Khi Vương phủ nơi mình ở bị bao vây, Việt Thanh Phong liền ẩn ẩn hiểu ra hết thảy.

Bàn tay dưới ống tay áo bất giác siết chặt, đến lúc gặp Vân Hành phá cửa vào sau hơn một năm không gặp, Việt Thanh Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.

"Các ngươi là ai, nơi này là —" Thị nữ phụng mệnh bảo hộ nàng đang đứng đằng sau lập tức đi lên chắn trước mặt nàng.

Cúi đầu nhìn Vân Hành ngạc nhiên không dám tin, Việt Thanh Phong do dự một chút rồi tự mình đi ra, "Các ngươi, làm sao các ngươi biết ta ở chỗ này?"

Ánh mắt loé lên tia hồ nghi, mục quang đảo qua thân mình rõ ràng trở nên mảnh mai hơn của nàng, Vân Hành tiến lên khom người cung kính nói, "Hoàng Thượng cho mời, còn thỉnh — thỉnh Quận Chúa di giá!"

"Chủ tử?" Thị nữ vừa rồi còn hung dữ, nghe vậy sắc mặt trắng bệch lập tức co rụt người.

Không có tâm tư so đo nàng, cõi lòng hỗn loạn, Việt Thanh Phong đột nhiên có chút hối hận mình tuỳ tiện xuất hiện. Nhìn Vân Hành vẫn khom người chờ, nàng chỉ có thể tiến lên. Không biết rốt cuộc nên đối mặt với nữ tử đã đi lên đế vị kia thế nào. Cúi đầu sờ lên thái dương bị mái tóc thật dày của mình che phủ, Việt Thanh Phong càng đi càng chậm, càng đi càng không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

"Trịnh Đường hắn —"

"Giang Nam vương đã ở bên ngoài!"

Vân Hành vừa cất lời liền phá tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Việt Thanh Phong. Đợi ra khỏi phủ Giang Nam vương, nhìn người được gọi là đệ đệ cùng cha khác mẹ đang cúi đầu đứng canh bên cạnh xe ngựa của mình, nhất thời Việt Thanh Phong không nói được gì.

"Sau khi tỷ đột nhiên về lại lén kêu Thanh Lâm đến hỏi đề mục khoa khảo năm nay, cho nên ta liền —. Ta — ta — hôm trước ta đi tìm tỷ, vừa vặn nhìn thấy đáp án tỷ đặt trên án, cho nên — cho nên liền –"

Việt Thanh Phong còn chưa hỏi gì, Trịnh Đường nhìn vị đường tỷ không quá quen thuộc với mình này ngược lại có chút chột dạ.

Nhất thời căn bản không biết nên nói gì, trong đầu hỗn loạn khiến Việt Thanh Phong chỉ có thể diện vô biểu tình ngồi lên xe ngựa.

"Chủ tử, cẩn thận, cẩn thận thân thể!" Thị nữ hầu hạ nàng đứng ngoài xe ngựa hét lớn. Vừa lên xe ngựa, Việt Thanh Phong liền thở dốc từng hơi.

"Ta muốn đi lên, thân thể của chủ tử nhà ta nếu xuất hiện vấn đề gì —" Thanh âm vang lên bên ngoài, Việt Thanh Phong vừa mới cố chống đỡ ngồi thẳng người, xe ngựa dưới thân liền đột nhiên cử động.

Khó khăn bám lấy thành xe ngựa, nghe tiếng động bên ngoài, Việt Thanh Phong liền cúi đầu nhủ thầm, "Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao, không sao cả."

Việt Thanh Phong ngồi một mình trong xe, xe chầm chậm lăn bánh. Nghe tiếng thì thầm bên trong, Vân Hành vẫn một mực ít nói không khỏi có chút lưỡng lự bối rối.

Huynh trưởng của hắn luôn nói nếu một người quá mức coi trọng tình cảm thì sẽ đánh mất lý trí, sẽ không đạt được thành tựu. Nay chủ tử hắn mới chậm rãi hồi phục gần dây, giờ người này lại xuất hiện rốt cuộc là số mệnh, hay nên nói là kiếp nạn?

