Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Buổi sáng, ánh mặt trời vừa lên.

Thành Trung Tâm, một máy bay tư nhân dừng lại, từ phía trên có bốn người đi xuống.

“Nơi này không khí thật tốt.”

Người dẫn đầu, nhắm mắt lại cảm thán nói, rời nhà mười năm, cuối cùng cũng có thể về nhà, một người cao lớn, khuôn mặt bình thường, nhưng ánh mắt thoạt nhìn sâu không lường được đi theo phía sau cậu ta, bước chân theo.

“Chính xác.” Sau đó một người nữa đi xuống trong lòng ôm một đứa trẻ, cười nói tiếp.

Có lẽ là có vết xe đổ trước tận thế một ngàn năm trước, bây giờ mọi người đều rất chú trọng đến sinh thái môi trường.

Lúc này Tô Hàm cuối cùng cũng hiểu được lời Lôi Dực nói —— so với sự cằn cỗi của Trấn Biên Thành, Thành Trung Tâm phồn hoa gấp nhiều lần.

Khắp nơi đâu đâu cũng thấy các loại máy móc công nghệ cao, ngay cả chỉ huy giao thông ven đường cũng là người máy, những thứ này cũng khiến Tô Hàm cảm nhận chân thật, bây giờ cậu đang đứng trên mảnh đất của một ngàn năm sau, nơi mà khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng.

Khiến Tô Hàm cảm thấy ngoài ý muốn là, bên trong Thành Trung Tâm thế mà không có kiến trúc nào vượt quá ba tầng.

“Một ngàn năm trước, sau tận thế, dân số giảm mạnh, hơn nữa đất liền tăng lên, nơi ở tự nhiên sẽ không quá chật chội.” Lôi Dực cười trả lời nghi vấn của Tô Hàm.

“Thì ra là như vậy, nhưng nhìn mọi thứ, chính xác thoải mái hơn nhiều so với nhà cao tầng.” Tô Hàm cười nói tiếp, không có những ngôi nhà cao không thể leo tới, con người thoạt nhìn cũng không quá nhỏ bé.

“Đã lâu không gặp cha, ba, ông nội và bà nội, có chút hồi hộp.” Nhìn về một phương hướng, Lôi Dực nhỏ giọng nỉ non.

Nghe Lôi Dực nói, Lôi Nghị tiến lên vỗ vai cậu “Về nhà sẽ tốt.”

Lôi Dực nghe vậy nhoẻn miệng cười, đời này cậu cảm thấy hạnh phúc nhất là có được người nhà tốt nhất thiên hạ.

“Anh hai, anh mang Tiểu Hàm đi tìm chỗ ở được không? Em và Lôi Trung về nhà trước.” chỉnh lý tốt cảm xúc, Lôi Dực đề nghị Lôi Nghị, “Anh cũng biết Tiểu Hàm không quen thuộc nơi này, cậu ấy còn mang theo con trai nữa.”

Nghe họ nhắc tới mình, Tô Hàm nhanh chóng trả lời “Không cần…”

Nhưng chưa đợi cậu nói xong, chợt nghe thấy Lôi Nghị trả lời “Cũng được.”

Nghe Lôi Nghị đồng ý với yêu cầu của mình, Lôi Dực cười cười, tiến thêm một bước đề nghị “Vốn em chuẩn bị để Tiểu Hàm ở lại nhà của em trước kia, nhưng dù sao đã mười năm không về, không biết nơi đó đã biến thành cái gì rồi, nếu không anh hai à, trước hết anh để Tô Hàm tới nhà anh ở được không?”

Lôi Nghị nghe vậy quay đầu nhìn về phía Tô Hàm, lại thấy ánh mắt Lôi Dực cách thấu kính đầy cầu xin “Được không, anh hai?”

Để Tô Hàm tới ở cùng? Đáy mắt Lôi Nghị hiện lên một tia sáng, vì sao mình lại cảm thấy đề nghị này rất không tệ nhỉ?

Tô Hàm đứng một bên thấy thế cho rằng Lôi Nghị không đồng ý, nhanh chóng mở miệng “Thật ra không cần phiền toái như vậy, trên người của tôi còn một chút tiền, chỗ ở hẳn là vẫn có thể tìm được.”

“Tiểu Hàm.” nhận lời Tô Hàm nói, Lôi Dực mở miệng, “Nơi này giá nhà ở cao vượt quá sức tưởng tượng của cậu đấy.”

“Nhưng…” Nhìn Lôi Dực, Tô Hàm mở miệng, “Không phải cậu nói, chỉ cần là người dị năng đều có thể miễn phí có được một căn nhà sao?”

