngày càng lớn, trong thiên hạ không ít danh môn thế gia đều có ý đưa con cháu nhà mình vào trong Thanh Vân, một là con cháu cũng có tương lai, hai là gia tộc cũng có quan hệ qua lại với Thanh Vân, vạn nhất xảy ra chuyện cũng có chỗ dựa.

Mấy người này có thể ngự kiếm phi hành, kể cả không phải do hai nam nữ trẻ tuổi kia thực hiện thì nhất định họ cũng là xuất thân từ tu chân thế gia nào đó. Vương Tông Cảnh nhìn thấy trong lòng chợt cảm thấy thiếu tự tin, đồng thời không hiểu sao ánh mắt nó lúc lướt qua đám người lại cảm thấy trong đó có kẻ hơi quen mắt.

Là nam tử trẻ tuổi, nó nhanh chóng đóng cứng tầm nhìn vào khuôn mặt của hắn, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp kẻ này ở đâu, không chừng mình nhận lầm cũng nên.

Trong lòng Vương Tông Cảnh nghi hoặc gần tới xuất thần. Tiểu Đỉnh ở bên cạnh nó xem ra lại trông nhiều hiểu rộng, đối với màn ngự kiếm phi hành hạ xuống ngay trước mắt mà người phàm nơi thế tục vốn coi như thần tiên thì nó lại vẫn dửng dưng, chỉ nhìn mấy lượt rồi kéo áo Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước.

Cùng lúc đó, trong đám người, vị thiếu nữ kia ngẩng đầu nhìn ngọn núi xanh xanh phía trước nói nhỏ: "Đây chính là Thanh Vân Sơn à."

Bên cạnh nàng, nam tử trẻ tuổi tức thì nhíu mày, quay sáng nói với một ông lão: "Tam thúc, chỗ này rõ ràng còn cách Thanh Vân Sơn một đoạn, sao không bay qua luôn?"

Ông lão được y gọi là Tam thúc lắc đầu, sắc mặt hòa ái nói: "Văn Khang, nơi đây không như ở nhà đâu, Thanh Vân Môn nổi tiếng thiên hạ, chính là đại cự kình trong giới tu chân của Thần châu hạo thổ, chúng tha nếu bay thẳng qua sơn môn, không khỏi có hơi bất kính."

Nam tử trẻ tuổi tên Văn Khang đó tỏ ra ngạc nhiên, trên mặt còn có vẻ không phục, nói: "Cho dù thanh danh của Danh Kiếm Lâu Tô gia chúng ta không bằng được Thanh Vân, nhưng cũng không cần phải kính sợ Thanh Vân Môn tới mức đó chứ?"

Danh Kiếm Lâu Tô gia!

Vương Tông Cảnh đi ở bên kia đường đầu lóe tinh quang, giống như có một góc ký ức chợt sáng lên trong nháy mắt, ngoái đầu ngó sang, quả nhiên sau khi nhìn kỹ liền nhận ra nam tử trẻ tuổi này chính là vị Ngũ thiếu gia của Tô gia mà mình đã gặp tại thành Lư Dương, kèm theo đó bóng dáng mồ côi bơ vơ của cô bé bị mất tích một cách thần bí Tô Tiểu Liên cũng thoáng hiện trong đầu nó.

Nó cau mày hít vào một hơi, quay đầu lại tiếp tục đi con đường của mình, nhưng mấy người Tô gia bên kia cũng đã bắt đầu đi về phía sơn môn của Thanh Vân, đồng thời tiếng nói chuyện của Tam thúc nhà họ Tô cũng vọng tới: "Văn Khang, con phải nhớ Lư Dương Tô gia là ở U châu, ở đó đương nhiên là có danh tiếng không cần phải nể mặt ai, nhưng ở Thanh Vân Sơn này thì chẳng là gì cả đâu. Bằng không gia chủ việc gì phải đưa con với Lục tiểu thư cùng nhau tới tham gia Hội Thi Thanh Vân?"

