Không khí trang trọng phủ đầy toàn bộ phòng họp, đây là hội nghị bàn tròn Tổng tư lệnh đổi khóa bốn năm một lần của Quân bộ. Tham dự hội nghị có người đứng đầu của tứ tộc, còn có Tổng tư lệnh đương nhiệm Bạch Phú Thụy, hơn nữa còn ba vị thượng tướng cấp dưới. Đương nhiên, hiện tại thì thiếu một vị.

Tổng tư lệnh bốn năm đổi một khóa, do thành viên tham dự hội nghị bàn tròn bỏ phiếu mà thành, mà ứng cử viên, là ba vị thượng tướng.

“Như vậy, bỏ phiếu chính thức bắt đầu.” Người nói là lão gia tử Vương gia, Vương Nguyên Sinh.

“Chờ một chút,” Bạch Phú Thụy đầu tiên đưa ra nghi ngờ, “Ba vị thượng tướng ứng cử viên, hiện tại chỉ có hai vị, một vị nữa, Việt thượng tướng, sao lại không tham dự?”

Bạch Phú Thụy đã năm mươi, tóc hoa râm, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, mặc quân trang màu đen, nút thắt cài ngay ngắn, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ. Vẻ ngoài như vậy, tất nhiên là không cần ra vẻ cũng có uy nghiêm, ánh mắt càng rất lợi hại. Người bị ông nhìn thẳng, nếu năng lực thừa nhận không mạnh, chỉ sợ trực tiếp sẽ bị ông nhìn mà hoảng hốt. Thế nhưng, người nơi này có ai mà không phải lão hồ ly?

Khóe miệng Vương Nguyên Sinh nhếch lên, ánh mắt rơi xuống Việt Nhất Phi, “Chuyện của Việt gia, tự nhiên là phải hỏi Nhất Phi.”

Việt Nhất Phi sắc mặt không biến, ngữ khí tự nhiên nói, “Việt Kha bị đình chức, tất nhiên là không có mặt mũi tham gia tuyển cử Tổng tư lệnh.”

Bạch Phú Thụy nhíu mày, dường như còn định nói gì, lúc này cửa lớn vốn gắt gao đóng kín phút chốc rầm một tiếng bị mở ra, một nhóm người ào ào tiến vào.

Thấy rõ ràng người tới, mọi người bên trong đều biến sắc, không khí toàn bộ phòng họp đều rung đến mức đông cứng.

Việt Kha như thể không phát hiện biểu cảm biến đổi của những người bên trong, y mặc quân phục thượng tướng màu đen, quân hàm màu vàng chói lọi trên vai làm lóa mắt người, thần sắc tự nhiên đi đến chỗ một cái ghế bỏ trống kia ngồi xuống, tư thế ngồi rất hợp quy tắc.

“Không ngờ tuyển cử Tổng tư lệnh lại cử hành trước ngày, sao không ai thông báo cho ta.” Ngữ khí y là trần thuật, “Tuy rằng ta bị đình chức, thế nhưng ta còn là thượng tướng Quân bộ, vẫn có tư cách tiến hành tranh cử Tổng tư lệnh, chẳng lẽ là ta nhớ nhầm?”

Ngày cử hành tuyển cử Tổng tư lệnh vốn là ba ngày sau, chỉ là có vài người không muốn Việt Kha tham gia, tất nhiên là nghĩ cách sửa lại ngày, hơn nữa hết thảy đều là tiến hành bí ẩn, chờ khi mọi sự đã rồi, đến lúc đó Việt Kha có năng lực cỡ mấy cũng hết cách. Nhưng không ngờ, vẫn bị y biết.

Sắc mặt Bạch Phú Thụy thay đổi, đột nhiên hiểu ra cái gì, ánh mắt không dấu vết liếc liếc Việt Nhất Phi đang trình sắc mặt khó coi, u ám.

Có thể không khó coi sao? Vừa rồi Việt Nhất Phi còn lấy ngữ khí trưởng bối nói Việt Kha không có mặt mũi tham gia tuyển cử, nhưng Việt Kha vừa đến đã chói lọi vẽ mặt cho ông ta.

