Editor: Pun.

Trời sẩm tối, mặt trời cũng dần khuất sau những dãy núi, bình thường vào giờ này người trong thôn hay tụ tập với nhau qua đây gánh nước.

Khi Quý An Dật dội nướƈ ŧıểυ dê lên người Diêu Lang, đúng lúc đó có tốp năm tốp ba thôn dân, người thì đang đi ra nhà sau gánh nước, người thì vừa gánh nước từ nhà sau ra, thấy một màn này, đều có chút sửng sốt, ai cũng đứng yên tại chỗ.

Chỉ là có hơi ngạc nhiên, Quý tiểu ca nhi bình thường là người rất ôn hòa, nhưng vì sao hôm nay. . . . . lại lỗ mãng như vậy.

Sau đó, khi nghe xong lời hắn nói, thì nhất thời, trong lòng mọi người đều sáng tỏ.

Diêu gia quả thật là không biết xấu hổ, nhà người ta hai miệng ăn vất vả lắm mới kiếm được một con đường để kiếm tiền, vậy mà y lại để Tiểu ca nhi của mình qua đây lén lút nhìn trộm.

Người trong thôn chia làm hai phần, mỗi nhà chọn ra nửa tháng để qua đây gánh nước giếng, đối với việc này là Quý ca nhi đã đủ phúc hậu lắm rồi, vậy mà không tự ngẫm lại xem nếu nhà mình có một bảo bối như vậy, thì có ai muốn lấy ra cho mọi người đều được hưởng phúc chung không.

Thật sự là lòng người rắn nuốt voi cũng không đủ mà, muốn được đằng chân lân đằng đầu.

Ta phi, thực quá mất mặt!

Lúc này có vài thôn dân, để thùng gỗ trên vai xuống, mở miệng mắng ra.

Trong lòng mọi người đều nhanh chóng tức giận, Quý tiểu ca nhi tính tình tốt, đối xử với ai đều rất ôn hòa, làm việc lại phúc hậu, tâm địa tốt, khi bắt chuyện với hắn, hắn sẽ cười vui vẻ nhìn ngươi, khiến lòng ai cũng cảm thấy thoải mái.

Có vài người không có mắt, quả thật không phải là hạng người gì tốt lành, ngay cả những tâm tư xấu xa kia mà cũng dám đem ra, còn muốn ăn cắp con đường kiếm tiền của người khác, thật không biết da mặt dày như vậy thì lớn lên như thế nào a.

Đây là khi Quý tiểu ca nhi còn nhỏ nên dễ bắt nạt đây mà!

Đoàn người ngươi một câu, ta một câu, mắng Diêu Lang đến nước miếng bay tung tóe.

Mồm mép lưu loát đến nổi, Quý An Dật nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Hắn coi như đã được mở mang tầm mắt, chân chân chính chính hiểu được cái gì là người đàn bà chanh chua chửi đổng. Mấy ca nhi này có sức chiến đấu thật là dũng mãnh.

Hắn thì không thể làm nổi việc này, dù sao hắn cũng không phải sinh ra và lớn lên ở đây.

Trong xương cốt, hắn vẫn là một đại nam nhân.

Diêu Lang ngây ra như phỗng, khi mọi người còn đang nước miếng văng tung tóe, cuối cùng y cũng hoàn hồn, thấy bộ dạng này, thì không dám nói gì, ngay cả thùng gỗ và đòn gánh đều ném, nhanh chóng chạy nhanh về nhà.

Mấy thôn dân đang mắng y, thấy y chật vật chạy như vậy, đều ha ha cười lên.

Diêu Lang là một người rất hay khoe khoang lại bá đạo, mồm mép ti tiện, cứ cho là nhà y cái gì cũng tốt, mà nhà khác lại cái gì cũng không tốt, gặp nhà nào tốt hơn nhà y, y sẽ ngay lập tức chân chó chạy theo sau nịnh hót.

Người trong thôn đại đa số đều xem thường tính tình này của y, không thích tiếp xúc qua lại gì với y.