Giọng nói bên kia không tính là lớn, nhưng Vương Tông Cảnh tai mắt khác người nên vẫn nghe hết một cách rõ ràng, lúc này lòng nó thoáng động, chính là nghĩ tới một chuyện, ở bên U châu Thanh Vân Môn rõ ràng ngầm tương trợ Long Hồ Vương gia, nhưng lần này thế lực già đời Lư Dương Tô gia đột nhiên thừa dịp Hội Thi Thanh Vân năm năm một lần đưa con cháu vào trong Thanh Vân Sơn, không chừng ngoại trừ tranh thủ bái làm đệ tử Thanh Vân ra, còn có thâm ý khác nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tô Văn Khang lúc này trông không còn khí thế hung hăng như đã thấy ở Lư Dương Thành hôm trước nữa, được trưởng bối giáo huấn xong liền gật đầu đáp ứng, sau đó cũng thành thật cất bước lên đường. Ngược lại vị Tô gia Lục tiểu thư kia ở bên cạnh sau khi nhìn dãy Thanh Vân Sơn hùng vĩ, ngó về phía trước tức thì sáng bừng mắt, vội tiến lên phía trước cười nói: "A, mọi người nhìn xem, con chó này lớn thật đấy."

Tô Văn Khang liền theo tới nhìn xong cũng cười: "Đúng thế thật, con chó vàng lớn thế thật là hiếm thấy, Thanh muội, muội có muốn không, nếu muốn để huynh đến chỗ bọn họ mua cho muội nhé?"

Vương Tông Cảnh nghiêng đầu nhìn Tiểu Đỉnh, chỉ thấy cậu bé này hừ một tiếng, hiển nhiên chẳng vui vẻ gì, bất quá cũng không có hứng phát tác.

Vị Lục tiểu thư nhà họ Tô kia chần chừ một lát rồi lắc đầu, cười nói: "Bỏ đi, trước mắt chuyện chính còn chưa làm, hơn nữa nếu vạn nhất có thể bái nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn thì tu luyện đạo pháp còn chẳng kịp, bên người cả ngày cứ mang theo một con chó vàng bự thế này trông cũng kỳ cục nhỉ."

Một ông lão của Tô gia đứng bên cạnh liền gật gật đầu, nói: "Lời Lục tiểu thư rất phải."

Tiểu Đỉnh ở phía trước trề môi, lại hừ lạnh một tiếng, thuận miệng kêu: "Đại Hoàng, lại đây."

Con chó Đại Hoàng sủa "Uầu Uầu" hai tiếng chạy tới bên cạnh cậu bé, dùng đầu cọ cọ vào thân hình nho nhỏ mấy cái. Tiểu Đỉnh tóm lấy cổ con chó lật người một cái người đã trèo lên lưng, ngồi vững liền kêu lên một tiếng: "Mau đi nào, chán chết được."

Đại Hoàng sủa thêm một tiếng rồi rảo chân chạy về phía trước, Tiểu Hôi ngồi ngay sau lưng Tiểu Đỉnh không ngừng nhìn ngang ngó dọc.

Vương Tông Cảnh lắc đầu cười gượng, tên tiểu tử này thật chẳng biết che dấu thái độ của mình chút nào, nghĩ thế nhưng cũng không gọi nó, cứ như vậy mà đi. Nơi này cách sơn môn của Thanh Vân Sơn không xa lắm, áng chừng khoảng sau nửa canh giờ Vương Tông Cảnh cùng đám người Danh Kiếm Lâu Tô gia đi theo đằng sau nó không xa đã đi tới dưới sơn môn của Thanh Vân rồi.

Danh môn ngàn năm, đang ở ngay trước mặt.