Mặc kệ là mệnh hay kiếp, cái gì phải đến cũng sẽ đến, nên đối mặt thì dù có muốn trốn tránh cũng phải đối diện.

***

Một mình ngồi trước án trong điện Huyền Vũ, Chu Xảo Hân cũng không biết rốt cuộc mình làm thế nào có thể chịu đựng qua một canh giờ dài đằng đẵng này.

Trên chiếc bàn bằng gỗ trước mặt có đặt dải lụa cột tóc màu xanh mà người ấy từng dùng, còn cả bài văn của người đó.

Nhìn dải lụa rõ ràng trở nên cũ sờn, Chu Xảo Hân chậm rãi vươn tay.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thái giám cao giọng thông báo, bàn tay đang đặt lên dải lụa cột tóc kia khẽ run lên, Chu Xảo Hân mặt không đổi sắc chậm rãi thu hồi nó lại. Sau đó nàng vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích nói, "Truyền Minh Nguyệt Quận Chúa vào, để Giang Nam Vương quỳ gối bên ngoài!"

"Hoàng Thượng có khẩu dụ, lệnh Minh Nguyệt Quận Chúa vào diện kiến, Giang Nam Vương quỳ bên ngoài chờ!"

"Hoàng Thượng có khẩu dụ, lệnh Minh Nguyệt Quận Chúa vào diện kiến, Giang Nam Vương quỳ bên ngoài chờ!"

Tiếng thông báo ở đằng trước truyền xuống dưới từng tiếng từng tiếng. Nỗ lực bình ổn cảm xúc, tự nhủ bản thân không cần kích động, không cần kích động, Việt Thanh Phong rốt cục chậm rãi cất bước.

Đi từng bước tới, theo bản năng lại duỗi tay che dấu thái dương của mình, Việt Thanh Phong khi thì rảo bước rất nhanh, khi thì lại đi rất chậm rất chậm.

"Đại nhân, ngài tự mình vào đi, chủ tử nàng ở bên trong." Vân Hành vẫn đi theo phía sau nàng ra thủ thế ý bảo lui ra ngoài với thái giám cung nữ đứng hai bên trái phải điện Huyền Vũ, sau đó nhẹ giọng nói.

Hơi sững người, đứng ở trước cửa cung quen thuộc, Việt Thanh Phong cúi đầu nhìn bậc cửa màu son cao cao dưới chân, rốt cục cắn răng tiến vào.

Hai chân dẫm lên nền gạch trong điện, chỉ cảm thấy cả người mơ hồ, Việt Thanh Phong ngơ ngác tiếp tục đi tới.

Tiếng bước chân "lộp cộp" càng ngày càng gần. Khi trong mắt rốt cục xuất hiện một mạt thân ảnh màu lam nhạt, Chu Xảo Hân đang ngồi an ổn rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên.

Quần dài màu lam nhạt, y sam nguyệt bạch, đai lưng màu tím. Ánh mắt chuyển qua hai tay đang buông thõng hai bên hông nàng, rồi chuyển qua những lọn tóc buông lơi trước ngực, Chu Xảo Hân nhất thời kích động muốn bật dậy.

"Từ Dương – Chu Minh Nguyệt khấu kiến Nữ Hoàng, Nữ Hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"

Đã từng nghĩ đến một ngàn một vạn cảnh tượng hai người gặp lại, chẳng qua chưa từng bao giờ ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng thế này.

Thân mình đang định nhỏm dậy lập tức vô lực, Chu Xảo Hân nhẹ nhàng nhắm hai mắt, sau đó lại chậm rãi mở ra.

Gắt gao, tham lam, không dám tin nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ dưới đất, Chu Xảo Hân nhẹ giọng thốt từng chữ từng chữ, "Tiến lên!"

Thanh âm rơi vào tai tựa hồ nghe có chút nghiến răng nghiến lợi. Hơi sửng sốt, nhịn xuống mọi cảm xúc không nên có, Việt Thanh Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó cúi đầu đi từng bước một về phía người đang ngồi trên đài ngọc kia.

Hai chân như không phải của mình, rốt cục sau khi tiến lên, nhìn thoáng qua Chu Xảo Hân đang ngồi trước án thư, Việt Thanh Phong lại vội vàng quỳ xuống.

