“Sao mấy ngày nay tự nhiên ngươi chăm đến nơi này của ta vậy?” Lão chưởng quỹ Hương Tửu Cư có chút bất đắc dĩ nhìn Vương Tông Cảnh đang ngồi dựa lưng vào tường ở bàn bên kia.

Vương Tông Cảnh không để ý lão oán trách, nhìn thoáng qua con đường trống trơn ngoài cửa sổ, nói: “Tối hôm qua lão có đi Ba gia hay không?”

Lão chưởng quỹ lắc đầu, nói: “Không đi.”

Vương Tông Cảnh có chút không quá tin tưởng nhìn lão, lão chưởng quỹ hừ một tiếng, nói: “Ngay cả mảnh bí cuốn của ta cũng đã cho ngươi rồi, còn đến đó xem náo nhiệt gì, chẳng lẽ lại liều mạng đoạt một mảnh nữa cho ngươi?”

Vương Tông Cảnh im lặng chốc lát, nói: “Tối hôm qua Ba gia diệt môn, chết rất thảm.”

Lão chưởng quỹ nhíu nhíu mày, không nói gì, sau đó khe khẽ thở dài: “Coi như bọn họ xui xẻo.”

“Xui xẻo…” Tâm niệm khẽ động, Vương Tông Cảnh nhìn lão một cái, nói: “Ba gia diệt môn không sai biệt lắm cũng là bởi vì lời đồn đại nói bọn họ chiếm được một mảnh bí cuốn, nhưng lời đồn này là do ai truyền ra, lão có biết không? Tại sao nhiều thế gia môn phái như vậy, hết lần này tới lần khác lại chỉ chọn Ba gia bọn họ?”

Lão chưởng quỹ cầm qua một bầu liệt tửu, đặt trước mặt Vương Tông Cảnh, thản nhiên nói: “Trong thành Lương Châu này có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu lời đồn đại, làm sao có thể tìm cho ra căn nguyên?”

Vương Tông Cảnh cau mày nhìn thoáng qua bầu rượu trước mặt, nói: “Ta không uống rượu này.” Vừa nói vừa lặng yên một chút, sau đó nhẹ giọng: “Tối hôm qua ở Ba gia, có ai đoạt được cái gì không?”

Lão chưởng quỹ vẫn lắc đầu, nói: “Tối hôm qua quá loạn, thời gian cũng quá ngắn, tin tức gì cũng không có, hơn nữa cho dù có người có thu hoạch, thông minh nhất chính là im lặng không lên tiếng.”

Vương Tông Cảnh chậm rãi gật đầu, nghĩ thầm nếu đổi lại là chính hắn chỉ sợ cũng như thế, đồng thời trong đầu hiện lên bộ dáng Ba Nhạc, huyết mạch sót lại cuối cùng của Ba gia. Đang suy nghĩ có nên nói với lão một chút hay không, nhưng lời ra đến khóe miệng bỗng nhiên lại rút trở về, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: “Trong môn phái hình như cũng có người tới?”

Lão chưởng quỹ nhìn hắn một cái, lại chỉ thấy Vương Tông Cảnh thần sắc nhàn nhạt, vẻ mặt tựa hồ cũng không có gì khác thường, lão trầm ngâm một lát, nói: “Đúng vậy, nghe nói có không ít người tới”

Vương Tông Cảnh chân mày cau lại, hỏi: “Có không ít?” Một lát sau lại thấp giọng nói: “Hôm nọ ta ở trong thành chỉ thấy Quản Cao cùng Phong Hằng hai người.”

Lão chưởng quỹ gật đầu, nói: “Hai người bọn họ là hai trong số những người xuất sắc nhất Thanh Vân thí năm đó, tu luyện nhanh nhất, đạo hạnh cũng cao nhất, cho nên sớm được cho phép xuống núi lịch lãm, đến đất Lương Châu này chỉ sợ chính là họ tự lựa chọn.” Vừa nói, lão vừa tựa hồ vô tình hay cố ý nhìn Vương Tông Cảnh một lát, nói: “Kể từ Thanh Vân thí lần đó đến nay đã năm năm rồi, trong hàng đệ tử năm nào đã xuất hiện không ít nhân tài anh kiệt, hẳn cũng đã đến thời điểm xuống núi.”

Vương Tông Cảnh ánh mắt chuyển động, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một ngôi tiểu viện an tĩnh, một ao nhỏ phẳng lặng, một cây bạch dương cao ngất, một đàn gà đang chơi đùa tìm thực,… một cảnh tượng thật an bình. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi đó suy nghĩ mông lung, rồi không nói tiếng nào đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, rời khỏi Hương Tửu Cư.

************

Trong ngôi miếu Thổ Địa cũ nát, Ba Nhạc trầm mặc ngồi ở một góc tường, ánh mắt có chút tản mạn, lơ đãng nhìn chung quanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ thật lâu. Ngoài cửa miếu, Ngao Khuê bị bắt ở lại trông chừng thiếu niên này đã có chút không nhịn được, hắn lấy cây lang nha bổng khổng lồ ra, uy vũ vô cùng đặt bên chân, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt mang theo mấy phần hung ác nhìn trừng trừng Ba Nhạc, giống như đe dọa nó không cho chạy trốn.

