Hứa Lập không thích vẻ kiêu căng của tên Béo nên hắn không định cho bọn họ rời đi dễ dàng như vậy. Hắn vừa định ra tay lại nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào. Hắn tránh khỏi tay của tên Béo và nhìn lại. Hắn phát hiện có hơn 10 bảo vệ đi tới cùng với trưởng phòng hành chính Sử Vân Long.

Sử Vân Long chỉ huy hơn 10 bảo vệ chặn cửa lại. Còn hắn đi tới trước mặt Hứa Lập nói:

- Chủ nhiệm Hứa, tôi nghe nói có người đến gây rối liền dẫn bảo vệ tới xem, ngài không có việc gì chứ?

Hứa Lập thầm nghĩ Phó Nguyệt thật thông minh, chẳng những kịp thời thoát thân còn báo cho Sử Vân Long tới đây. Nếu không mình mà ra tay chuyện truyền đi thì sẽ có vấn đề.

Hứa Lập vỗ vai Sử Vân Long nói:

- Cũng may các anh tới kịp thời, tôi không có việc gì. Anh phái người xuống tìm những người đang kiểm tra các tầng, coi chừng bọn họ, không cho một ai ra ngoài cả. Anh cũng gọi điện cho đồn công an bảo bọn họ tới xử lý những người này. Tôi nghi ngờ bọn họ là giả mạo.

Nói xong Hứa Lập nhìn thoáng qua đám người tên Béo bị chặn lại, hắn cười lạnh một tiếng xoay người đi ra thang máy.

Những người trong phòng hội nghị choáng váng, tìm đồn công an tới xử lý mình thì chuyện không đơn giản rồi. Mình chỉ nhận chút chỗ tốt của Hồ Gia Thần mà gặp kết quả này, có ai là không hối hận chứ?

- Ôi, chủ nhiệm Hứa xin dừng bước!

Một người ở phía sau gọi Hứa Lập.

Hứa Lập đứng lại nói:

- Còn có việc gì? Nếu không có việc thì chờ đồng chí ở đồn công an tới rồi nói.

- Có thể nói chuyện riêng không? Tôi nghĩ chủ nhiệm Hứa cũng không muốn chuyện hôm nay ầm lên.

Hứa Lập thoáng suy nghĩ rồi gật đầu nói:

- Được, anh đi theo tôi, những người khác ở lại đây chờ. Vân Long, chưa báo cảnh sát vội đợi tôi về.

Sử Vân Long đáp một tiếng vào bảo một bộ phận bảo vệ ở lại đây còn mình dẫn người đi xuống các tầng tìm người tới đây kiểm tra, đưa bọn họ về phòng hội nghị và giam lỏng.

Hứa Lập dẫn người kia tới phòng hành chính, đóng cửa lại rồi nói:

- Có gì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí thời gian của nhau.

Người kia cười nói:

- Chủ nhiệm Hứa cũng là người thông minh đương nhiên biết thân phận của chúng tôi không phải là giả, nguyên nhân của việc này chắc anh cũng biết. Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện nếu không sẽ không có lợi cho ai cả. Chỉ cần anh thả chúng tôi thì tôi cam đoan mọi người sau này là bạn, chúng tôi sẽ không trở lại gây phiền phức.

Hứa Lập đánh giá người này một chút.

- Tôi sao có thể tin tưởng các vị? Sao có thể cam đoan các vị sau này không đến gây phiền phức nữa?

Ở việc này Hứa Lập trước khi giải quyết xong thì sẽ không thừa nhận thân phận bọn họ. Nếu thừa nhận thì là mình tự chuốc khổ vào thân, mà những người này không muốn tới đồn công an, không muốn thân phận bị lộ ra. Nếu bị lãnh đạo cấp trên biết bọn họ tự xuống kiểm tra có lẽ lãnh đạo vì bảo vệ thể diện của ngành mình mà thừa nhận bọn họ đi kiểm tra theo lệnh nhưng sau đó sợ rằng sẽ không được lãnh đạo tin tưởng nữa. Cho nên Hứa Lập cũng rất ăn ý không hỏi tên tuổi chức vụ của đối phương.