"Tiến lên!!" Nhìn chằm chằm nàng quỳ dưới đất cách mình rất xa, siết chặt thường phục dưới thân, Chu Xảo Hân lại lớn giọng quát.

Nghe tiếng nàng nói, nhìn khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người, Việt Thanh Phong đột nhiên không muốn tiến lên, cũng không dám. Cụp mi, nàng gắt gao siết chặt tay, vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó.

"Cô nói ngươi tiến lên!!!" Đột nhiên nổi giận, Chu Xảo Hân nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền lập tức hất đổ án thư trước mặt.

Thanh âm đinh đinh đang đang vang lên bên tai khiến Việt Thanh Phong sợ tới mức nhắm hai mắt, đến khi mở ra không khỏi co rụt thân mình, nàng bị Chu Xảo Hân đột nhiên tiếp cận đẩy ngã xuống đất.

Đem đôi tay đang muốn giãy dụa kia giữ trước bụng nàng, toàn bộ cơ thể đè lên người Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lớn tiếng chất vấn, "Ta nói nàng tiến lên, tiến lên, vì sao nàng không làm? Không phải ta là Nữ Hoàng sao? Không phải phải hô vạn tuế với ta sao? Ta là chúa tể của toàn bộ Đại Chu, nàng có tư cách gì dám ngỗ nghịch ý ta, dám khiến ta không vui!"

"......" Không muốn nhìn một Chu Xảo Hân như vậy, Việt Thanh Phong liền nghiêng đầu nhìn hướng khác.

Nhìn động tác của nàng, Chu Xảo Hân một tay đè lại hai tay nàng, một tay chạm lên má Việt Thanh Phong, không dám tin hỏi, "Ha ha, nàng đối xử với ta như vậy đó hả? Tỷ tỷ, Việt Thanh Phong nàng đối xử với ta thế này sao?"

"Ta —-"

Thấy nàng rốt cục nhìn về phía mình, Chu Xảo Hân nhịn xuống cảm giác chua xót, lập tức ghé sát lại nhẹ giọng nói, "Hết lần này tới lần khác chạy trốn, một lần lại một lần khiến ta thương tâm khổ sở. Muốn đi là đi, muốn đến liền đến. Dù trốn thoát thì người nàng tìm đến đầu tiên cũng không phải ta, nàng làm vậy nàng đặt ta ở chỗ nào?!"

Hai mắt chua xót, nhìn chằm chằm Chu Xảo Hân một thân kim bào thêu kim long, Việt Thanh Phong cúi đầu thấp giọng, "Hoàng — Hoàng Thượng — ta là —- ta là nữ nhi của Từ Dương Khang Vương – Chu Du Lâm, có quan hệ huyết thống với — với Hoàng Thượng, còn thỉnh —"

Không ngờ đến lúc này nàng còn có thể nói những lời đó, nhìn Việt Thanh Phong cụp mi cúi đầu, Chu Xảo Hân đang giữ chặt hai tay nàng lập tức cảm thấy vô lực.

Biết mình làm nàng tổn thương, dù trong lòng đau xót, Việt Thanh Phong cũng không muốn nghĩ nhiều liền vội vàng đưa tay muốn đẩy nàng ra.

Thấy động tác của nàng, nhìn dáng vẻ chỉ hận không thể không quen biết mình kia, Chu Xảo Hân lại đột nhiên cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.

Cảm giác ánh mắt nàng có chút kỳ quái, giật thót mình, Việt Thanh Phong đẩy nàng ra trực tiếp bật dậy chạy xuống dưới.

Người đã chạm chân đến bậc thang cuối cùng thì tay áo lại bị túm chặt.

Mơ hồ hiểu người kia muốn làm gì, hốt hoảng xoay người, nhìn chằm chằm Chu Xảo Hân nửa quỳ dưới đất, Việt Thanh Phong kích động quát, "Nàng điên rồi sao? Ta đã nói với nàng, ta và nàng là thân thích, sao nàng có thể — có thể —"

Thấy nàng quỳ dưới đất mặt không đổi sắc, Việt Thanh Phong vốn đang lớn tiếng đột ngột ngừng lại.