Chỉ là mấy động tác đó ban đầu còn làm Ba Nhạc có chút sợ, về sau cũng không biết có phải vì nó đã quen hay là vì đang nhớ lại chút chuyện thương tâm mà trên mặt nó xẹt qua một tia buồn bã thảm thiết, sau đó ngồi chết lặng, mặc kệ Ngao Khuê dọa nạt thế nào cũng không phản ứng, điều này làm Ngao Khuê cảm thấy có chút không thú vị, cũng chẳng buồn để ý nó nữa.

Hắn dựa lưng vào khung cửa, ngồi đó, đại mã kim đao (chắc cái này chỉ 1 tư thế ngồi đó mà!), ánh mặt trời từ cửa miếu xuyên qua tán cây bạch dương rọi xuống, rơi trên người hắn, rất ấm áp, thoải mái, khiến hắn hận không được trực tiếp nằm xuống đánh một giấc, bất quá Ngao Khuê dù sao cũng đã nhiều năm đi theo mấy người Từ Mộng Hồng lăn lộn giang hồ, mặc dù đầu óc đơn giản, nhưng tuyệt đối không phải loại mãng phu ngu ngốc, lắc lắc đầu vài cái, liền đem cái cảm giác hấp dẫn kia ném ra khỏi đầu.

Không hiểu tại sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút không thuận mắt với tiểu tử Ba Nhạc này, dù đã biết rõ thân thế Ba Nhạc vô cùng đáng thương, nhưng hắn vẫn rất muốn khi dễ nó, dọa nạt nó, mỗi khi nhìn bộ dáng sợ hãi của Ba Nhạc, Ngao Khuê lại thấy trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái thỏa mãn hắn.

Mặc dù, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tâm tình kỳ quái như vậy là vì cái gì.

Nhưng lúc này hắn quả thật biết mình đang rất không thoải mái, tốt nhất lại đi trêu tiểu quỷ kia một phen, hẳn sẽ làm cho mình cao hứng chút ít. Dù sao chỉ cần không giết cũng như không làm thương tổn nó, mấy người Từ Mộng Hồng sau khi trở về sẽ không nói gì được mình .

Nghĩ tới đây, Ngao Khuê động thân đứng lên, nhìn giống như một ngọn cự linh bảo tháp khí thế bất phàm, khi hắn xoay người lại, thân ảnh khổng lồ kia thậm chí còn che lấp một nửa đại môn. Động tĩnh lớn như vậy làm Ba Nhạc đang xuất thần giật nảy mình, phục hồi tinh thần, nhìn Ngao Khuê đang nhe răng cười, trên mặt nó nhất thời hiện ra mấy phần sợ sệt.

Nhất thời trong lòng Ngao Khuê nổi lên một trận thỏa mãn, nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn bất quá chỉ là một thằng nô tài trong thành Lương Châu, suốt ngày bị những thiếu gia chủ nhà vây lại một chỗ hung hăng đánh đập, hắn chỉ biết kêu khóc, thanh âm thê lương, nhưng những đứa trẻ quần là áo lụa kia vẫn cười ha hả vây xung quanh hắn, đòn roi đánh xuống càng ngày càng nặng.

Hắn thân thể chấn động, giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức, mặt càng thêm dữ tợn, bước ra một bước, hướng Ba Nhạc đi tới. Ba Nhạc theo bản năng cảm giác được người cao to đáng sợ này không có hảo ý, thân thể lùi về phía sau, co rúm lại, trong ngôi miếu Thổ Địa này nó căn bản không có chỗ mà trốn, chỉ có thể liều mạng núp trong góc không ngừng run rẩy, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Ngao Khuê nhịn không được cười lớn, hắn cười ha ha, cười đến lòng tràn đầy sướng khoái, cười đến thở không ra hơi.

“Gâu Gâu!”

Bỗng nhiên, khi hắn còn đang chìm trong khoái chí, từ một hướng khác truyền đến mấy tiếng chó sủa, Ngao Khuê thân thể chấn động, tiếng cười im bặt, thân thể cao lớn bằng một cách khó có thể tưởng tượng nhoáng cái lướt tới cạnh cửa miếu, một tay nhấc cây lang nha bổng khổng lồ màu đen trên mặt đất lên, tay còn lại lộ ra cửa miếu, hướng phía ngoài nhìn lại.

Mấy ngày qua, nơi này chưa từng có bóng dáng bất kỳ con chó hoang nào.

Trước cửa miếu là một mảnh đất trống, xa xa chính là con đường mòn quanh co thông ra bên ngoài, chẳng qua hắn thấy rất rõ, mặt đất trống trơn, không một bóng người, dĩ nhiên bóng chó cũng không. “Chẳng lẽ là nghe nhầm……” Ngao Khuê nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia hồ nghi, nhưng rất nhanh hắn liền bỏ qua suy đoán này, ngày thường hắn cũng không mắc phải tật bệnh gì về thính giác, mới vừa rồi tiếng chó sủa nghe rất rõ ràng, không thể nào là nghe nhầm. Tình huống trước cửa miếu tựa hồ có chút quái dị, nhưng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nói cho hắn biết, loại tình huống này hơn phân nửa là có vấn đề .