Người kia nghe Hứa Lập nói cũng nhíu mày, thân phận của mọi người không thể lộ vậy làm thế nào để Hứa Lập tin tưởng? Mà nếu không làm Hứa Lập tin thì lát nữa bọn họ báo cảnh sát, thân phận của đám người mình sẽ không giấu được.

Vài phút sau người kia cắn răng một cái móc một thẻ trong túi ra đưa cho Hứa Lập:

- Đây là thẻ sĩ quan của tôi, chuyện hôm nay do mình tôi gánh vác. Thân phận những người khác anh đừng hỏi nhưng sau bọn họ mà gây rối thì anh có thể tìm tôi, tôi chịu hết.

Hứa Lập có chút ngạc nhiên cầm thẻ, bên trên có tên tuổi, ảnh của đối phương.

- Thượng úy Lý Quốc Hùng – đại đội phòng cháy chữa cháy? Được, tôi thích người thẳng thắn, tôi cũng có thể tin nhưng anh phải viết một văn bản cho tôi, hơn nữa anh tin những người khác sẽ nghe lời mình ư? Đừng để vừa ra cửa là bọn họ quên anh là ai.

Lý Quốc Hùng cũng hiểu lo lắng của Hứa Lập. Chẳng qua hắn nếu đã lấy thẻ ra thì cũng đã suy nghĩ.

- Chủ nhiệm Hứa, lát nữa vào phòng hội nghị làm phiền anh bảo người của mình đi ra, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ. Nếu thuận lợi thì tôi sẽ viết một văn bản đảm bảo cho anh, như vậy là mọi người có thể yên tâm mà.

Hứa Lập hiểu ý Lý Quốc Hùng, nếu mình bảo hắn viết văn bản cam đoan thì Lý Quốc Hùng đương nhiên sẽ bắt những người khác cũng viết. Nhưng văn bản này không giao cho mình mà giao cho Lý Quốc Hùng. Như thế những người khác sẽ đồng ý vì văn bản không trong tay mình mà trong tay Lý Quốc Hùng. Nếu Lý Quốc Hùng muốn lấy đó làm thứ uy hiếp bọn họ thì chuyện cùng lắm lộ ra, Lý Quốc Hùng cũng là đương sự sẽ không có kết cục tốt.

- Được, tôi nhận lời anh, hy vọng bọn họ đều là người thông minh.

Hứa Lập và Lý Quốc Hùng quay lại phòng hội nghị trên tầng 10, trong phòng đã có thêm khá nhiều người. Tổng cộng có hơn 30 người, bảo vệ tòa nhà Cát Lâm đều đã cầm gậy trong tay.

Cũng may những người này bình thường mặc dù có chức vụ không cao nhưng trong tay còn có chút thực quyền, bọn họ không ai muốn xung đột với bảo vệ. Hiện trường mặc dù loạn nhưng bọn họ vẫn đàng hoàng ở trong phòng hội nghị, không ai xông ra.

Chứng kiến Hứa Lập cùng Lý Quốc Hùng cùng nhau trở về, những người này lập tức khẩn trương lên vì không biết kết quả nói chuyện ra sao. Sau khi Lý Quốc Hùng vào trong, Hứa Lập vung tay ra hiệu bảo vệ ra ngoài và đóng cửa phòng hội nghị lại. Mọi người đứng ngoài chờ kết quả.

Cửa phòng hội nghị có hôm qua cách âm khá tốt nhưng Hứa Lập đứng cửa vẫn nghe thấy tiếng ồn ào truyền ra. Nhưng âm thanh đã nhanh chóng yên tĩnh lại, chắc là Lý Quốc Hùng đang nói điều kiện với mọi người.

Hai phút sau phòng hội nghị lại ồn ào, thậm chí còn có người đẩy cửa. Nhưng cửa bị khóa bên ngoài, lúc này trừ khi Lý Quốc Hùng gọi nếu không Hứa Lập sẽ không mở.

Phòng hội nghị ầm ĩ thêm vài phút rồi một lần nữa bình tĩnh lại. Chắc đám người này đã tỉnh táo và bàn xem có viết văn bản cma đoan không. Mọi người chờ nửa tiếng mới thấy Lý Quốc Hùng ở trong gọi vọng ra.

- Chủ nhiệm Hứa, mời mở cửa.