Môi run lên, Việt Thanh Phong dùng sức gạt tay nàng ra rồi hấp tấp quay đi muốn chạy, nhưng lần này còn chưa chờ nàng bước được nửa bước, eo nàng liền bị Chu Xảo Hân ôm lấy, lập tức dùng sức trực tiếp đẩy ngã lên bậc thang bằng bạch ngọc.

Từ một năm trước sau khi rơi xuống nước, thân thể thở nên yếu ớt, tình trạng tim đập nhanh thỉnh thoảng xuất hiện một năm qua khiến Việt Thanh Phong hoàn toàn không còn thể lực lẫn thân thủ trước kia.

Thân thể lập tức va đập mạnh lên nhuyễn tháp Chu Xảo Hân mới ngồi, Việt Thanh Phong không khỏi hoảng loạn.

Đúng lúc này, Chu Xảo Hân ở phía sau cũng nhào tới. Đôi con ngươi đỏ hồng mạnh mẽ chế trụ người dưới thân, không chớp mắt nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, Chu Xảo Hân nóng nảy nói, "Là ai đã từng bảo Chu Xảo Hân ta vốn chỉ nên thích Việt Thanh Phong? Là ai nói Việt Thanh Phong nàng vốn chỉ thuộc về Chu Xảo Hân ta? Nàng để ta mặc gả y, lại vấn tóc, sao có thể đợi đến lúc ta hoàn toàn lún sâu vào rồi lại nói vậy?"

"Buông, ta — ta— ta không thích nàng, sẽ không bao giờ quấn quýt nàng nữa." Tựa trên nhuyễn tháp, Việt Thanh Phong cúi đầu, nỉ non lẩm bẩm.

Hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm nữ tử nằm dưới thân mình, Chu Xảo Hân tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng cúi đầu hỏi lại, "Tỷ tỷ nàng vừa rồi nói gì?"

"Ta nói — ta nói — chúng ta dừng ở đây, về sau ta — về sau ta sẽ cách xa nơi này. Ta sẽ —" Cố gắng nhỏm dậy, Việt Thanh Phong đứt quãng nói.

Nhưng lần này Chu Xảo Hân rốt cuộc không cho nàng cơ hội tiếp tục nói nữa, lập tức cởi bỏ đai lưng mình, nàng nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp kéo hai tay Việt Thanh Phong qua trói lại.

"Nàng — không được — nàng — nàng tránh ra —" Yếu ớt giãy dụa, không biết người mình thích vì sao lại biến thành thế này, Việt Thanh Phong rốt cục hoảng lên.

"Không có gì không được, ta là hoàng đế Đại Chu, không có gì không được!" Đột nhiên gầm lên, nhìn hai tay nàng bị trói, nhìn cánh tay lộ ra khỏi tay áo nàng, Chu Xảo Hân đưa tay tới bên hông Việt Thanh Phong.

"Xảo Hân — Xảo Hân — Xảo Hân — nàng không thể đối xử với ta như thế, sao nàng có thể làm vậy với ta —" Mặt trắng bệch, Việt Thanh Phong rốt cục xoay người. Giơ hai tay bị trói lên, nhìn sự điên cuồng trong ánh mắt nàng, Việt Thanh Phong luống cuống lui lại phía sau. Nhưng rất nhanh đôi chân trần của nàng đã bị bắt lấy, khoảnh khắc Chu Xảo Hân lại dễ dàng đè lên người mình, cả người không còn sức lực, rốt cục khiến Việt Thanh Phong hơn một năm qua vẫn tự an ủi bản thân không sao cả rút cuộc như sắp hỏng mất, oà khóc.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Không sao cả, không sao cả. Nàng chỉ cần nghĩ ta và nàng từng ước hẹn bạch đầu giai lão, như thế này cũng không tính là gì."

Hai tay rốt cục đặt lên phần vải che ngực màu nguyệt bạch của nàng, Chu Xảo Hân cúi đầu nhẹ giọng nói, "Nàng nghĩ lại quãng thời gian ở biệt viện Vu sơn, mấy ngày mấy đêm ở đó đi. Ta đã mặc y phục, rửa mặt chải đầu cho nàng thế nào? Nghĩ đến đó sẽ không khó chịu nữa. Khi ấy nếu không phải thân thể nàng không khoẻ thì nàng đã sớm là người của ta rồi, có phải không tỷ tỷ?"

