Thôi Lâm đối với kẻ địch luôn sắt đá nhưng với mỹ nữ xinh tựa tiên nữ như Xảo tỷ thì hắn đâu thể nói nặng lời.

Không đợi Thôi Lâm mở miệng, Xảo tỷ đã ngồi ở bên cạnh Thôi Lâm, ả cầm đũa gắp miếng cá mà hai nữ nhân viên đứng bên đã gỡ xong xương đưa tới miệng Thôi Lâm.

Nhìn vẻ mặt của Xảo tỷ, Thôi Lâm cắn răng ăn miếng cá, về phần trong nhà nếu vợ biết sẽ làm gì mình thì tính sau vậy. Xảo tỷ gắp đồ ăn có khác, hương vị cũng khác, nó kết hợp với mùi hương cơ thể của Xảo tỷ làm Thôi Lâm như rơi vào tiên cảnh.

Cho nên lúc đám người Hứa Lập ở trong phòng uống rượu nói chuyện thì Thôi Lâm ở sảnh cũng hưởng thụ sự đãi ngộ chưa từng được hưởng. Chẳng qua Thôi Lâm cũng không bị mỹ nữ làm mờ lý trí, hắn rất nhanh phát hiện Xảo tỷ trêu mình. Nhưng cái này cũng không có vấn đề gì, Thôi Lâm chỉ cười cười cho qua chuyện. Ai ngờ Thôi Lâm làm thế lại khiến Xảo tỷ có chút cảm tình với vị khách có thân phận bình thường này. Cô ả phục vụ Thôi Lâm càng thêm chu đáo, thậm chí còn khẽ dùng môi cắn thử miếng đồ ăn trước khi gắp cho Thôi Lâm để xem có nóng không.

Thôi Lâm mới đầu còn có chút xấu hổ vì như vậy là hôn gián tiếp nhưng hắn lại không thể hạ quyết tâm từ chối Xảo tỷ, thậm chí trong lòng còn vài phần vui mừng. Thôi Lâm nhanh chóng quen với sự phục vụ của Xảo tỷ, hắn không còn khẩn trương nữa mà ngược lại có nói có cười với Xảo tỷ, thậm chí hắn còn trêu Xảo tỷ vài câu.

Xảo tỷ hôm nay nhận lời ra tiếp Thôi Lâm cũng là trả lại ân tình cho Tề tỷ, về phương diện khác là mỗi ngày ở trong các phòng tiếp đám háo sắc cô cũng thấy ghét cho nên nghe Tề tỷ nói tiếp khách ở sảnh thì cô ả mới đồng ý ra tiếp Xảo tỷ. Mà ngồi bên Thôi Lâm, cô phát hiện người đàn ông này tuy chỉ là lái xe nhưng sợ không phải người đơn giản.

Nếu người bình thường nhìn thấy mình thì đều bị sắc làm mê đi lý trí hoặc là ra vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh. Nhưng Thôi Lâm thoáng cái từ khẩn trương trở lại bình thường, hắn coi mình như một người bình thường, đối xử với mình như một người bạn làm Xảo tỷ rất cao hứng, cô lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu khiến hai nữ nhân viên cấp hai đứng bên thi thoảng phì cười vì câu chuyện của hai người.

Lúc này có hai người tiến vào sảnh, Tề tỷ có lẽ đang ở trong phòng nào đó mời rượu khách nên không ở sảnh. Một nhân viên phục vụ đi lên hỏi bọn họ và mời bọn họ tới bàn đã đặt trước.

Trong hai người này có một người nước ngoài, y vô tình thấy Thôi Lâm và Xảo tỷ đang ngồi ăn cơm. Hắn thoáng cái bị sắc đẹp của Xảo tỷ làm mê hoặc. Hắn kéo người bên cạnh chỉ vào Xảo tỷ nói gì đó. Người bên cạnh hắn – người Trung Quốc tên là Jame nhìn Xảo tỷ một chút rồi lại nhìn đồ ăn trước mặt Thôi Lâm và lộ vẻ khó xử.

