Hạt châu xanh đậm kia là kết tinh năng lượng thuộc tín mộc h, khiến cho bốn phía thực vật tươi tốt, trên đỉnh núi bị sương trắng che khuất nhìn không thấy, thế nhưng xuống dưới chỉ cần đến gần sát vách đá, mới có thể phát hiện, trên vách đá thực vật mọc rậm rạp xanh mơn mởn, phần lớn đều là màu xanh ngọc biếc, trong đó cỏ Khô Tim cực kỳ bắt mắt.

“A! Đây là cỏ Suối Xanh, đây là quả Tim Đỏ, đây là Mầm Rồng Ngâm…”

Kỳ Bạch trên vách đá lại tìm được vài loại dược thảo hiếm thấy, dược thảo này đều là thầy ghi lại muốn có trong quyển sách cho hắn, có vài loại ngay cả thầy cũng chưa gặp qua, chỉ là tại nhìn thấy qua trong một ít sách cổ, không ngờ hôm nay hắn may mắn nhìn thấy, hơn nữa sau đó, gốc dược thảo ngàn năm hiếm có này liền bị ném vào không gian, biến thành của hắn.

Nghĩ vậy, hai mắt Kỳ Bạch quả thực sáng chói lóa, miệng lầm bầm lải nhải niệm, Việt Kha nhìn phía sau khóe miệng nhịn không được nhếch rồi lại nhếch.

Kỳ Bạch hoạt bát như vậy cũng không dễ thấy.

Bỏ dược thảo vào trong túi, Kỳ Bạch cười nheo mắt, nơi này dược thảo còn rất nhiều thứ hắn không biết cũng chưa thấy qua, thế nhưng nhờ dị năng, đôi mắt giống như đèn pha, gốc dược thảo ẩn nấp nào cũng đều bị hắn lấy xuống, thậm chí có dược thảo đẳng cấp rất cao, dị năng của hắn nhận không ra đến, nhưng không giống cảm giác trước đây chỉ cho đó là thực vật bình thường, ngược lại trong lòng sẽ ân ẩn có cảm giác, chỉ là loại cảm giác này cơ hội xuất hiện không nhiều, cũng chỉ có một gốc.

Hái xong dược thảo trên vách đá, đại não Kỳ Bạch không bị không thoải mái như trước đay, xem ra dị năng đề cao, thay đổi mang đến cho hắn không phải chút chút thôi đâu.

Cuối cùng, Kỳ Bạch ánh mắt lại rơi xuống hạt châu năng lượng xanh đậm kia, trong mắt lóe ra ánh sáng làm da đầu người ta run lên.

“Việt Kha, anh nói xem, chúng ta tiếp tục để hạt năng lượng lưu lại đây, có phải lợi hơn so với hiện tại trực tiếp lấy nó đi hay không?” Ánh mắt Kỳ Bạch lập lòe sáng, trong lòng tính toán nhỏ nhặt tích tích vang.

Việt Kha khẽ cười một tiếng, đây là tâm linh tương thông sao?

“Anh ban đầu chính là tính toán như thế, dược thảo trên đảo này nếu không có năng lượng thuộc tính mộc, sẽ không sinh trưởng tốt được như vậy, mổ gà lấy trứng, rõ ràng là vụng về.”

Chuyến xuất hành này không còn nghi ngờ gì nữa, là thuận lợi vui vẻ mà mỹ mãn, lúc trở về, Kỳ Bạch trên đường rải một ít bột phấn màu trắng.

“Đây là bột phấn em đặc chế, mấy ngày nữa, nơi này sẽ trải rộng cỏ Dẫn Thú, không sợ có người phát hiện hạt châu năng lượng kia nữa.”

Cỏ Dẫn Thú, dược tính như tên, loại cỏ này đối với dã thú có lực hấp dẫn rất mạnh, sẽ dẫn dã thú tới nơi này.

Hai người không về hang động, mà đến bờ biển, bữa chiều hôm nay Kỳ Bạch quyết định ăn hải sản.

Lúc này vừa vặn là thời gian ăn cua tốt nhất, cua nơi này không biết có phải chưa thấy người bao giờ hay không, vô cùng ngốc, con nào cũng dễ bắt. So sánh với những sinh vật khác, kích thước nó ngược lại không có thay đổi gì nhiều, thế nhưng đôi càng lại biến lớn gấp đôi, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén, thậm chí ở rìa càng còn hơi anh ánh màu tím, hiển nhiên là có độc, làm hại Kỳ Bạch còn tưởng rằng nó biến dị, không thể ăn. Bất quá, trên thực tế chỉ là rìa càng có độc tính, còn chỗ khác thì vẫn vậy.

Việt Kha lặn xuống biển, Kỳ Bạch ở bên này tìm vài cọng tảo tía, rong biển, tảo tía dùng để nấu canh rất tươi, phải tồn trữ nhiều nhiều. Hơn nữa rong biển cũng không tệ, tuy rằng hắn không thích ăn, thế nhưng tặng người khác cũng được.

