Edit: Hạ Vy

_____

Chương 50: Cái miệng nhỏ này thật lợi hại.

Văn Hạc Âm oa oa lên mấy tiếng, mồm liên tục nói, "Không phải ta", bên kia Bùi Hàn Đường cũng không kém cạnh gì mà cứ lải nhải không ngừng "Chính là ngươi", Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm trố mắt nhìn bọ họ nói qua nói lại một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nghiệt duyên bắt đầu từ năm năm trước, lúc Văn Hạc Âm đi lại vào ban đêm bị thủ vệ phát hiện truy đuổi, đuổi tới đuổi lui nào ngờ lại là Bùi Hàn Đường, khi đó cậu cũng không muốn bị bắt lại làm bẽ mặt Mộ Chi Minh, bất quá dùng chiêu thanh tâm quả dục cước với Bùi Hàn Đường, thiếu chút nữa đã đến hạ bộ hắn ta.

Mộ Chi Minh: "..."

Y đột nhiên nhớ ra.

"Mộ đại nhân, hắn là ngươi thị vệ?" Bùi Hàn Đường như là bắt được một chuyện rất thú vị, cười hỏi.

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh gật đầu.

"Được, vậy ta đây xin không nể mặt Mộ đại nhân về chuyện này, tuy hắn là thị vệ của ngươi, nhưng triều ta có luật cấm ban đêm ra ngoài du đãng, nếu như bắt được thì phải nhốt trong lao ngục một ngày, Mộ đại nhân là Lễ Bộ thị lang, hẳn là sẽ rất nhớ rõ luật pháp này, cho nên đối với cách xử lý này của ta, chắc sẽ không có dị nghị nhỉ?" Bùi Hàn Đường cũng không phải người đơn giản, dùng những câu từ lý lẽ, từng bước ép sát Mộ Chi Minh khiến y chỉ còn cách chấp nhận.

Văn Hạc Âm cảm thấy không phục đang muốn mở miệng lên biện minh thì Mộ Chi Minh vỗ nhẹ trên mu bàn tay cậu hai cái, Văn Hạc Âm hiểu ý, lập tức câm miệng.

"Bùi đại nhân." Mộ Chi Minh cười hành lễ, "Ngươi nói rất đúng, pháp luật Đại Tấn nghiêm minh, mặc kệ là tôn hay là ti, toàn bộ đều đối xử bình đẳng, sai phạm lần này, nhất định phải phạt!"

Bùi Hàn Đường không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ dễ nói chuyện như vậy, cười cười mà nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, nghe thấy không? Ngoan ngoãn đi theo ta đi."

Vừa dứt lời, Bùi Hàn Đường tiến lên muốn bắt Văn Hạc Âm đi, nào ngờ Mộ Chi Minh lại nghiêng người, chắn trước mặt cậu, mỉm cười nói: "Bùi đại nhân xin đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong."

Trong lòng Bùi Hàn Đường lộp bộp một tiếng.

"Nếu là phạm sai thì tất nhiên phải phạt." Tuy Mộ Chi Minh vẫn cười nhưng trong lời nói lại hiện lên một tia sắc bén, "Nhưng nếu không phạm sai mà bị phạt thì chẳng phải xem như coi thường luật pháp triều ta hay sao. Tuy Bùi đại nhân là thiếu Doãn phủ Triệu Kính, nhưng cũng không thể vu oan người tốt được."

Bùi Hàn Đường bị trả đũa, có chút ngốc: "Vu oan? Ta không vu oan cho hắn."

Mộ Chi Minh cười nói: "Vậy Bùi đại nhân có chứng cứ không? Chứng cứ chứng minh thị vệ ta năm năm trước phạm cấm đi lại vào ban đêm."

Bùi Hàn Đường nóng nảy: "Đã là năm năm, ta lấy đâu ra chứng cứ chứ?"

Mộ Chi Minh "Ai nha" một tiếng, cố gắng kéo dài âm thanh chậm rãi từng chữ nói: "Không có chứng cứ."

Bùi Hàn Đường nói: "Tuy rằng không chứng cứ, nhưng ta nhớ rõ là hắn!"

"Đã năm năm." Mộ Chi Minh hỏi lại, "Bùi đại nhân tại sao cứ liên tục khẳng định người năm đó mình gặp là thị vệ của ta? Ngươi dám chắc mình không nhận nhầm người sao?"

Khí thế của Bùi Hàn Đường suy yếu dần: "Ta... cái đó, nếu không phải hắn thì vừa rồi hắn chạy làm gì, không phải chột dạ sao?"

Mộ Chi Minh nói: "Bùi đại nhân, thị vệ của ta từ nhỏ đã nhát gan, ngươi hùng hổ như vậy mà xông tới nhất định sẽ làm hắn sợ, làm sao có thể nói là chột dạ được?"