Sắc mặt Vương Nguyên Sinh cứng đờ, nhìn nhìn một đám người phía sau Việt Kha, nhíu mày, nói, “Việt thượng tướng, hội nghị bàn tròn là một hội nghị nghiêm túc mà trang trọng, người không liên quan, không được ở đây, quy củ này, ta nghĩ anh rõ ràng.”

Nói rồi, lão ta dừng một chút, “Quân bộ chú trọng kỷ luật, anh điếc ko sợ súng, loại người này, sao lại có thể trở thành Tổng tư lệnh?” Lời này, ý là muốn cướp đoạt tư cách tranh cử của Việt Kha.

Việt Kha thần sắc không biến, chỉ là ánh mắt thoáng nhìn Vương Nguyên Sinh, híp lại, đột nhiên nói, “Mạc Kỳ, đưa tư liệu cho các vị đang ngồi xem đi.”

Mạc Kỳ phân phát tư liệu trên tay cho người ngồi trong bàn, sau đó lại đứng về bên cạnh Việt Kha.

Mọi người đều có chút hiếu kỳ với tư liệu trong tay, nhưng càng xem, vài vị đang ngồi sắc mặt lại càng khó nhìn, xanh xanh trắng trắng, biểu cảm phẫn nộ, khó tin, kinh ngạc lần lượt ra trận.

Việt Nhất Phi đập thứ trên tay lên mặt bàn, cả người đứng phắt lên, tay phải run rẩy chỉ vào y, cả giận nói, “Nghiệt tử, ngươi đây là đang uy hiếp chúng ta sao?”

“Không, ông nội.” Việt Kha mỉm cười, “Ta chỉ đang trình bày một sự thật.” Một sự thật bị bọn họ xem nhẹ lâu lắm rồi.

Dị năng giả cùng người thường tỉ lệ phần trăm là 1:100, trong một trăm người thường mới có một dị năng giả, mà năng lực giả là chỉ cần thân cường thể tráng, người thường có thể biến thành năng lực giả. Hiện tại người Quân bộ tổng cộng có mười vạn người, thế nhưng năng lực giả lại chiếm hơn phân nửa, ngay cả các gia tộc, người dưới trướng bọn họ, năng lực giả cũng chiếm đại số.

Mà Việt Kha, y là năng lực giả, đại đa số năng lực giả của Quân bộ, đều do y thống soái. Không còn nghi ngờ gì nữa, y đã là người có thế lực mạnh nhất Quân bộ.

Việt Kha nói, “Ta không muốn thực thi thủ đoạn cuối cùng, cho nên, tin rằng các vị có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác.”

Y mạnh mẽ như thế, ngay cả người phía sau cũng lộ ra khí thế không thấp, như hổ rình mồi nhìn người ngồi bên bàn.

“Cậu, thủ đoạn cuối cùng là gì?” Bạch Phú Thụy đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Cái này,” Việt Kha có chút khó xử, suy nghĩ một chút vẫn nói, “Ta nghĩ các vị không muốn biết đâu.”

“Được rồi, cũng không sớm nữa, các vị bầu cho người các vị ủng hộ đi.” Ngữ khí y giống như đang nói ‘Được rồi đã đến giờ ăn cơm’ bình thường vậy.

Vương Nguyên Sinh đột nhiên đứng lên, ném tư liệu trên tay lên trên bàn, ngữ khí tàn nhẫn nói, “Ta ngược lại muốn xem, ngươi đến tột cùng có thể càn rỡ đến độ nào?” Nói xong, chắp tay hùng hổ rời đi.

“Như vậy, chúng ta tiếp tục.” Việt Kha tuyệt đối không bị ảnh hưởng.

Kết quả cuối cùng có thể đoán được.

Bạch Phú Thụy đi đến bên cạnh Việt Kha, tán thưởng vỗ vỗ vai y, “Cậu được lắm, bất quá thủ đoạn có chút cường ngạnh.” Bạch Phú Thụy ủng hộ Việt Kha, hơn nữa yêu quý của Bạch Ngọc con ông dành cho Kỳ Bạch người yêu của y cùng tán thưởng không che giấu với Việt Kha của Bạch Ca, cũng khiến ông càng thêm ưa thích Việt Kha.

