Về tới khu tự trị, Kim Thân Thành tự mình đem Hứa Lập mời đến văn phòng, sau khi đuổi người khác ra y mới nói:

- Chánh văn phòng Hứa, lần này phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì vừa nãy sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Hứa Lập không kể công, hắn cười nói:

- Tôi tới khu tự trị là phối hợp công việc của bí thư Kim, đây là việc tôi nên làm. Nhưng công tác đưa người nhập cư trái phép về nước lại xảy ra chuyện lớn như vậy thì cũng cần báo cáo với tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Hơn nữa vừa nãy tên đội trưởng phía Triều Tiên bị thiệt thòi, không hoàn thành nhiệm vụ thì sau khi về nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Chúng ta cũng nên sớm thông báo với trên tỉnh làm tỉnh báo lên trung ương, như vậy khi phía Triều Tiên chất vấn chúng ta, chúng ta cũng có chuẩn bị trước.

Kim Thân Thành có chút do dự, y nhíu mày nói:

- Chuyện lần này rõ ràng phía Triều Tiên đuối lý, bọn họ còn dám làm ầm lên ư? Bọn họ không sợ chúng ta đưa chuyện ra trước ánh sáng để bọn họ mất mặt trên trường quốc tế ư? Tôi thấy không cần báo cáo với trung ương.

- Bí thư Kim, lần này tên đội trưởng kia không đưa được người về nước, vì thoát thân thì có lẽ y sẽ bịa đặt chuyện vu vạ cho chúng ta, tất cả trách nhiệm sẽ rơi vào người chúng ta. Cấp trên bọn họ nghe tên đội trưởng kia nói còn có thể để yên sao. Bọn họ sẽ không ngừng báo cáo lên trên và cuối cùng sẽ kinh động tới lãnh đạo quốc gia. Mà Triều Tiên năm ngoái có thiên tai khiến lương thực thiếu hụt, dân chúng ăn bữa nay lo bữa mai. Triều Tiên lại bị Mỹ, Hàn cấm vận kinh tế nếu như lãnh đạo Triều Tiên nghe chuyện này, bọn họ cho rằng mình chiếm lý thì sao có thể bỏ qua dễ dàng. Bọn họ kiểu gì cũng đòi mấy chục ngàn tấn lương thực. Nếu như đến khi đó lãnh đạo trung ương nước ta mới biết chuyện rồi hỏi chúng ta, chúng ta sẽ bị động. Mà chuyện lần này vì lính biên phòng Triều Tiên ngược đãi dân chúng mới tạo thành việc này, chúng ta không có trách nhiệm thì sợ gì chứ?

Kim Thân Thành suy nghĩ một chút, Hứa Lập nói cũng có đạo lý. Càng quan trọng hơn là mình không có trách nhiệm gì ở việc này, dù báo cáo lên trung ương thì cũng không ai có thể trách mình. Dù sao khi đó người dân bị ngược đãi, chỉ là người có lương tri sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

- Được, tôi báo cáo với bí thư Mã, cậu báo cáo với chủ tịch tỉnh Văn. Tiểu Mã, dẫn chánh văn phòng Hứa đến văn phòng anh.

Hứa Lập gật đầu đi theo trưởng ban thư ký Đảng ủy khu tự trị tới văn phòng đối phương, Hứa Lập báo cáo qua chuyện này với Văn Thiên.

Lãnh đạo tỉnh Cát Lâm lúc này đều nghĩ sự kiện quần thể ở khu tự trị đã xong, việc đưa người nhập cư trái phép về lại Triều Tiên năm nào cũng có nên cũng không khó để thực hiện. Chỉ cần ký văn bản bàn giao, trả người là xong chuyện. Nhưng khi Mã Tuấn Tùng cùng Văn Thiên nghe được Kim Thân Thành cùng Hứa Lập báo cáo lại cảm thấy đau đầu. Người bên mình tranh chấp với lính biên phòng Triều Tiên, hai bên rút súng đối nhau cuối cùng đưa 54 phụ nữ Triều Tiên nhập cư trái phép về lại Trung Quốc.

Mã Tuấn Tùng nghe xong Kim Thân Thành báo cáo, y vuốt thái dương thầm oán giận Kim Thân Thành không có việc gì tự tìm chuyện. Đám phụ nữ kia là người Triều Tiên, người ta đối xử như thế nào cũng là việc nội bộ của người ta, sao mình lại chuốc họa vào mình chứ? Vì giúp Kim Thân Thành bảo vệ vị trí bây giờ, mình đã tự mình phải nhờ Chu lão gia tử giúp, nhưng chuyện vừa ổn định lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Tuy Kim Thân Thành nói là do bất bình, Kim Thân Thành cũng chiếm lý nhưng cũng phải có người nghe anh nói lý mới được. Không nói tới chiến tranh, chỉ cần quân sự hai nước có xung đột thì trách nhiệm đó Kim Thân Thành không thể gánh vác nổi.