Nếu ai bị y châm chọc, cũng chẳng muốn cùng y phí võ mồm làm gì, nghe một chút liền cho qua, sao phải phản ứng với y, ruộng chưa thu hoạch còn cả một đống, thời gian thì đang gấp rút, ai lại không công lãng phí ở đây ngồi nghe y lải nhải.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, thống thống khoái khoái mắng một hồi, thật sự là quá đã!

Ngày hôm sau cả Hà Khê thôn đều biết việc này.

Có vài người chạng vạng hôm qua không ở đó, đang định qua chỗ Diêu Lang, chửi y thêm một trận nữa, không ngờ, Diêu lang này lại trốn kỹ trong nhà không dám đi ra.

Da mặt này cũng thật sự là quá dày đi, cái gì cũng có giới hạn của nó, hôm qua gây ra một chuyện hôm sau lại bồi thêm một chuyện khác, lúc này sĩ diện của Diêu Lang đã chịu đả kích nặng nề.

Cũng không biết y khôi phục như thế nào.

Kể từ ngày hôm đó mới tính là tốt hơn một chút, đoàn người ai cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ sợ tai họa lưu lại ngàn năm.

Thực sự là quá mất mặt, chuyện này nếu rơi vào tai người ngoài thôn, người ta nghe xong, không biết sẽ châm chọc thôn dân ở Hà Khê thôn như thế nào nữa.

Ảnh hưởng cũng không quá tốt.

Diêu Lang có thể trốn trong nhà không ra khỏi cửa, nhưng nam nhân của Diêu gia vẫn phải ra đồng làm việc, đúng vào lúc vụ mùa, thời gian đều là tiền là bạc a.

Đàn ông ai cũng không thích lắm mồm, không thích nhàn thoại về chuyện nhà chuyện cửa.

Nhưng ca nhi lại khác, gần Diêu gia có vài hộ gia đình, mấy ca nhi tụ tập với nhau, tay chân vẫn lưu loát làm việc, mồm mép cũng không nhàn rỗi, thanh âm lại không nhỏ, ngươi một câu ta một lời, thảo luận chuyện chiều hôm qua, còn đặc biệt phẫn nộ mà phát biểu cái nhìn của mình, trong ngoài âm thầm châm biếm nam nhân của Diêu gia.

Vốn làm việc ngoài đồng đã rất mệt mỏi nhàm chán, nhân dịp có việc này, mọi người vừa làm việc vừa nói chuyện, xôn xao bàn tán một hồi thì thời gian đã qua, cảm giác so với vùi đầu cực khổ làm việc thì thoải mái hơn nhiều.

Vương Bảo Nhi bề bộn nhiều việc, Quý bá ma sau khi biết đất vườn kia phải trả lại cho Quý ca nhi, thu hoạch xong thì không ra đồng nữa, còn không cho Quý A Cường ra đồng, nói thóc nhiều lắm, hắn một mình sẽ trông coi không hết, vạn nhất trời mưa, thì nửa năm khổ cực xem như là uổng phí.

Quý A Cường không để ý a ma nhà mình, vẫn như trước ra đồng làm việc, thật ra y cũng lo lắng chuyện lúa thóc, vạn nhất nếu trời thật sự mưa, a ma một mình cũng rất vội, y liền để Vương Bảo Nhi về nhà phụ phụ giúp ông.

Quý bá ma thấy vậy thì không hề cao hứng, còn đem Vương Bảo Nhi đuổi ra, để hắn chạy nhanh ra đồng làm việc, nói cái gì phải trả ruộng gấp cho Quý ca nhi, đó chính là của Vương gia nhà bọn họ, hắn phải ra đồng làm việc nhiều lên. Còn mắng hắn, đã được gả vào Quý gia rồi, mà lúc nào trong đầu cũng chỉ có Vương gia, cánh tay khuỷu tay toàn chìa ra bên ngoài, không biết đau lòng nam nhân nhà mình, có câu gì khó nghe đều nói ra hết.

Trực tiếp đem tất cả những bực bội trong người đều trút lên người Vương Bảo Nhi.