Bùi Hàn Đường: "..."

Bùi Hàn Đường nhìn về phía Cố Hách Viêm cầu xin giúp đỡ.

Cố Hách Viêm: "..."

Nội tâm Bùi Hàn Đường thê thê thảm thảm, đúng thật là khóc không ra nước mắt mà: Bỏ đi, trông cậy vào Cố Hách Viêm mở miệng, còn không bằng trông cậy vào cục đá mở miệng.

Hắn ta cắn răng một cái, chắc nịch nói: "Nếu ta nói, xác định ngày ấy người phạm cấm đi lại ban đêm là thị vệ của ngươi? Nếu ta nói, ta chắc chắn không nhận lầm người thì sao?"

Mộ Chi Minh hơi giật mình.

Việc này đã qua năm năm, hơn nữa việc phạm cấm đi lại ban đêm cũng không phải chuyện lớn, làm gì có lý do để Bùi Hàn Đường cứ nhớ mãi, dây dưa không ngừng nhắc đến như vậy, thậm chí còn cố ý ở phủ Tướng quân giằng co qua lại, chẳng lẽ phía sau còn ẩn tình gì đó?

Cố Hách Viêm thấy Mộ Chi Minh không nói lời nào, hắn nhìn về phía Bùi Hàn Đường, mở miệng nói: "Ôn Quỳnh."

"Cố Dục Dập, ngươi đừng động đến cánh tay, hiện tại ta chính là khách." Bùi Hàn Đường đánh đánh gãy lời nói của Cố Hách Viêm, "Việc hôm nay dù thế nào ta cũng phải làm cho rõ ràng!"

Mộ Chi Minh: "..."

Cố Hách Viêm như thế cũng gọi thẳng danh của Bùi Hàn Đường!

Mộ Chi Minh thu lại tinh thần, cười giễu một cái: "Được thôi, Bùi đại nhân muốn xử lý rõ ràng thế nào? Nơi này chính là phủ Tướng quân, ngươi nháo đến như vậy, thật đúng là không xem Cố tướng quân ra gì."

Ngữ khí của Mộ Chi Minh phát ra, vừa nghe đã biết y đang tức giận.

Mộ Chi Minh cũng dần có dấu hiệu nóng lên, không khí nhất thời có chút giương cung bạt kiếm, Bùi Hàn Đường cảm nhận được sự thay đổi từng chút rõ ràng, suy nghĩ hiện tại quá bạo dạn, vôi ôm quyền nói: "Xin Mộ đại nhân đừng trách tội, ta thật sự không muốn xích mích với ngươi, chỉ muốn nhân cơ hội này giúp ích một chút, nào ngờ ngươi mồm nhanh miệng dẻo như vậy, nói đến ta không thể trả lời được."

Mộ Chi Minh xưa nay ăn mềm không ăn cứng, thấy Bùi Hàn Đường lui một bước, thái độ cũng hòa hoãn theo: "Bùi đại nhân không cần như thế, có cái gì cần ta giúp, ngươi cứ việc mở miệng nói."

Bùi Hàn Đường nghiêng đầu nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, ta nhớ ngươi khinh công không tồi, có phải không?"

Văn Hạc Âm bĩu môi: "Dù sao khẳng định là tốt hơn ngươi."

Bùi Hàn Đường cũng không buồn bực, cười nói: "Hay, tốt hơn ta là được, Mộ đại nhân, là chuyện này, gần đây thành Đông xuất hiện phi tặc đạo tặc quấy rầy bá tánh, bọn ta cũng thử bắt vài lần nhưng người kia thật sự quá giảo hoạt, ta cùng các huynh đệ khinh công không bằng gã. Nhiều lần đến bắt đều không có kết quả, cho nên ta muốn mượn thị vệ của ngươi giúp sức một chút."

Mộ Chi Minh rốt cuộc cũng bừng tĩnh mọi chuyện, y đảo mắt nhìn qua Văn Hạc Âm thăm dò ý kiến.

Văn Hạc Âm nói: "Ngươi không cần nhìn ta, ngươi muốn đi thì ta đi, tất cả nghe theo ngươi."

Bùi Hàn Đường: "Vậy?"

Mộ Chi Minh suy tư một lát: "Bùi đại nhân, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?"

"Hả? Được." Bùi Hàn Đường hoang mang không biết y có ý gì, chỉ im lặng cùng Mộ Chi Minh đi ra khỏi đại sảnh, mãi đến khi cảm thấy đã đi đủ xa mới dừng chân lại. Đột nhiên lúc này, hắn ta cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía bọn họ, Bùi Hàn Đường có chút bất ngờ mà quay đầu nhìn lại, nào ngờ phát hiện ánh mắt nóng rực kia chính là của Cố Hách Viêm hắn đang gắt gao mà nhìn về phía bọn họ, dường như là không chớp mắt.