- Lão Kim, anh quá lỗ mãng trong chuyện lần này rồi. Như vậy đi, anh mau chóng tìm đủ chứng cứ liên quan thì tôi mới tiện báo cáo với trung ương.

Mã Tuấn Tùng cũng không thể nào bảo vệ Kim Thân Thành ở việc này nếu không chuyện ầm lên thì mình cũng có trách nhiệm.

Mà Hứa Lập cũng đã báo cáo với Văn Thiên việc này. Văn Thiên không sợ chuyện như Mã Tuấn Tùng, y còn hỏi Hứa Lập:

- Cậu có ý kiến gì không?

Hứa Lập cười nói:

- Chuyện này phía Triều Tiên đuối lý, chuyện ngược đãi dân chúng nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng tới danh dự quốc gia bọn họ. Mà hai người phụ nữ bị thương đang được điều trị ở bệnh viện khu tự trị, chứng cứ liên quan xác thực, bọn họ không thể đổi trắng thay đen. Mấy năm qua Triều Tiên vẫn luôn bị Mỹ, Hàn chèn ép, Triều Tiên vẫn đang tích cực tìm kiếm sự giúp đỡ ở Liên hợp quốc, nếu giờ truyền ra việc bọn họ ngược đãi dân chúng, bọn họ sẽ càng bị đông hơn. Cho nên chuyện này mặc kệ ầm ĩ tới mức nào thì đến cuối cùng vẫn là do Triều Tiên chủ động nhận sai. Bọn họ đâu đám phát động chiến tranh với Trung Quốc chúng ta.

- Nhưng bây giờ điều đáng lo là tên đội trưởng kia sau khi về không báo cáo thật mà còn đổ hết tội về phía chúng ta, như vậy sẽ khiến lãnh đạo Triều Tiên nghĩ mình chiếm lý rồi gây khó dễ cho chúng ta. Cho nên tôi cảm thấy cần phải mau chóng báo cáo với trung ương việc này, tốt nhất là có thể thông qua Bộ ngoại giao gửi thông cáo với phía Triều Tiên trước.

Văn Thiên gật đầu nói:

- Được, tôi lập tức liên lạc với Mã Tuấn Tùng, y bây giờ chắc đã nghe Kim Thân Thành báo cáo xong, tôi sẽ bàn với y xem nên xử lý việc này như thế nào. Chẳng qua cậu bảo Kim Thân Thành mau làm báo cáo thì tôi mới tiện báo cáo với cấp trên.

Bỏ điện thoại, Hứa Lập tìm Kim Thân Thành. Hai người gọi phó trưởng ban thư ký Đảng ủy khu phụ trách soạn thảo tài liệu, Kim Thân Thành và Hứa Lập đưa ra ý tưởng, tên phó trưởng ban thư ký kia viết. Ba người không kịp ăn chưa ngồi viết tài liệu gần mười ngàn chữ tới hơn 1h chiều rồi fax lên văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.

Lúc này cục trưởng Cục công an Chu Tuyển cũng tìm tới. Hai người phụ nữ bị thương đã được phẫu thuật xong và đưa sang phòng bệnh. Hai người này do mất nhiều máu nên phẫu thuật khá khó khăn, hai người truyền tới 5000cc máu cuối cùng thành công bảo vệ tính mạng. Chu Tuyển lần này tới là cầm các tư liệu liên quan tới.

- Anh phái người gửi một bản tư liệu lên văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, càng nhanh càng tốt.

Kim Thân Thành nói.

Hứa Lập ở bên nói:

- Bí thư Kim, tôi thấy nên do tôi tự về một chuyến. Có một số việc trong tài liệu không thể nói rõ, tôi về báo cáo chi tiết với lãnh đạo một chút. Đồng thời hình ảnh, tư liệu này cũng rất quan trọng, trước khi chuyện lộ ra tốt nhất nên giữ bí mật nếu không chuyện lộ ra sẽ khiến quan hệ ngoại giao của hai nước căng thẳng.

- Được, vậy làm phiền cậu.

Kim Thân Thành biết mình lúc này không thích hợp rời khỏi khu tự trị, mà Hứa Lập cũng tự mình trải qua chuyện này, Hứa Lập về báo cáo là thích hợp nhất.