Vương Bảo Nhi lười cãi lại, mệt mỏi khiêng nông cụ đi về hướng đồng ruộng, ngoài đồng tuy mệt tuy khổ, nhưng lỗ tai lại được thanh tịnh, hắn vốn là một kẻ khá cứng đầu, nếu không phải. . . . . . Đã gả vào Quý gia làm con dâu người ta, hắn đã sớm xắn tay áo lên cãi lại rồi.

Có đôi khi, hắn cảm thấy rất nghẹn khuất, những lời nói đó làm tâm hắn rất đau.

Hắn liền nhịn không được muốn mang theo đệ đệ sống qua ngày, kỳ thật cũng không sai, tuy khổ, nhưng trong lòng bực bội thì có thể nói ra, muốn mắng cứ mắng, ít nhất trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Ý nghĩ này, hắn lại cảm thấy mình có chút ngốc .

Vương gia cũng không thể bị cắt đứt trong tay hắn, sau này hắn có mặt mũi nào mà đi gặp a ma a cha, ngẫm lại Quý An Dật, trong lòng hắn cũng được an ủi hơn một chút, đó là một đứa nhỏ tốt.

Mỗi ngày cũng chỉ có thời điểm về nhà gánh nước giếng, là thời gian hạnh phúc nhất của hắn.

Thấy khuôn mặt tươi cười của hai đứa nhỏ, uống một hớp nước, chúng còn cố ý để dành thang cho hắn, hắn liền cảm thấy, dù mình có khổ chút cũng có giá trị.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, Quý ca nhi lại phúc hậu như vậy, đem nước ra cho mọi người đều được sử dụng, vậy mà vẫn có người còn giữ suy nghĩ không an phận!

Mấy ngày nay, Vương Bảo Nhi vốn đã nghẹn một bụng khí bực bội, tất cả đều là tích lũy từ những lời nói của Quý bá ma mà ra, trong lòng có buồn bực ấm ức hắn sẽ không thích nói chuyện, đã định chạy nhanh ra đồng làm việc, nhanh chóng làm xong việc này, thì ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút, có thể thừa ra một khoảng thời gian về nhìn hai đứa nhỏ kia, nhìn thấy bọn chúng, trong lòng hắn cũng cao hứng hơn.

Diêu Lang nháo ra chuyện như vậy, như châm một mồi lửa trong người Vương Bảo Nhi.

Thực sự nghĩ Vương gia bọn họ không có ai à! Dám đến đây khi dễ bọn họ! Nghĩ bọn hắn dễ bắt nạt lắm à!

Chạng vạng khi qua gánh nước, trên mặt hắn không hề biểu hiện gì, bởi vì biết Quý ca nhi là một đứa nhỏ thông minh, sợ y nhìn ra cái gì, khẳng định sẽ ngăn cản, nhưng Vương Bảo Nhi lúc này đã quyết tâm, nhất định phải nói ra những bực bội khó chịu của mình.

Ngày hôm sau khi tất cả mọi người ra đồng làm việc, hắn cũng ra đồng, bận bịu một hồi, nhìn nhìn canh giờ, thấy đã qua hơn nửa giờ thìn (7h-9h) hắn biết, bình thường lúc này Quý ca nhi sẽ mang đệ đệ sang nhà thôn trưởng, nhà thôn trưởng cách Diêu gia có chút xa, hắn yên tâm.

Kiếm một cái cớ trở về nhà, nhưng chưa đến cửa nhà, hắn trực tiếp đi nhanh về phía Diêu gia.

Nam nhân Diêu gia đều đã ra đồng làm việc, chỉ có Diêu Lang trốn trong nhà không dám xuất môn, còn có một tiểu ca nhi đang ở trong sân chơi đùa.

Diêu gia đại ca nhi thì đã được gả lên trấn trên, đại ca nhi kia tâm nhãn tốt, trong ngoài ngầm trợ giúp trong nhà, nếu không, phòng ở của Diêu gia ở Hà Khê thôn vẫn là một căn nhà không đáng kể.

Giữa hai cái tường đất cao ngất, có một cái cửa viện thật to, hai cánh cửa khép kín.

Đừng thấy Vương Bảo Nhi là một ca nhi mà khinh thường, từ nhỏ hắn đã ra đồng làm việc, khí lực có thể liều mạng với một a ca, hắn chạy tới đây trong cơn giận dữ, sức chiến đấu lấp đầy năm sao, đạt đến sự bùng nổ từ trước tới nay chưa từng có.