Lúc Việt Kha đi lặn về trên tay năng một thứ vô cùng lớn — vỏ sò! Vỏ sò kia có lẽ dài cũng phải một mét, rộng cả nửa mét, màu vàng nhợt nhạt, thoạt nhìn cũng đã lâu đời, hoa văn trên đó rõ ràng mà xinh đẹp, nhìn càng như là một thứ hàng mỹ nghệ.

Kỳ Bạch mở to hai mắt nhìn vỏ sò lớn gần như bằng cái bàn cúng, vỏ sò lớn như vậy đến tột cùng là phải mất bao lâu a?

Việt Kha lấy đao cạy vỏ sò ra, lộ ra phần thịt non mịn bên trong, mà bắt mắt nhất là, một viên trân châu màu đen bên trong lớp thịt hồng nhạt.

Viên trân châu kia lớn như dạ minh châu vậy, màu đen tuyền như mực, để lên tay còn có cảm giác mát lạnh như ngâm trong nước vậy.

Kỳ Bạch vươn ra hai tay thật cẩn thận bưng lấy nó, mở to đôi mắt sáng lóng lánh, nụ cười trên miệng gần như không giấu nổi, nhẫn nhịn cũng không được, hắn lại xác nhận một lần nữa, “Tặng em sao?”

Trên mặt Việt Kha lúc này lộ màu đỏ hiếm có, lại kiên định nói, “Tặng em!”

Kỳ Bạch nhoẻn nhoẻn miệng, vui sướng giống như bong bóng từ đáy lòng phụt ra, hắn đột nhiên ôm chặt cổ Việt Kha, trong ánh mắt kinh ngạc của y mà dán môi mình lên.

Trân châu là thứ người nơi này tặng cho người mình thích, nghĩa là muốn vĩnh viễn ở bên nhau, ý tứ duy nhất, là nơi này người kết hôn thiết yếu, mà Việt Kha lại tặng hắn trân châu, kia ý tứ không cần nói cũng biết.

Hôm nay đại tiệc hải sản Kỳ Bạch không ăn được, cả buổi tối, hắn trở thành bánh nướng áp chảo bị lật tới lật lui, thành xương cốt mỹ vị, bị cắn rồi cắn, trực tiếp bị đâm cả một đêm.

Đương nhiên, hắn vui vẻ chịu đựng.

Chống cái eo có chút mềm yếu, Kỳ Bạch kinh hỉ phát hiện sức mạnh trong cơ thể của mình lại gia tăng vài phần, trong lòng tiểu nhân vui thích lăn lộn, đầu không ngừng hài lòng gật gật. Làm loại chuyện này còn có thể gia tăng dị năng, quả thực còn có chuyện gì sung sướng thoải mái hơn sao? Ừm, xem ra về sau phải làm nhiều, càng nhiều càng tốt!

Ừ, vui vẻ quyết định như vậy đi.

Đặt dược thảo mình cần ở trước mặt, một phần Mầm Rồng Ngâm, một phần quả Lõi Đá, ba cọng rễ cỏ Rễ Bích,… tất cả là 130 loại dược thảo, đây là một phương thuốc mà dị năng thăng cấp của Kỳ Bạch đạt được, có thể tăng tốc độ hấp thu năng lượng lên, đây là hắn chuẩn bị riêng cho Việt Kha cùng bản thân.

Dị năng của Kỳ Bạch mỗi một cấp trong đầu đều sẽ xuất hiện một vài phương thuốc, có cái trân quý, cũng có bình thường phổ thông, mà trong những cái lần này được thì có phương thuốc này — Thiên Tâm đan.

Trước kia hắn để không gây chú ý, các phương thuốc ấy đều không động đến, thế nhưng hiện tại hắn cùng Việt Kha lại vô cùng cần thứ này, hơn nữa thân là đệ tử của Chu lão, người khác sẽ không hoài nghi thứ nguồn gốc của phương thuốc, nhiều nhất sẽ cho rằng là Chu lão cung cấp.

Chỉ là 130 loại dược thảo, phải hoàn toàn lấy ra dược lực của chúng hơn nữa hoàn mỹ dung hợp với nhau, cái này chính là một công trình lớn không còn nghi ngờ gì.

Hít sâu một hơi, đầu ngón trỏ của Kỳ Bạch lóe một điểm sáng trắng giống như ánh huỳnh quang, hắn khẽ chỉ lên không trung một chút, trong nháy mắt, như mực nhỏ giọt trên giấy, về điểm sáng trắng kia nhanh chóng lan tản ra, sau đó nhanh chóng hình thành một vật màu trắng hình cái vạc.

Kỳ Bạch thấy thế có chút kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt ra tay trong lòng hắn có ý niệm, sau đó tùy ý động, không ngờ lại hình thành được một cái vạc trong không trung ư?