“Như thế cũng không sai, nhưng nhà ở chỉ có một phòng, bên trong rất đơn sơ, lại còn nhỏ nữa, nói là nhà ở còn không bằng nói là ký túc xá, cậu mang theo con nhỏ, ở bên trong chắc chắn sẽ không quen.” Vuốt tay, Lôi Dực mở miệng.

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm dừng lại một lát, mới sâu kín nhìn cậu ta một cái, “Vậy sao cậu không nói sớm.”

Nếu không, cậu chắc chắn sẽ tích lũy thêm một số tiền nữa rồi mới đến Thành Trung Tâm.

“Dù sao cũng không ở lâu, cậu đã là tinh sư cấp thấp, tiền kiếm rất nhanh.” Không nhìn đôi mắt nhỏ u oán của Tô Hàm, Lôi Dực cười tủm tỉm mở miệng, “Hơn nữa tôi nói cũng không sai, Thành Trung Tâm rất ưu đãi đối với người dị năng và tinh sư, chỉ cần cậu tới Hiệp Hội tinh sư đăng kí làm tinh sư, mua nhà ở sẽ có ưu đãi nha ”

Tô Hàm nghe vậy chỉ có thể trợn trắng mắt, cho dù có ưu đãi, nhưng bây giờ số tiền trong thẻ thân phận cũng chỉ nhờ bán thi thể dị thú mới có được hơn ba mươi vạn đồng liên bang đấy và ngày hôm qua cái người giấu tên kia chuyển tới mười vạn, mới được bốn mươi vạn.

Nhưng trong không gian xoay còn 3 viên tinh thạch cấp thấp(một viên đã dùng ở Thú Lâm), hẳn có thể bán được không ít tiền.

Nghĩ đến đây, Tô Hàm mở miệng hỏi mấy người “Mọi người có biết nơi nào mua tinh…”

“Cậu có thể ở chỗ của tôi.” Lôi Nghị lại một lần nữa không hề có dấu hiệu đoạt lời Tô Hàm.

Tô Hàm “…”

Này, tiên sinh, anh ầm ĩ gì vậy, mới vừa rồi rõ ràng còn có vẻ mặt không chào đón… a này.

“Em biết anh hai tốt nhất mà.” Lôi Dực nghe vậy cười tít cả mắt, “Em cùng A Trung đi gặp ba và cha trước, anh hai mang Tiểu Hàm về nhà nhé.” Nói xong lại nhìn về phía Tô Hàm “Trước hết cậu theo anh hai tôi về đi, ngày mai tôi tới tìm cậu, sau đó chúng ta cùng tới Hiệp Hội tinh sư, đúng rồi, những tinh thạch đó cậu đừng bán đi.”

Nghe Lôi Dực nói mình không được bán những viên tinh thạch đó, Tô Hàm gật đầu, tuy cậu không biết nguyên nhân, nhưng nghĩ Lôi Dực nói như vậy chắc có lý do riêng.

Nếu tinh thạch không thể bán, vậy bây giờ cậu cũng chỉ có thể về nhà Lôi Nghị, hy vọng anh không khó ở chung.

“Lên xe đi.” hai người Lôi Dực đi rồi, Lôi Nghị lấy xe trong không gian xoay, ngồi vào bên trong, nhìn Tô Hàm mở miệng.

Tô Hàm nghe vậy cười cười, mở cửa ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào trong xe mới phát hiện, chiếc xe này và không giống với chiếc xe cậu ngồi ở Trấn Biên Thành, nơi điều khiển, có rất nhiều nút bấm xoay…

Hơn nữa chỉ có hai cái chỗ ngồi song song, phía sau không có gì.

“Đây là chuyên dùng cho tác chiến quân đội.” Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Tô Hàm, Lôi Nghị giải thích.

Lúc này Tô Hàm đột nhiên nghĩ thầm, lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Nghị anh đang mặc quân trang.

“Chức vị Trong quân của anh nhất định không thấp nhỉ.” Nghĩ tới ngày đó, phù hiệu trên bả vai của anh có một loạt gạch thẳng, Tô Hàm hỏi.

Lôi Nghị trầm mặc một hồi, mới trả lời vấn đề của Tô Hàm “Thượng tá..”

Tô Hàm nghe vậy nhíu mày, cười nói “Còn trẻ như vậy đã là thượng tá, Lôi tiên sinh thật xuất sắc.”

Lôi Nghị nghe vậy, nhìn Tô Hàm một lát, ngữ khí bình thản mở miệng “Lần đó ở Thú Lâm, nếu không gặp được cậu, có lẽ tôi vẫn chưa thăng chức.”

Tô Hàm nghe vậy khóe miệng cứng đờ, cậu thật sự không biết Lôi Nghị nói cái này có ý gì, tóm lại là thật tâm cảm tạ hay châm chọc nói móc.