Trong suy nghĩ của Vương Tông Cảnh vốn cũng từng tưởng tượng xem sơn môn của Thanh Vân sẽ ra sao, chắc là cực kỳ xa hoa, cũng có thể là khí thế phi phàm, hoặc là cung điện lầu hiên hay là cổng lớn tường cao. Thế nhưng khi tới trước mặt, nó mới phát hiện những suy đoán của mình hoàn toàn sai hết.

Sơn môn của Thanh vân, hình dạng khác xa so với nó dự đoán, không xa hoa, cũng không lầu hiên cửa vòm, dưới tòa núi sừng sững nguy nga chỉ có dựng một khối đá khổng lồ cao tới hơn năm mươi trượng, một mặt khối đá được gọt phẳng như dao chém, cắt thành một mặt đá phẳng lỳ bóng loáng như gương, trên mặt có khắc hai chữ, cũng không biết dùng loại vũ khí sắc bén nào khắc ra như rồng bay phượng múa: Thanh Vân!

Hai chữ này rắn rỏi có lực, nét bút như long xà như trực phá vách đá bay đi, lại như cự thú thiên long tự có khí thế kiệt ngạo bất tuần ngạo nghễ nhìn nhân gian, khiến cho khí thế ngàn năm của Thanh Vân được tôn lên tới cùng cực, mà lại khiến cho người ta tới nơi này cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Tảng đá khổng lồ sừng sững ngay trước núi, hai bên đều có đường mòn, lúc này trước sơn môn tụ tập khá nhiều người, trong đó cũng có không ít đệ tử Thanh Vân Môn người mặc đạo bào Thanh Vân canh giữ sơn môn, bận rộn tới tối cả mặt.

Vương Tông Cảnh khi vừa tới nơi đây, nhất thời cũng hơi ngơ ngác, ngày trước Lâm Kinh Vũ với Minh Dương đạo nhân cũng chỉ bảo nó tới đây thử vận khí, chứ không nói rõ bây giờ phải làm như nào, có khi mình nên nghĩ cách tìm tỷ tỷ trước thì hơn nhỉ? Khi nó đang nghĩ ngợi chợt nghe thấy phía trước có tiếng gọi, chính là giọng của Tiểu Đỉnh: "Vương địa ca, lại đây, lại đây nào."

Vương Tông Cảnh ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Đỉnh vẫn đang cưỡi trên lưng Đại Hoàng, đứng ngay dưới chân khối đá khổng lồ vẫy tay với mình.

Ở một nơi xa lạ lại thấy được người quen có mấy phần thân thiết với mình, Vương Tông Cảnh hớn hở bước tới nói: "Cậu sao vẫn còn ở đây thế?"

Tiểu Đỉnh trề môi cười, đáp: "Em nghĩ đại ca đi một mình, e rằng có việc không được rõ, nên đợi đại ca thôi. Đại ca muốn tham gia Hội Thi Thanh Vân thì đi sang bên này này." Nói đoạn đưa tay chỉ sang, Vương Tông Cảnh theo đó thấy ngay trước sơn môn có một chỗ người ta tụ tập đông nhất, trông cũng phải tới mấy chục người đang vây thành một vòng, bất quá không hề ồn ào mà bộ dạng lại rất trật tự.

Bên đó là chỗ chuyên thu nhận đệ tử tham dự Hội Thi Thanh vân, trước tiên phải có người kiểm tra qua tư chất căn cốt của đại ca, và phải làm rõ cả thân thế của đại ca nữa, à phải rồi, đại ca có quen người nào trong Thanh Vân Môn không?"

Vương Tông Cảnh ngẩn người hỏi: "
Sao thế?"

Tiểu Đỉnh cười hi hi đáp: "
Nếu như có người quen giúp đại ca bảo đảm, đại ca sẽ không cần phải mất thời gian đợi ở bên kia nữa, chỉ cần có một chút thiên tư căn cốt cơ bản là có thể vào thẳng vòng kiểm tra thứ hai rồi."

Vương Tông Cảnh nhướng mày hỏi: "
Có nhiều vòng kiểm tra thế sao?"

