Ba Nhĩ Phu cúp điện thoại, vội vàng hô to: “Mở hội nghị, mở hội nghị! Gọi tất cả kỹ sư của công ty tới đây!”

Trong phòng tắm của phòng Tổng thống không ngừng vọng ra tiếng cười của Muội Ly và Tâm Ngữ.

Hoàng Lương ngồi trên sô pha trong phòng khách nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt ngập tràn ngọt ngào.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh tối lại, đánh mắt nhìn về phía một góc nào đó.

Bên ngoài cửa sổ có một người mặc áo đen ôm sát, không nhìn thấy rõ mặt, đang lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, người áo đen chạm nhẹ ngón trỏ và mặt kính, mặt kính cường lực vô cùng kiên cố lập tức rạn nứt.

“Xoảng!” Mặt kính đổ sụp kéo theo tiếng ồn vang lên. “Hoàng Lương, tiếng gì vậy?”

Rõ ràng Gố Muội Ly cũng nghe thấy tiếng động lớn này nên hỏi.

“À, không sao, anh làm vỡ một chiếc bình hoa” Hoàng Lương nói đại một lý do.

“Anh thật là, chẳng cẩn thận gì hết, ở đây có thứ nào rẻ đâu chứ? Phen này không biết phải đền cho người ta bao nhiêu tiền đây.”

Trong phòng tắm, Cố Muội Ly bất mãn lẩm bẩm.

“Đúng vậy, bố cẩn thận một chút nhé, đừng làm hỏng gì nữa nhé.” Tâm Ngữ la to.

Nghe thấy giọng hai mẹ con, ánh mắt Hoàng Lương càng thêm băng giá.

Không ngờ người này lại mò tới tận đây. Nếu như tình cờ đúng lúc này anh lại vắng mặt thì Muội Ly và Tâm Ngữ sẽ gặp nguy hiểm.

Người áo đen bước từng bước một vào trong phòng, giẫm chân lên những mảnh kính vỡ, phát ra tiếng động lạo xạo.

“Yên tâm, một trong các nguyên tắc của Hắc Minh tôi chính là không bao giờ giết hại người vô tội” Dường như Hắc Minh nhìn thấu được suy nghĩ của Hoàng Lương nên chủ động nói luôn.

Hoàng Lương “hừ” một tiếng, đáp: “Vậy à? Vậy ý cậu là tôi chết chưa hết tội phải không?”

Hắc Minh chậm rãi tiến lên trước mấy bước, dừng lại cách Hoàng Lương mười bước, cười gắn mấy tiếng rồi nói: “Bảy năm trước, anh c**ng bức con gái nhà họ Cố. Mấy ngày trước, anh lại sát hại con trai của chủ tịch tập đoàn Hoằng Đạt. Hai tội này đã đủ để tôi giết anh rồi!”

Hắc Minh nói xong, tay phải rút một thanh trường đao. đen nhánh trông hao hao đao Tru Thần giắt ở bên hông ra.

“Trên đời này, tôi hận nhất là lũ ác nhân xâm hại phụ nữ. giờ Häc Minh tôi tuyên án anh tội tử hình, lập tức thi hành!”

Sau đó, anh ta lập tức vung trường đao lên ngang đỉnh đầu, nhắm thẳng vào Hoàng Lương, bổ xuống.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, kéo theo tia lửa b ắn ra khắp nơi. Lữ Trung Nguyên cầm trường đao trên tay, xuất hiện bên cạnh Hoàng Lương.

Hai thanh đao va chạm với nhau, trường đao của Hắc Minh lập tức nứt gấy.

Đương nhiên những thanh đao bình thường sao có thể sánh bằng trường đao của Lữ Trung Nguyên. Trường đao mà ngũ đại tướng mỗi người có một chiếc này được đúc từ quặng thiên thạch, do đại sư đúc đao trong điện là Mạc Tà dùng chân khí chế tạo, dùng tên điện đặt tên cho đao, gọi là đao. Tru Thần.

Còn trường đao của Hoàng Lương thì tốn tận sáu năm tâm huyết của Mạc Tà mới đúc thành.

Thân đao đen nhánh, lấp loáng ánh đỏ, đao chưa cần dính máu đã có thể giành được chiến thắng, chém sắt êm ru, không hề phát ra chút tiếng vang nào, một khi được tuốt ra khỏi vỏ là lập tức lộ rõ độ sắc bén, không ai có thể địch lại nổi.

Trên thân đao lấy có khắc chữ “Lương” trong tên của Hoàng Lương, gọi là đao Lương Vương!

“To gan! Ám sát Điện chủ, tội đáng chém đầu!” Lữ Trung Nguyên nói xong bỗng vung trường đao lên, nhắm thẳng vào. đầu của Hắc Minh.

“Đao, đao Tru Thần!” Hắc Minh giật mình, hô lên!

Đao Tru Thần đột ngột dừng lại, Lữ Trung Nguyên quát: “Cậu là ai!”

Ở Tru Thần Điện, tính cả thanh đao của Điện chủ, cả thảy. chỉ có sáu thanh đao Tru Thần, chỉ có người ở ngoại vực mới từng nhìn thấy những thanh đao này, hơn nữa, tất cả đều đã bỏ mạng dưới lưỡi đao, sao người này có thể nhìn một cái là nhận ngay ra nó là đao Tru Thần?

“Bịch!”

Hắc Minh bỗng quỳ hai gối xuống sàn nhà: “Thưa anh, tôi là Häc Minh.”

“Sao cậu nhận ra đây là đao Tru Thần?” Lữ Trung Nguyên áp sát thêm một bước, chỉ thẳng lưỡi đao vào đối phương, mắt lóe lên sát ý.

“Thưa anh, mấy năm trước, tôi từng làm việc cho một gia đình ở Nam Lĩnh. Một lần nọ, gia đình chủ tôi ra ngoài đi chơi, hai cô con gái của chủ tôi đã bị một bọn thế lực ở ngoại vực. để mắt tới. Mặc dù tôi đã liều mạng bảo vệ họ nhưng vì đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng chủ tôi bị giết, hai cô con gái của chủ tôi cũng bị làm nhục... Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính anh Nam Cung Yến đã cứu chúng tôi.” Hắc Minh kể lại, khóe mắt đỏ hoe, rõ ràng là có tình cảm khá sâu nặng với người chủ cũ.