Thực khí phách chỉ cần một cước đã đá bay cửa viện nhà Diêu Lang.

Cửa viện này không thể so với cửa phòng, gần giống như là để làm cảnh thôi, có tiền có của thì mới nghĩ ra làm mấy cái ngoạn ý này, nhà ở nông thôn bình thường đều không có sân, Diêu gia chính là thích khoe hoang, học nhà thôn trưởng, đắp một bức tường làm thành một cái sân, kết quả tiền không đủ, không có cách nào hoàn thiện được.

"Vương Bảo Nhi." Động tĩnh lớn như vậy, làm cho Diêu Lang đang bện giày rơm sợ mất hồn, thấy khuôn mặt đen thui của Vương Bảo Nhi, cả người y theo bản năng liền run lên, một cỗ bất an dần nảy lên trong lòng, y lui về sau hai bước, chạm vào tường, không có đường lui, y lắp bắp thốt ra. "Ngươi, ngươi. . . . . . ."

Vương Bảo Nhi gần đây không thích nói chuyện, hắn cảm thấy rất mệt, mệt đến hoảng, nhanh chóng bước lên trước thêm vài bước, trực tiếp đánh một quyền vào người Diêu Lang khiến y ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt có hơi phiếm hồng.

Ra, ra, ra máu. . . . . .

Bụm lấy mũi của mình, Diêu Lang bị dọa sợ toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn Vương Bảo Nhi đang đứng trước mặt, trực tiếp vừa rống to lên, vừa run lẩy bẩy lếch sang một bên, muốn tránh xa hắn ra. "Cứu mạng, Vương Bảo Nhi muốn gϊếŧ người!"

Diêu tiểu ca nhi trước hết bị dọa sợ, sau lại bị a ma nhà mình kêu tỉnh, thấy tình hình không đúng, liền chạy nhanh ra ngoài, chạy ra sân, lúc này mới dám khóc gọi. "A cha có người đánh a ma."

Vừa khóc vừa gọi hướng về phía đồng ruộng mà chạy.

"Ngươi quả thực khi Vương gia chúng ta không có ai mà, ta Vương Bảo Nhi còn ở đây!" Hai mắt Vương Bảo Nhi trừng thật lớn, hơi thở có chút gấp, một phen xách Diêu Lang đang run rẩy thành một đoàn lên, sau đó, liên tục vung hai tát, cuối cùng, hắn mới xem y như phế phẩm mà ném trên mặt đất. Hung tợn nhìn Diêu Lang gần như chỉ còn nửa cái mạng. "Còn dám có những âm mưu quỉ kế gì nữa, thì coi chừng lần tới ta lấy mạng ngươi."

Nói xong, hắn đi nhanh ra sân, nhưng không quay về Quý gia, cũng không quay về Vương gia, mà trực tiếp đi tới một dòng suối nhỏ, rửa mặt và tay, lăng lăng nhìn mình trong nước.

Hắn phát hiện, hắn có chút không còn nhận ra mình nữa.

Hắn đột nhiên nhớ tới, những năm tháng bản thân mang theo đệ đệ mà sống. . . . . .

A cha đi rồi, chỉ để lại đệ đệ một tuổi, khi đó, hắn cũng không xem mình như một ca nhi.

Liều mạng cường ngạnh mà sống, ở trong thôn đứng vững chân, có người có một ít tâm tư, cũng không dám đụng chạm đến hắn, chỉ sợ hắn không quan tâm lành làm gáo vỡ làm muôi.

Thanh danh tuy xấu, nhưng suy cho cùng vẫn sống tốt.

Lúc này trong nháy mắt, Vương Bảo Nhi mơ hồ hiểu được một chút gì đó. . . . . .

Nước mắt từ trong khóe mắt lặng lẽ không tiếng động rơi vào trong dòng suối, nội tâm hắn một mảnh hoang vắng.

Rốt cuộc đã không trở về được nữa . . . . . .

Cái con người dám giận dám mắng dám đánh của hắn.

Hết chương 39.