Cần hai trăm nghìn?

Hạ Sa Hải cảm thấy hoặc là mình nghe nhằm, hoặc là Hạ Hi Bối đang nói mê sảng!

"Mày điên rồi sao? Hai trăm nghìn? Mày đi ăn cướp đấy hả?"

Hạ Hi Bối mấp máy khoé miệng, "Tôi không điên.

Nếu ông không đưa, tôi sẽ đến công ty của ông tìm ông, tiện thể tính toán với ông, những năm qua các người đã nợ tôi bao nhiêu tiền cấp dưỡng."

Hạ Sa Hải hằm hằm giận dữ, lớn giọng nói, "Mày dám?!"

"Sao tôi lại không dám?" Hạ Hi Bối hừ một tiếng, "Nếu để người khác biết được, một tháng ông đưa cho con gái ông 300 tệ tiền cấp dưỡng, sau đó cùng vợ con hiện tại ra ngoài ăn uống, vui chơi......!Đến lúc đó ai sẽ là người mắt mặt, tôi nghĩ chắc hẳn trong lòng ông biết rõ."

Lời này khiến Hạ Sa Hải kinh hãi.

Nếu Hạ Hi Bối thực sự làm như vậy, vậy thực sự sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định!

Nếu những đối tác đó biết được điều này, không nói đến việc nghi ngờ nhân phẩm của ông ta, cũng sẽ lo lắng liệu ông ta có năng lực hay không.

Hạ Sa Hải nghĩ như vậy, bên tai truyền đến lời thì thào như ma quỷ của Hạ Hi Bối, "Ngay cả con cái cũng không nuôi nổi, đối tác làm ăn của ông chắc phải lo lắng về tài lực của ông đúng chứ?"

"Mày dám?!"

"Tôi đã sắp không sống nồi nữa, tại sao lại không dám? Hơn nữa, tôi cũng rất muốn đến thăm các em trai, em gái yêu quý của tôi, chúng học ở trường nào? Hình như là ở trường......"

"Mày im đi!"

Hạ Sa Hải muốn tức chết, Hạ Hi Bồi bình thường hiền lành, hướng nội, sao bây giờ lại mồm mép sắc bén như vậy?!

Điều đáng hận nhất là cô còn lấy em trai em gái ra để uy hiếp ông ta!

Nhưng trực giác của Hạ Sa Hải nói cho ông ta biết rằng.

Hạ Hi Bối thật sự không hề nói dối! Cô thực sự sẽ làm như vậy!

"Ngoài hai trăm nghìn tệ, tôi còn muốn căn nhà tôi đang ở bây giờ, ông sang tên cho tôi."

Ngoài tiền, còn muốn nhà?!

Hạ Sa Hải nổi giận đùng đùng, nha đầu đáng chết này lại dám được nước làm tới!

"Ngày mai là thứ hai, tôi xin nghỉ chờ ông.

Nếu ông không đến, tôi sẽ đến tìm các người, có thể sẽ ở chỗ ông vài ngày đề gắn kết tình cảm."

Hạ Sa Hải nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối sầm lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu, "Được, ngày mai tao sẽ qua."

Nói xong, ông ta mới giận dữ cúp điện thoại.

Hạ Hi Bối nhìn điện thoại bị cúp máy, cô nhướng mày, lại bấm một dãy số khác.

"Sao mày lại gọi điện tới nữa? Tao ở đây đang có việc bận......"

Đồng Thục Lan ở đầu dây bên kia còn thiếu kiên nhẫn hơn cả Hạ Sa Hải.

"Đưa tôi hai trăm nghìn."

Lời của Hạ Hi Bối dường như bóp lấy cổ của bà ta.

"Hai trăm nghìn?! Mày điên rồi sao?!"

Phản ứng của Đồng Thục Lan giống hệt Hạ Sa Hải.

Ai có thể nghĩ rằng, Hạ Hi Bồi trầm mặc và hướng nội lúc trước lại đưa ra yêu cầu như vậy?

Hai trăm nghìn tệ, khác nào đi ăn cướp!

"Nều bà không đưa, tôi sẽ đến trường của bà tìm bà, tiện thể tìm cảnh sát thảo luận một chút, mua bán trẻ em trái phép là tội gì."

"Làm.......!Làm sao mày biết?!"

Đồng Thục Lan ở đầu dây bên kia sắc mặt tái nhợt, tưởng rằng mình bị ảo giác.

Nếu không, làm sao Hạ Hi Bối có thể biết được chuyện này?!

"Bà không cần quan tâm làm sao tôi biết, nếu đã đưa tôi về, vậy thì phải chịu trách nhiệm tương ứng.

Đưa tôi hai trăm nghìn tệ, sau đó viết giấy đoạn tuyệt quan hệ, sau này tôi sẽ không đến tìm bà nữa.

Đương nhiên, bà cũng đừng tìm tôi."

Đồng Thục Lan nhìn điện thoại, đầu óc trở nên trống rỗng.

"Hai trăm nghìn, ngày mai chuyền vào tài khoản của tôi, nếu không, tôi không ngại tìm chồng bà đề thảo luận những chuyện mà bà đã làm đâu, dủ sao thì tôi cũng rất rảnh."

Sau cuộc điện thoại đầu tiên, kỹ thuật "tống tiền" của Hạ Hi Bối đã rất thành thục.

Được! Tao đồng ý với mày!".