Người nước ngoài này nhìn và thích Xảo tỷ, hắn muốn Xảo tỷ đến tiếp mình. Hàn Tắc thấy đồ ăn của Thôi Lâm là cấp ba sao, hắn cũng biết bữa ăn này ít nhất mất 60, 70 ngàn, người bình thường đâu thể dùng được. Lại nhìn vẻ mặt của Thôi Lâm khá lạ, sợ rằng là con nhà nào đó nhưng vì sở thích kỳ quái nên muốn ăn cơm ở sảnh. Mình mặc dù có chút địa vị ở Bắc Kinh nhưng đâu dám đắc tội người mình chưa biết rõ. Nếu chọc vào người không nên chọc thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng đối với yêu cầu của người nước ngoài bên cạnh thì hắn lại không dám dễ dàng từ chối. Vị khách nước ngoài này là tổng giám đốc một công ty đầu tư mạo hiểm với số tiền lên tới chục tỷ Usd. Một câu nói của Jame có thể quyết định một khoản đầu tư lên tới trăm triệu đô. Mà mình lần này có việc nhờ hắn, hy vọng có thể có được một món đầu tư lớn khiến công ty của mình vượt qua khó khăn nên mình mới mời Jame tới Hạ Phỉ hội quán, cũng cố ý đặt một bàn tiệc ba sao để tiếp Jame hy vọng làm hắn hài lòng.

Hàn Tắc thuận tay lấy một tờ trăm tệ đưa cho nhân viên phục vụ trước quầy nhỏ giọng nói:

- Người dùng cơm ở sảnh là ai thế? Sao có mỹ nữ đẹp như vậy tiếp hắn?

Nhân viên phục vụ nhìn quanh thấy không ai để ý tới mình, ả nhanh chóng thu tiền vào túi, nghiêng người tới nhỏ giọng nói:

- Em nghe nói đó là lái xe nhưng mỹ nữ bên cạnh là Xảo tỷ – nhân viên cấp bốn.

- Ồ, chỉ là một lái xe mà do Xảo tỷ tiếp hắn ư? Cái này không phù hợp quy định của Hạ Phỉ hội quán mà.

Hàn Tắc biết rõ quy định của Hạ Phỉ hội quán, nghe nói thế không khỏi suy nghĩ có lẽ sẽ thỏa mãn được yêu cầu của Jame.

- Vốn hắn chỉ được nhân viên cấp ba tiếp nhưng hôm nay có nhiều khách đặt bàn, nhân viên cấp ba đã được sử dụng hết, cuối cùng không biết sao Xảo tỷ lại tới đây tiếp hắn. Chẳng qua anh đừng bảo là em nói đó.

Nhân viên phục vụ vì nhận được tiền nên giải thích.

Hàn Tắc gật đầu, hắn nhỏ giọng nói vài câu với Jame, Jame nghe rất vui vẻ.

Hàn Tắc một mình đi đến bên cạnh Thôi Lâm, hắn cũng không hề khách khí ngồi xuống đối diện Thôi Lâm nhưng hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Xảo tỷ.

Hàn Tắc không mời mà tới, Thôi Lâm không khỏi nhíu mày, hắn rất khó chịu. Ngay cả Xảo tỷ ở bên hắn cũng sa sầm mặt lại:

- Có chuyện gì ư?

Thôi Lâm mặc dù mất hứng nhưng cũng biết người vào đây đều có tiền, có thế, huống chi hắn đến Bắc Kinh mới hơn 10 ngày nhưng vẫn đi theo Hứa Lập tham gia không ít bữa tiệc, hắn cũng biết Bắc Kinh khác hẳn Vọng Giang, dù là ở trên tỉnh cũng không thể so sánh được với Bắc Kinh. Vì không làm Hứa Lập thêm phiền, Thôi Lâm cũng tỏ vẻ khách khí.

Hàn Tắc thấy Thôi Lâm mặc dù không hài lòng nhưng không phát tác, hắn càng tự tin hơn. Cho dù chủ của tên này có quyền nhưng cũng là có hạn nếu không đã sớm đuổi mình đi rồi.

Hàn Tắc mỉm cười nói:

- Ông bạn, có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp.

Nói xong hắn chỉ vào Jame:

- Thấy người kia không? Hắn thích Xảo tỷ ngồi cạnh cậu, hy vọng cậu có thể thỏa mãn. Yên tâm, tôi quyết không để cậu làm không công.

Hàn Tắc móc khoảng vài ngàn trong ví ra đặt lên bàn Thôi Lâm.

- Chỉ cần ông bạn giúp thì tiền này là của cậu.

Thôi Lâm mặc dù không nổi giận ngay nhưng Xảo tỷ lại thấy tay Thôi Lâm đã nắm chặt lại, gân xanh lộ ra là biết hắn đang rất tức giận.

Ngay khi Xảo tỷ lo lắng Thôi Lâm sẽ đánh người, Thôi Lâm lại thả lỏng tay ra.

- Xin lỗi, tôi không thể giúp anh, anh đi đi.

Thôi Lâm lạnh lùng nói.