Tiểu Đỉnh nhún vai đáp: "
Chẳng còn cách nào, người nhiều quá mà, em nghe có vị sư huynh nói là thiết lập thêm mấy trạm kiểm soát, chuyên kiểm tra một số người."

Vương Tông Cảnh trợn mắt, trong lòng thở dài, ngẫm nghĩ đáp: "
Đại ca có một vị tỷ tỷ đang ở trong Thanh Vân Môn, tên là Vương Tế Vỹ, Tiểu Đỉnh, cậu có quen không?"

Tiểu Đỉnh nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau cùng lắc đầu nói: "
Chưa hề nghe qua."

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu thầm nghĩ phen này khó rồi đây, trong khi còn chưa nghĩ ra cách nào khác, chợt thấy Tiểu Định từ lưng Đại Hoàng nhảy xuống đất chạy bon bon tới một chỗ xa xa dưới chân khối đá, ở đó có mấy vị đệ tử của Thanh Vân Môn đang canh giữ một con đường dẫn lên núi. Những đệ tử này nhìn thấy Tiểu Đỉnh chạy tới thì ai cũng bật cười, nói: "Tiểu Đỉnh, đệ lại chạy ra ngoài chơi hả?"

Tiểu Đỉnh cũng chẳng khách khí với bọn họ, trực tiếp hỏi: "
Ừm, các huynh có biết một vị sư tỷ trên núi tên là Vương Tế Vũ không?"

Mấy vị đệ tử Thanh Vân Môn đó đều ngẩn người, trong đó có một người đáp bằng giọng kỳ quái: "
Biết chứ, Vương sư muội thiên tư thông tuệ, rất được các trưởng lão ưu ái đấy."

Tiểu Đỉnh mừng rỡ quay đầu gọi Vương Tông Cảnh tới, rồi nói: "
Vương đại ca đây chính là đệ đệ của Vương sư tỷ, nói tới tìm tỷ ấy, các huynh giúp thông báo chút đi."

Mấy vị đệ tử Thanh Vân Môn đều tỏ ra kinh ngạc, Vương Tông Cảnh cũng đã tới nơi, tinh thần có hơi kích động, những lời vừa rồi nó đều nghe thấy hết, tựa hồ mấy năm qua vị tỷ tỷ này của mình ở trong Thanh Vân Môn cũng không tệ, ít nhất thì danh tiếng cũng không nhỏ.

Quan sát Vương Tông Cảnh một lượt, một vị đệ tử Thanh Vân trong số đó bước ra, vẻ mặt tươi cười nói: "Đệ chính là đệ đệ của Vương sư muội sao?"

Vương Tông Cảnh không dám chậm trễ, trả lời: "
Vâng, đệ với tỷ tỷ xa cách đã ba năm, nhờ đạo trưởng giúp chuyển lời tới tỷ ấy, xin tỷ tỷ hạ sơn gặp mặt."

Vị đệ tử Thanh Vân đó gật đầu nói: "
Cái đó đương nhiên, đệ cứ ở đây, huynh lên núi tìm Vương sư muội."

Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh cười hi hi nói: "
Lần này thuận cho đại ca rồi."

Vương Tông Cảnh thực lòng cảm kích cậu bé, gật đầu cười: "
Cảm ơn cậu nha."

Tiểu Đỉnh vẫy vẫy tay, gọi Đại Hoàng chạy lại, lật người một cái lại ngồi lên lưng, sau đó quay đầu lại cười: "
Vương đại ca, vậy đại ca cứ từ từ chờ nhé, em về nhà trước đây."

Vương Tông Cảnh cười gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Đỉnh cưỡi Đại Hoàng mang theo Tiểu Hôi, xuyên qua bên cạnh đám đệ tử Thanh Vân chạy vào đường mòn, thủng thẳng đi lên Thanh Vân Sơn, chẳng bao lâu đã khuất sau những cây rừng tại một khúc đường quanh.