Bùi Hàn Đường: "..."

Mộ Chi Minh: "..."

"Aizz, đang nghe, ngươi nói đi." Bùi Hàn Đường thở dài hai cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh.

"Xin hỏi, mấy ngày gần đây ở kinh thành có án vứt xác không?" Mộ Chi Minh hỏi.

Bùi Hàn Đường nghi hoặc: "Vứt xác?"

Mộ Chi Minh gật đầu: "Đúng vậy, người chết là nữ tử, khi được tìm thấy thì quần áo bất chỉnh cả người đều là vết roi bầm xanh."

Bùi Hàn Đường kinh ngạc mà nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Thứ lỗi, ta không thể giải thích."

Bùi Hàn Đường nghĩ nghĩ: "Kinh thành mấy năm nay vẫn an bình yên tĩnh, ta hình như chưa nghe qua có án gϊếŧ người nào ghê rợn như vậy cả."

"Vậy..." Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ, "Có từng nghe qua tiểu quan hoặc nữ tử thanh lâu chết trong phủ đại quan không?"

Bùi Hàn Đường giật mình mà nhìn Mộ Chi Minh, hồi lâu mới nói: "Chưa từng nghe thấy."

Mộ Chi Minh vẫn chưa từng bỏ cuộc lại nói: "Nếu về sau có như vậy người chết xuất hiện, thỉnh cầu Bùi đại nhân có thể báo cho ta một tiếng không? Nếu Bùi đại nhân đáp ứng ta việc này, ta cũng sẽ cho A Âm đi bắt phi tặc với ngươi."

Bùi Hàn Đường sờ sờ cằm, trầm ngâm: "Ồ... cũng không phải không được."

"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Mộ Chi Minh hành lễ.

Hai người thảo luận xong cũng trở vào chính sảnh, Mộ Chi Minh không nhiều lời mà đi lên định nói chuyện này cho Văn Hạc Âm nghe.

"A... ta biết rồi." Văn Hạc Âm nhìn liếc mắt nhìn thần sắc của Mộ Chi Minh một cái bèn biết y muốn nói gì, cắt ngang nói, "Hỗ trợ bắt phi tặc đúng không, không thầm vấn đề."

"Ngươi làm sao lại thoải mái đến thế chứ." Bùi Hàn Đường cười nói.

Văn Hạc Âm ngẩng đầu: "Đây là đương nhiên, dù sao cũng là chuyện mà thiếu gia nói ra, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, có chết ta cũng quyết không từ!"

Bùi Hàn Đường nội tâm cứ âm thầm cảm thán, cái miệng nhỏ này thật lợi hại, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu như vậy thì tốt, ngươi giờ Dần đến phủ Triệu Kính tìm ta."

Văn Hạc Âm: "Ò, biết rồi."

Bùi Hàn Đường ôm quyền nhìn quanh một vòng: "Quấy nhiễu các vị, đắc tội rồi, các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta cáo từ đây."

"Ta tiễn ngươi." Cố Hách Viêm đứng lên.

"Không sao, không cần tiễn, ngươi còn bị thương ở tay, đừng câu nệ lễ tiết gì nữa, huống chi ban nãy ngươi cũng tiễn ta một lần rồi." Bùi Hàn Đường duỗi tay đè bả vai Cố Hách Viêm lại.

"Ta tiễn ngươi." Cố Hách Viêm kiên trì.

Bùi Hàn Đường không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải chấp nhận để hắn đưa ra ngoài

Mộ Chi Minh nhìn cánh tay bị thương của Cố Hách Viêm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi im trên ghế, nhìn hai người rời khỏi, một lần nữa an tĩnh chờ Cố Hách Viêm trở về.

Cố Hách Viêm cùng Bùi Hàn Đường vừa bước ra khỏi đại sảnh được vài bước, Cố Hách Viêm cuối cùng cũng không nhịn được lập tức mở miệng hỏi: "Vừa rồi Mộ Chi Minh nói chuyện gì với ngươi?"

Bùi Hàn Đường kinh ngạc: "Ngươi đến tột cùng kiên trì tiễn ta ra đây, chính là để hỏi chuyện này?"

Cố Hách Viêm: "..."

"Huynh đệ." Bùi Hàn Đường đưa tay lên trịnh trọng mà khoác lên vai Cố Hách Viêm, kéo sát người lại gần người, thấp giọng hỏi, "Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi đối với Yến Quốc Công thế tử là cái ý đồ kia đúng không? Hửm?"

Cố Hách Viêm: "..."