Kỳ Bạch ném loại dược thảo thứ nhất — một viên Hạt Đất vào trong vạc, tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng Kỳ Bạch lại thấy vô cùng rõ ràng tình trạng bên trong, từ trong đáy vạc một ngọn lửa màu trắng phun ra nháy mắt bao trọn viên Hạt Đất, trong nháy mắt, viên Hạt Đất kia biến thành tro tàn!

Miệng Kỳ Bạch lập tức thành hình“0”.

Rất rõ ràng, nhiệt độ ngọn lửa rất cao, dược thảo kia căn bản không chịu nổi. Như vậy, hiện tại cần làm chính là khống chế ngọn lửa?

Làm theo suy nghĩ, Kỳ Bạch lại ném vào một viên Hạt Đất, lúc này, thời điểm ngọn lửa phun lên tinh thần lực của hắn nháy mắt nhào tới, tinh thần lực dẫn ngọn lửa chậm rãi thấm vào bên trong Hạt Đất, sau đó Hạt Đất lại biến thành tro tàn.

Trải qua từng đợt thí nghiệm, Kỳ Bạch phát hiện chỉ dưới một nhiệt độ nhất định, dược lực của Hạt Đất mới có thể được tinh luyện ra.

Mà lúc đó, Hạt Đất tức rút đi bề ngoài gồ ghề, biến thành một chất lỏng màu xám.

Kia cổ màu trắng ngọn lửa đến tột cùng là từ đâu đến, Kỳ Bạch không biết, thế nhưng tinh thần lực của hắn lại cảm ứng được nhiệt độ nó tuyệt đối không thấp, nếu một người bị ném vào tuyệt đối sẽ bị đốt thành tro tàn.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Kỳ Bạch đột nhiên nảy lên, đầu ngón tay lại một lần nữa lóe ra một điểm sáng trắng bị hắn bắn vào vạc, ánh sáng trắng bên trong càng chói, chất lỏng xám bị ngọn lửa trắng thiêu đốt hạ màu sắc trở nên càng trong suốt, cuối cùng thậm chí xuất hiện một loại màu đẹp như Lưu Ly.

Kỳ Bạch đoán, màu xám bên trong chất lỏng kia bị xóa hẳn là do trong dược thảo có tạp chất.

Quả thực chính là vuốt đá vượt sông! (“vuốt đá vượt sông”: đơn giản là “mò đường mà đi”, giống như khi qua sông phải sờ từng tảng đá xem chỗ đó nông hay sâu, nước xiết hay chậm rồi mới bước)

Kỳ Bạch thầm mắng một tiếng, thế nhưng động tác thoạt nhìn lại không chút hoang mang. Tuy rằng vẫn một mảnh mơ hồ, thế nhưng Kỳ Bạch lại yên tâm vài phần, hắn có lẽ biết phải làm như thế nào. Bào chế theo cách đó, Kỳ Bạch tiếp tục ném loại dược thảo thứ hai vào vạc.

Mãi đến khi 130 loại dược thảo được tinh luyện hoàn tất, Kỳ Bạch rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này trán hắn đã toát mồ hôi, thế nhưng tinh thần lực vẫn sung túc.

Trong lúc tinh luyện hắn cũng hủy không ít dược thảo, dược tính dược thảo bất đồng, cần mức lửa cũng khác nhau, cái này cần lực khống chế rất mạnh, cũng cần tinh thần lực cực cao.

Kế tiếp là dung hợp tất cả dược thảo với nhau, Kỳ Bạch dùng tinh thần lực khống chế toàn bộ các chất lỏng dung hợp. Trước đó, dược tính của các dược thảo hắn đã hoàn toàn nhớ rõ, đã sớm biết làm soa mới là phương thức dung hợp chúng tốt nhất.

130 loại dược thảo thong thả dung hợp, ngọn lửa màu trắng càng khiến sự dung hợp trở nên hoàn mỹ, cuối cùng 130 loại dược thảo chỉ tạo được 30 viên Thiên Tâm đan.

Tuy rằng chế thành Thiên Tâm đan, thế nhưng Kỳ Bạch hoàn toàn lớn lên trong bốn chữ khoa học kỹ thuật thật sự không biết nguyên lý của nó, hắn sâu sắc cảm giác bản thân vẫn là tri thức không tới nơi tới chốn.

Hơn nữa, trải qua vừa nãy, trong lòng Kỳ Bạch ân ẩn có ý tưởng. Hắn nghĩ cho dù có một ngày, bản thân không còn dị năng, thế nhưng vẫn có thể làm ra tất cả những thứ này, hắn không phải bị dị năng khống chế, cho dù đây là năng lực của hắn, thế nhưng nếu một ngày nào đó hắn không còn năng lực này thì phải làm sao?

Kỳ Bạch nghĩ như vậy, có lẽ, thời điểm đó bản thân mình chỉ có thể trở thành một người tầm thường vô dụng. Hắn không muốn trở thành người không có dị năng thì chả là cái gì cả.

Chỉ có thứ hoàn toàn khống chế ở trong tay mới có thể tín nhiệm.