“Ta cũng là bất đắc dĩ.” Việt Kha nheo mắt, ngữ khí thản nhiên trần thuật, “Địa vị hiện tại tuy rằng là ta dùng hai bàn tay của mình cùng số mệnh hợp lại tạo ra, thế nhưng không thể phủ nhận cũng là mượn cớ của Việt gia. Nhưng hiện tại, lão gia tử Việt gia đã có Việt Tử Siêu, ông ta đã không còn cần ta, ta chỉ có thể bị vứt bỏ, ta không muốn đi đến tình trạng đó. Hơn nữa, ta cũng phải làm cho bọn họ chứng kiến sức mạnh của ta một chút, không thì cho dù ta lên làm Tổng tư lệnh, vị trí này cũng không ngồi ổn.”

Bạch Phú Thụy thở dài một hơi, nói, “Cậu cũng đừng trách ông nội mình, ai già đi cũng hồ đồ.” Có thể không hồ đồ sao? Một người cháu bảo bối như vậy, còn muốn từ bỏ y, thật không hiểu lão già kia suy nghĩ kiểu gì.

“Hảo hảo mà làm, về sau Quân bộ còn dựa vào lớp tuổi trẻ các cậu giành chính quyền.” Bạch Phú Thụy nói một ít câu cổ vũ, lúc này mới chậm rì rì rời đi.

Việt Kha cũng định trở về, nhưng lại bị Việt Nhất Phi thần sắc phức tạp ngăn cản.

“Thực lực của ngươi, đã vượt qua suy đoán của ta.” Việt Nhất Phi thần sắc phức tạp, có chút tự hào, nhưng càng nhiều phẫn hận, “Bất quá, chỗ thiếu hụt của năng lực giả, ta nghĩ mọi người đều biết, ngươi cũng đừng đắc ý, năng lực giả, rất nhanh sẽ biến mất.”

Việt Kha thần sắc bất động, nói, “Cái đó tự nhiên cũng không cần ngài lo lắng, ông nội.”

Việt Kha cúi đầu nhìn ông ta, gằn từng chữ một, “Ta đã không còn là Việt Kha có thể bị ông tùy tay nắm giữ kia nữa, ngài hiện tại, đã già rồi.”

Mạc Kỳ có chút sầu lo nhìn bóng dáng Việt Nhất Phi nổi giận đùng đùng, nói, “Lão gia tử nói cũng đúng, năng lực giả tuy rằng sức lực trung kiên, nhưng tiêu hao cũng mau, chung quy chỉ là tạm bợ, chỉ có thể nở rộ nhất thời. Khi nó tàn đi, khi đó nên làm cái gì bây giờ?”

“Ta cũng là năng lực giả, đợi nó tàn đi, khi đó nói không chừng ta đã không còn ở đây, ta hiện tại vì sao còn phải nghẹn khuất mà sống? Hơn nữa,…” Thần sắc Việt Kha trở nên ôn nhu, “Chỗ thiếu hụt của năng lực giả cũng không phải không có cách nào giải quyết.”

“Cái gì?” Mạc Kỳ hiếm khi ngơ ra, nửa ngày mới phản ứng lại với ý của Việt Kha. Hắn đi theo Việt Kha lâu như vậy, vẫn có chút thấu hiểu, y chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, như vậy ý của y là…

Mạc Kỳ đuổi theo Việt Kha, thần sắc kích động hỏi, “Tướng quân, ý của ngài là?”

Việt Kha cười với hắn, trực tiếp thỏa mãn hi vọng, “Chính là như cậu nghĩ đấy.”

Mạc Kỳ ngẩn ngơ, cuối cùng nhịn không được đỏ hốc mắt, biểu cảm rất là kích động, há miệng thở dốc, nhưng nửa câu nói cũng nói không ra.