Sắc mặt hắn trầm xuống, lang nha bổng trên tay lại nắm chặt hơn một chút, chậm rãi hướng ngoài cửa đi vài bước. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trừ hai cây bạch dương cao lớn bên cạnh bị gió thổi qua, cành lá có chút lay động nhẹ nhàng vang lên âm thanh xào xạc.

Đột nhiên, Ngao Khuê như cảm thấy điều gì đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy tại khúc quanh trên con đường mòn, một bóng vàng chợt lóe lên, chỉ chốc lát sau, một con chó lớn lông vàng từ từ đi ra. Con chó này thân thể cực kỳ to lớn, ước chừng lớn gấp ba so với những con chó thông thường, không sai biệt lắm cũng cao đến ngực người trưởng thành, quả thật đây là con chó lớn nhất Ngao Khuê từng thấy.

Ngao Khuê sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm con chó lớn này một lát. Con chó lông vàng kia hiển nhiên cũng rất mau chóng phát hiện bên này có một gã nhân loại cao to đang nhìn mình không chút hảo ý, tựa hồ nó cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn ngoái đầu, ánh mắt lấp lánh cũng nhìn chằm chằm Ngao Khuê.

Ngao Khuê tâm niệm chuyển động, con chó này khổng lồ như thế, tuyệt không phải phàm vật, hơn phân nửa chính là yêu thú do tu đạo sĩ nuôi, như vậy phía sau nó, hẳn là có người đi theo rồi. Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh một tiếng, nắm chặt lang nha bổng, cũng từ từ tiến về phía trước, một con chó đất bất quá là thân thể trưởng thành chút ít, hắn như thế nào lại sợ?

Chẳng qua khi hắn đang chậm rãi tiến tới lại không phát hiện ngay trên đỉnh đầu mình, trên ngọn cây bạch dương cao ngất, đằng sau phiến lá bỗng lộ ra một cái đầu, là một con khỉ lông xám chẳng biết từ lúc nào đã trèo lên cây, đang đưa tay gãi gãi đầu, hướng gã cao to phía dưới mình vẫn đang hồn nhiên không biết gì nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt huy động, rơi vào cây lang nha bổng khổng lồ màu đen trong tay Ngao Khuê.

Ba Nhạc núp ở trong góc, đang nhìn Ngao Khuê tiến lại thì bỗng nhiên thấy hắn xoay người đi ra cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng vẫn thấp thỏm không yên, chút sợ hãi vừa rồi vẫn không hoàn toàn rút đi. Trước đêm hôm qua, nó bất quá chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ từ nhỏ đã được cha mẹ nâng niu, che chở, chưa từng trải qua chút gian nan vất vả. Nhưng chỉ trong một đêm, thế giới của nó như hoàn toàn đảo ngược.

Nó chỉ có thể cắn răng, hết mình toàn lực tập thích nghi với hoàn cảnh, nhưng ít ra trước mắt, nó vẫn không có quá nhiều tiến bộ.

Sau khi Ngao Khuê ra ngoài, miếu Thổ Địa liền lâm vào một mảnh trầm tĩnh. Ba Nhạc đợi một hồi lâu vẫn không thấy Ngao Khuê trở lại, trong lòng chợt động, chẳng lẽ trong nhà còn có người may mắn sống sót, tới đây cứu mình?

Bất quá chốc lát sau, dù tuổi đời không lớn nhưng nó cũng biết đó chỉ là một hư ảo không tưởng mà thôi.

Nó co người lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt bốn người kia, nhận ra người mình sợ nhất không thể nghi ngờ chính là gã Ngao Khuê cao lớn, mà thích nhất hoặc nói đúng hơn là người khiến nó tương đối có chút cảm giác an toàn tự nhiên là thanh niên được gọi Tiểu Vương kia rồi.

Nó đột nhiên rất mong Vương Tông Cảnh sớm trở lại.

Vừa lúc đó, bỗng chỉ nghe ngoài cửa miếu vang lên một tiếng “Phanh” thật lớn, tựa hồ có vật gì nặng đập xuống đất, mà khi nó còn đang kinh nghi bất định, lại nghe “Uông uông uông uông” mấy tiếng chó sủa xen lẫn “Chi chi chi chi” một loại âm thanh kỳ quái khác vang lên, bỗng nhiên một thân ảnh từ bên ngoài chạy vào, đầu tròn tóc ngắn, lưng đeo một túi vải xanh, nhìn qua là một nam hài tuổi cùng Ba Nhạc không sai biệt lắm. Nam hài kia cười hì hì quay đầu nhìn quanh một vòng, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Ba Nhạc, nhất thời tựa như rất lấy làm kinh hãi, “Di” một tiếng, ngạc nhiên nói:

“Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?"