Kế tiếp, hai người cũng không nói thêm nhiều, bởi vì xe chạy rất nhanh đã tới nơi.

Xuống xe, nhìn động tác Lôi Nghị thu xe quân đội vào không gian xoay, Tô Hàm nghĩ thầm, thật xứng đáng là một ngàn năm sau, tuy kiểu dáng không thay đổi nhiều, nhưng tốc độ lại nhanh gấp nhiều lần, hơn nữa ngồi bên trong, không có cảm giác khó chịu nào.

Mà xe được tự động điều khiển, tránh được rất nhiều sự cố giao thông, đúng là công nghệ cao trăm lợi mà không hại.

Chỗ ở của Lôi Nghị, cũng không phải là một khu biệt thự siêu cấp xa hoa như trong lòng Tô Hàm nghĩ, mà là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên trong trang hoàng đúng theo phong cách của Lôi Nghị, đường nét đơn giản, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo.

“Chủ nhân, ngài trở lại.” Một cái người đàn ông khuôn mặt cứng nhắc ra đón.

“Ừ, cậu ấy là Tô Hàm, tạm thời sẽ ở lại nơi này, đi dọn dẹp một căn phòng cho cậu ấy.” Tạm dừng một chút, Lôi Nghị còn nói, “Căn phòng ở cách vách phòng của tôi.”

“Đúng vậy, cho người ở.” Nói xong, người đàn ông kia bước đi, bước chân trầm ổn, chẳng qua, mỗi một bước, chiều dài giống hệt nhau, dường như đã được dùng thước đo đạc.

“Nó là người máy quản gia, về sau cậu có chuyện gì, cũng có thể gọi nó đi làm.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nói.

“Máy… Người máy?”

Tuy từ Lôi Dực trong miệng biết được bây giờ người máy rất tiên tiến, nhưng nhìn thấy một cái máy bề ngoài nhìn giống hệt con người, dù là Tô Hàm cũng không bình tĩnh được.

“Ừ.” Lôi Nghị khẽ gật đầu, mở miệng, “Tiểu Dực nói, hôm nay tôi đi cùng cậu.”

“À?” Tô Hàm sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng nói, “Không cần, anh chắc chắn rất bận rộn, không cần phí thời gian theo tôi.”

“Tôi không bận.” Sợ Tô Hàm nghe không hiểu, Lôi Nghị lại bỏ thêm một câu, “Nghe Tiểu Dực nói, cậu muốn đi mua người máy chuyên dùng chăm sóc trẻ em, tôi đi cùng cậu.”

Tô Hàm nghe xong, trầm mặc một hồi lát, đáp “… Tôi có thể từ chối không?”

Lôi Nghị “Tôi đã đồng ý với Tiểu Dực.”

Anh trực tiếp nói thẳng là không được đi cho xong, trong lòng Tô Hàm đảo một cặp mắt trắng dã, đáp lại, “Vậy cám ơn anh, Lôi tiên sinh, ‘đặc biệt’ bớt thời giờ đi cùng tôi.”

Thật ra cậu thật sự có chút không hiểu những gì Lôi Nghị làm, mới đầu khi nhìn thấy cậu, rõ ràng rất không thích cậu, thậm chí còn ôm địch ý. Đặc biệt từ sau khi cậu đề nghị muốn anh ‘báo đáp’ ơn cứu mạng, sát khí trên người anh chợt lóe rồi biến mất, đừng cho là cậu không biết.

Cũng vì biết rõ anh không thích mình, nên vừa rồi Lôi Dực nói, để cậu dọn đến nơi ở của anh, trong lòng cậu chắc chắn cho rằng anh sẽ từ chối. Không nghĩ tới cuối cùng anh lại đồng ý, hơn nữa bây giờ còn đề nghị đi mua đồ cùng cậu.

Người này thấy thế nào cũng không giống như loại người muốn đi dạo phố cùng người khác…

Có phải anh uống lộn thuốc không nhỉ, còn em trai của anh cũng rất kỳ quái, thái độ vừa rồi khi muốn cậu vào nhà anh mình ở, thấy thế nào cũng giống như muốn cho mình và anh hai cậu ta ở cùng nhau…

Ở cùng nhau!!!

Tô Hàm đột nhiên nghĩ đến một khả năng…

Cái cổ cứng ngắc chuyển chuyển, Tô Hàm hỏi Lôi Nghị “Lôi tiên sinh, trước kia có phải chúng ta từng gặp nhau?”

Cậu đột nhiên nhớ tới vị Lôi tiên sinh này và con trai mình bé Tô Triêu đều có dị năng biến dị hệ lôi!