Cứ tưởng tượng thử, một người trong thời gian rất dài luôn mang một loại suy nghĩ mình sống không lâu, khi biết mình sẽ không chết, tâm tình ấy, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Tin tức Việt Kha lên làm Tổng tư lệnh rất nhanh được mọi người biết, thời điểm năng lực giả vui mừng khôn xiết, đại đa số người đều mang thái độ tán đồng. Việt Kha là thượng tướng trẻ tuổi nhất, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thành công của y có thể nói là cái đích cho mọi người cùng hướng tới. Đương nhiên, trừ người cao hứng ra, cũng có kẻ thất vọng phẫn hận.

Mà lúc này, Việt Kha cùng Kỳ Bạch lại đi tới một căn cứ bí mật dưới đất.

Kỳ Bạch Tâm tình phức tạp nhìn cái cổng dùng nguyên liệu siêu đẳng tạo thành được che giấu cực kỳ bí ẩn, phải biết, cho dù là bom nguyên tử cũng không nổ vỡ được nó. Mà nó, giấu ở dưới lòng đất khu Tam.

Việt Kha giải thích cho hắn, “Khu Tam người, đều là đời sau của năng lực giả, trong cơ thể bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều chịu ảnh hưởng của nhân tố nóng nảy, bất đồng với người bình thường, bọn họ cực kỳ dễ nóng nảy dễ nổi giận, bởi vậy mọi người sáng lập ra khu Tam cho bọn họ ở.”

Tiếng kèn kẹt vang lên, cổng mở ra, bên trong là một thế giới xa lạ.

Năng lực giả phát cuồng tất cả đều bị trói ở trong đây, bị nhốt ở nơi không có thiên lý này, lẳng lặng chờ đợi cái chết.

Kỳ Bạch lần này đến mục đích là vì thí nghiệm dược tề hắn vừa làm ra, dược tề này có thể giải trừ nhân tố nóng nảy trong cơ thể năng lực giả, thế nhưng trước mắt mới chỉ thành công trên thân chuột thí nghiệm, năng lực giả, còn chưa thí nghiệm, bởi vậy, không biết mức nguy hiểm.

Tụ tập năng lực giả của nơi này cùng một chỗ, dược tề Chu lão phối trí ra có thể làm cho bọn họ giữ thanh tỉnh tạm thời, thế nhưng nghênh đón bọn họ sẽ là phản nghịch càng lớn, thế nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng vẫn như uống rượu độc giải khát mà ăn loại dược tề đó.

Kỳ Bạch nhìn những người này gầy trơ cả xương, trong ánh mắt phiếm ánh đỏ điên cuồng, trong lòng có chút khó chịu. Trong những người này cũng có anh hùng, thế nhưng hiện tại lại chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong này chậm rãi chờ đợi cái chết đến.

Kỳ Bạch trầm mặc một chút, vẫn nói ra ý đồ mình đến.

Hắn đến làm thí nghiệm, nếu thành công, như vậy vấn đề chỗ thiếu hụt của năng lực giả sẽ được giải quyết, nếu thất bại, kết quả của người tham gia thí nghiệm là gì không ai biết.

Vượt qua suy đoán của Kỳ Bạch, người báo danh tham gia rất nhiều.

Kỳ Bạch nhịn không được nói, “Mọi người phải biết, cái này nguy hiểm không ai biết, an nguy của các người, không ai có thể cam đoan.”

Trong đó một nam nhân trên mặt đầy râu ria ở trần lau mặt một phen, nói, “So với cứ sống thế này, chi bằng liều một phen, cho dù cuối cùng thất bại, thế nhưng chúng ta cũng coi như là cống hiến cho nghiên cứu, cũng không thiệt.”

Cũng có người hét lên, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều là nam tử hán, hiện tại giống đàn bà ở nơi này thật sự cả người không thoải mái, còn không bằng đọ một phen.”

“Ha ha, hơn nữa, cậu y sinh hẳn là sẽ không khiến chúng ta gặp nguy hiểm đâu.”

“Không đâu,” Kỳ Bạch nghiêm túc bảo đảm, “Tôi sẽ nghiêm túc với sinh mệnh của mọi người, nhất định sẽ khiến mọi người an toàn.”

