Ở trong phòng nghỉ dành cho khách, Trần Ngọc Sương hoảng loạn đến mức không nghĩ được gì khác.

Tuy nhiên, cô ta chắc mẩm rằng có kẻ nào đó đã bày ra kế sách bẩn thỉu kia để khiến cô ta bẽ mặt.

Trần Ngọc Sương không thể không nghĩ đến Vũ Hạ Vy, nhất là sau nhiều lần chứng kiến Vũ Hạ Vy phát điên.

Điều khiến Trần Ngọc Sương tức giận nhất chính là sau rất nhiều chuyện, Trịnh Quân Cao vẫn còn quan tâm và chăm sóc Vũ Hạ Vy.

Đừng nghĩ rằng những chuyện anh làm, cô ta không hề hay biết.

Trần Ngọc Sương không cam tâm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao người bị hại lúc này cũng là cô ta, cô ta chỉ cần tỏ vẻ đáng thương một chút, Trịnh Quân Cao nhất định có thể dứt khoát với Vũ Hạ Vy.

Thế là Trần Ngọc Sương giả vờ ngất xỉu, khiến Trịnh Quân Cao phải gấp gáp đến phòng nghỉ chăm sóc cô ta.

Vừa nghe tiếng bước chân của Trịnh Quân Cao, Trần Ngọc Sương đã hé mở đôi mắt, sau đó khóc lóc thảm thiết:

“Anh Cao, em biết sống thế nào đây? Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thực sự quá mất mặt!”

Vừa nói, Trần Ngọc Sương vừa bưng mặt khóc nức nở.

Trịnh Quân Cao chỉ đành thở dài an ủi cô ta:

“Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đã ngăn chặn không cho báo giới chụp hình.

Đợi vài ngày nữa, anh sẽ cho người tung tin đồn hẹn hò của vài cặp minh tinh, thể nào chuyện này cũng rơi vào quên lãng.”

Trước lời hứa hẹn của Trịnh Quân Cao, Trần Ngọc Sương cảm thấy an tâm hơn chút.

Cô ta định lao vào lòng anh tìm kiếm sự an ủi, nào ngờ Trịnh Quân Cao đứng phắt dậy, nói với Hà Lam:

“Chuyện lần này chỉ là sự cố, đừng nên điều tra làm nhiều người càng thêm tò mò, càng ảnh hưởng đến danh dự của Ngọc Sương.”

“Vâng, thưa sếp!”

Hà Lam ngoan ngoãn gật đầu, trong khi Trần Ngọc Sương vô cùng sửng sốt và bất mãn.

Cô ta muốn tra cho rõ chuyện này, kẻ vừa ra tay không ai khác chính là Vũ Hạ Vy.

Cô ta muốn khiến cho Vũ Hạ Vy thân bại danh liệt, hoàn toàn bị chà đạp và sỉ nhục gấp trăm lần thứ mà cô ta phải chịu đựng.

Thế nhưng Trịnh Quân Cao lại ra lệnh cho Hà Lam không được nhúng tay vào điều tra, chứng tỏ anh đã có ý bảo vệ Vũ Hạ Vy.

Trần Ngọc Sương không cam tâm nhưng cũng chỉ đành cắn răng mà bỏ qua.

Một lát sau, Trần Ngọc Sương nói muốn đi vệ sinh, Trịnh Quân Cao cũng không nấn ná ở đó nữa.

Hà Lam dìu Trần Ngọc Sương, sau đó đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Vừa bước chân vào nhà vệ sinh, Trần Ngọc Sương liền xả nước vào bồn rửa mặt, rồi vốc nước từ đó dội lên khuôn mặt xinh đẹp của chính mình.

Cô ta muốn dùng nước lạnh để bản thân bình tĩnh trở lại, tiếp tục nghĩ cách trả thù Vũ Hạ Vy.

Bỗng dưng, chiếc gương lớn trước mặt cô ta phản chiếu một gương mặt quen thuộc đang lấp ló nửa tối nửa sáng, khiến Trần Ngọc Sương dựng tóc gáy.

“Cô…”

“Sao vậy? Làm nhiều chuyện xấu nên trong lòng có ma quỷ đúng không?”

Vũ Hạ Vy bước ra từ bóng tối, áp sát sau lưng Trần Ngọc Sương, ánh mắt đầy sát khí và giọng nói lạnh lùng khiến Trần Ngọc Sương sợ đến tay chân run rẩy.

“Cô muốn gì? Cô đừng có qua đây, Hà Lam đang ở bên ngoài, tôi la lên đó!”

Trần Ngọc Sương xoay người lại, đối diện Vũ Hạ Vy, hai tay bám chặt vào bồn rửa mặt.

Vũ Hạ Vy chỉ nhếch miệng cười, nói với cô ta bằng giọng khinh miệt:

“Người thường làm chuyện xấu sẽ luôn nghĩ người khác cũng muốn làm chuyện xấu giống như mình.

Chẳng phải cô thích trò xé quần xé áo trước bàn dân thiên hạ lắm sao? Hôm nay tôi chỉ muốn thành toàn cho sở thích đặc biệt của cô thôi mà.”

Trần Ngọc Sương trợn mắt nhìn Vũ Hạ Vy, quả nhiên là cô ghi hận chuyện xảy ra ở nhà họ Trịnh.

Hôm đó Trần Như Hương và Trần Ngọc Sương bày ra trò khổ nhục kế để Trịnh Quân Cao đuổi Vũ Hạ Vy, không ngờ cô lại là người có thù tất báo, lại còn báo thù gấp mấy lần.

Trần Ngọc Sương đột nhiên cảm thấy gai người, nhất là khi đối diện với dáng vẻ ngang tàng, bất cần như không còn gì để mất của Vũ Hạ Vy.

Đột nhiên, Vũ Hạ Vy tiến lại rất gần Trần Ngọc Sương, áp sát khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô ả.

Cô nghiến răng gằn từng chữ:

“Trần Ngọc Sương, nghe cho rõ đây.

Sự cố hôm nay chỉ là một màn chào sân nho nhỏ của tao mà thôi.

Nếu mày còn cố chấp tranh giành Trịnh Quân Cao với tao, hoặc là bày trò bẩn thỉu hãm hại tao, thì đừng có trách Vũ Hạ Vy này ra tay độc ác!”

Nói rồi, Vũ Hạ Vy vỗ vỗ lên má Trần Ngọc Sương, sau đó nhanh chân rời khỏi nhà vệ sinh.

Trần Ngọc Sương đứng chết trân tại chỗ, hai chân như muốn ngã khuỵu xuống trước lời đe dọa của Vũ Hạ Vy.

Kết thúc buổi dạ vũ, Vũ Hạ Vy quay trở về căn hộ của Phan Ngọc Thảo.

Cô chợt cảm thấy cả người thư thái như vừa trút bỏ mọi gánh nặng.

Vũ Hạ Vy tuy không phải là người tính tình lạnh lùng tàn khốc, nhưng cô có thù tất sẽ báo.

Cho nên, trước tình trạng thảm hại của Trần Ngọc Sương ngày hôm nay, Vũ Hạ Vy không hề cảm thấy tội lỗi.