"Buông tay! Buông tay!!" Ngực lại nhói lên, cũng không ngờ mình lại biến thành một kẻ tay trói gà không chặt thế này, cũng không tin Chu Xảo Hân sẽ đối xử với mình như thế, Việt Thanh Phong liền không kìm chế được nức nở khóc.

Nhưng khi nàng khóc đến gần như đau muốn ngất, Chu Xảo Hân vốn đang cắn trên cổ nàng lại đột nhiên ngồi thẳng người.

Một dải lụa cột tóc màu xanh xuất hiện trước mặt Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân chậm rãi đưa nó tới gần mặt nàng, cúi đầu cười nói, "Xuỵt, tỷ tỷ đừng khóc, nhìn xem đây là cái gì?"

"Đây — đây —"

"Đây là dải lụa cột tóc một năm trước nàng để lại phủ Công Chúa!" Trong mắt khi thì điên cuồng, khi thì thâm tình, chăm chú ngắm nàng dáng vẻ không chỉnh tề nhìn dải lụa cột tóc không chuyển mắt, Chu Xảo Hân lập tức đem dải lụa ấy che lên mắt Việt Thanh Phong, khe khẽ nói, "Tỷ tỷ, biết khi Xảo Hân không có tỷ, không có ca ca, bị mọi người mắng là hôn quân, ta đã vượt qua thế nào không?"

"......"

"Là nó, ta phải dựa vào nó. Ta ngày ngày quấn nó trên cổ tay, đặt bên người. Cứ nghĩ chỉ cần còn có nàng, ta liền không phải chỉ có một mình, không phải kẻ cô độc như người kia nói! Cho nên cầu nàng, tỷ tỷ đừng cử động, đừng cử động. Để cho ta ôm nàng một chút, ôm một chút thôi được không? Cầu nàng, tỷ tỷ!"

Một chút sức lực mới gom góp được trên người lập tức như thể bị rút sạch, hai mắt trợn tròn nhìn dải lụa cột tóc màu xanh trước mặt, khi tầm mắt dần trở nên mơ mơ hồ hồ, Việt Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý để Chu Xảo Hân đem dải lụa kia buộc lên đầu, che hai mắt mình.

Dải lụa cột tóc che trên mắt liền trở nên ướt át, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ Chu Xảo Hân ngày xưa một lần nữa, bên tai lại quanh quẩn lời nàng mới thủ thỉ vừa rồi, Việt Thanh Phong ngẩn ngơ chết lặng.

Tuỳ ý để Chu Xảo Hân tháo nút buộc đai lưng bên hông mình, để mặc nàng kéo sợ đai lưng ra khỏi người mình, tuỳ tiện nàng cởi la quần của mình xuống. Đến cuối cùng khi Chu Xảo Hân hoàn toàn kéo tấm vải che ngực của mình xuống, đôi mắt Việt Thanh Phong đằng sau dải lụa xanh kia hơi loé lên một cái, rồi chậm rãi nhắm lại.

Tựa hồ bị dáng vẻ nhu thuận cửa nàng lấy lòng, Chu Xảo Hân cũng hơi bình tĩnh một chút.

Nhìn nước mắt trên mặt Việt Thanh Phong, chầm chậm lại gần liếm sạch sẽ, ngắm vẻ yếu đuối mảnh mai hiếm hoi của nàng, Chu Xảo Hân khe khẽ ôn nhu nói, "Không sao cả tỷ tỷ, đừng nghĩ gì. Trong lòng nàng chỉ cần nhớ kỹ ta là Chu Xảo Hân, là Chu Xảo Hân mà nàng yêu, vậy đủ rồi. Cái gì mà thân phận, cái gì mà huyết thống ba đời, cái gì mà chê cười đàm tiếu. Tỷ tỷ là của Hoàng đế Đại Chu, không ai có thể làm gì hai chúng ta! Tin tưởng ta, tin tưởng ta, tin ta!"

Hết chương 42