Việt Kha ở bên ngoài còn có chuyện phải làm, xã giao của Tổng tư lệnh, sự tình của Quân bộ, một đống lớn việc chờ y làm, bởi vậy đưa Kỳ Bạch đến đây rồi y trở về.

Thí nghiệm tiến hành thật sự thuận lợi, người tham gia thí nghiệm có vài vị đã sắp tử vong, tư duy của bọn họ đã lâm vào hỗn loạn, nhưng cũng từ từ biến chuyển tốt. Sau Chu lão còn có mấy người sư huynh sư tỷ của Kỳ Bạch cũng theo vào, Kỳ Bạch lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh, là một vị trung niên nho nhã. Bọn họ đến giúp Kỳ Bạch không ít việc.

Hết thảy đều khiến người phấn chấn, trong đó cũng từng xảy ra một ít chuyện bất ngờ, nhưng may mắn là đều bị Kỳ Bạch cùng nhóm người Chu lão giải quyết.

Phương thuốc không ngừng cải tiến, tình trạng người tham gia thí nghiệm cũng càng ngày càng tốt. Cuối cùng, mấy người Kỳ Bạch tính ra một phương thuốc hoàn mỹ. Dương Chi Bạch Ngọc so với Phỉ Thúy càng dễ dàng khiến năng lực giả bình ổn trở lại, Phỉ Thúy thì hiệu quả phải chậm hơn.

Ba tháng sau, khi Việt Kha đi vào, đối mặt chính là Kỳ Bạch đang kích động. Bất chấp có rất nhiều người nhìn, Kỳ Bạch nhảy lên trên người Việt Kha, ôm lấy mặt y hôn chụt một cái.

“Việt Kha Việt Kha, chúng ta thành công, thành công rồi.” Vẻ mặt của hắn rất hưng phấn.

Việt Kha lập tức phản ứng lại, “Thật sao?” Y nắm chặt hai vai Kỳ Bạch.

“Ừ!” Kỳ Bạch không ngừng gật đầu.

Việt Kha nhịn không được cười lại cười, đột nhiên ôm chặt Kỳ Bạch, ghé vào tai hắn thì thào lẩm bẩm, “Đều là vì em, Kỳ Bạch, là em mang đến cơ hội xoay chuyển cho anh.”

Cái gì? Kỳ Bạch có chút không rõ.

“Em có biết vì sao ngay từ đầu anh đối với em khác biệt không? Bởi vì dị năng, dị năng của anh là tiên đoán.”

Kỳ Bạch đột nhiên kinh ngạc, muốn nhìn Việt Kha, lại bị y hung hăng ôm lấy, động cũng không động được.

“Trước khi em xuất hiện, tiên đoán của anh nói cho anh biết, anh không có đường sống, sống không quá ba mươi tuổi, nhưng sau khi em xuất hiện, tiên đoán của anh nói cho anh biết, em là cơ hội xoay chuyển, bởi vậy, anh dù thế nào cũng phải mang em theo. Là em đã cứu anh, đã cứu tất cả năng lực giả bọn anh.”

Kỳ Bạch ngẩn người, lập tức mắng một câu, “Nịnh hót!”

Hắn kéo tóc Việt Kha, nổi giận mắng, “Chẳng lẽ anh ở bên em là nguyên nhân này? Anh dám nói phải, em sẽ khiến anh không ra khỏi cửa được luôn.”

Việt Kha có chút dở khóc dở cười, “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Ý anh không phải là thế sao?” Kỳ Bạch khinh thường bĩu môi.

“Sao có thể?” Việt Kha vỗ vỗ mông hắn, “Em đến tột cùng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ trong lòng em anh là loại người đó?”

Kỳ Bạch cười hắc hắc, ôm lấy đầu y, “Đùa thôi, đùa thôi.”

Việt Kha ôm lại hắn, nửa ngày vẫn nhịn không được nói, “Cám ơn!”

Cám ơn ông trời đã đưa em đến bên anh.

Hoàn